Minh Hôn Chính Thú

Chương 57: Sương Mù Dày Đặc



Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii



   


     Tôi nhìn Xa Dục với vẻ mặt muốn đánh nhau rồi lại xoa xoa mặt mình. Tôi suy nghĩ lại giấc mơ vừa nãy. Hoàn toàn bỏ lời nói của Xa Dục ra ngoài tai luôn. Cứ  hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ lúc nãy.


    Bây giờ tôi đang cố gắng ghi nhớ lại giấc mơ kia, vì tôi biết rằng nếu như tôi không cố tình ghi nhớ. Giấc mơ này sẽ bị não bộ cho rơi vào quên lãng sớm thôi. Từng cảnh từng cảnh một đều phải ghi nhớ.


     Bởi vì tôi biết rất rõ, giấc mơ này là điều mà Liêu Tinh Thiên muốn nói với tôi. Cô ấy hẳn là không thể thuận tiện trực tiếp nói với tôi, nên đành dùng cách này.


    Cái chìa khóa cô ấy đưa cho tôi hẳn là phải có ý nghĩa gì đó. Có phải là muốn tôi sử dụng chìa khóa này để tìm ra sự thật không?


     Thấy mình bị tôi lờ đi, Xa Dục có vẻ sắp điên lên rồi, anh ấy giữ lấy vai tôi lắc mạnh nói: "Con mẹ nó anh ngủ đến ngu rồi à? Dậy ngay đi. Lửa cháy đến mông rồi."


     Tôi run người nhìn Xa Dục, tự kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ về giấc mơ kia, phải mất vài giây sau mới tỉnh táo lại được. Tôi nhìn Xa Dục với khuôn mặt mệt mỏi nói: "Anh đang làm cái quái gì thế??"


     "Làm cái gì á? Anh bị thằng cha mặt liệt kia chơi rồi." Xa Dục vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, cho tôi tự xem.


     Tôi cầm điện thoại di động của Xa Dục, liền nhìn tin nhắn mà thấy ông chủ gửi đến.


     "Thành phố Tần An, trong khi xử lý nhiệm vụ ở tập đoàn Chấn Nguyên. Thiên Sư Chung Xuyên đó tự ý hành động đã phạm phải sai sót lớn trong quá trình thực hiện nhiệm vụ của mình. Gián tiếp dẫn đến cái chết của một người, và gần như khiến nhiệm vụ thất bại, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Thiên Sư Đường. Do đó, thiên sư cấp một Chung Xuyên sẽ phải chịu hình phạt là bị trừ 100 điểm (vì Chung Xuyên không có điểm, nên 100 điểm này cần phải được bù lại trong vòng một năm, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Thiên Sư Đường). Ngoài ra phải nộp khoản tiền phạt là 10.000 nhân dân tệ. Thiên sư Vạn Thạc Minh nhờ kịp thời ngăn chặn sự phát triển xấu đi của tình hình. Nhờ đó được thưởng thêm 100 điểm (không bao gồm điểm nhiệm vụ) và được ghi nhớ công đức một lần, tiền thưởng thêm là 10.000 nhân dân tệ. Mong các thiên sư khác xem đó làm gương, tiếp tục phấn đấu."


     "Vãi lone, nói cứ như anh ta là một vị thánh ấy!" Sau khi thấy tin nhắn này, tôi liền bùng nổ. Họ không phát hiện ra rằng Vạn Thạc Minh đã bắt nhầm quỷ rồi à? Mấy cái người kiểm tra kết quả nhiệm vụ đều bị mù hết rồi chắc? Trừ điểm tôi thì cũng thôi đi, nhưng mà con mẹ nó đến tiền lương phát lúc trước cũng phải nộp phạt hết sạch rồi? Lại còn phải gửi thêm vài trăm tệ hồng bao cho ông chủ?



     "Chúng ta đi tìm ông chủ đi? Nói với ông ấy rằng báo cáo của thằng cha Vạn Thạc Minh là sai, nói rằng nhiệm vụ thực chất chưa hoàn thành." Xa Dục mất kiên nhẫn nói với tôi.


     Tôi liếc nhìn Xa Dục, lắc đầu và nói: "Không, không...Hiện tại chúng ta không có bằng chứng. Không được vội. Chúng ta cần phải tìm được chứng cớ đã rồi hẵng đi báo cáo. Nếu không, cho dù chúng ta có gào lên đứt họng cũng không ai nghe. Tạm thời đừng đánh rắn động cỏ. Nhỡ đến lúc đó, Vạn Thạc Minh quay lại giết Liêu Tinh Thiên thật, rồi cắn ngược chúng ta thêm phát nữa, lúc đó muốn khóc cũng không khóc nổi nữa đâu."


     "Được, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng không có gì để mất. Cùng lắm thì không thèm làm Thiên Sư nữa. Ông đây một mình bắt ma cũng vẫn tốt lắm." Sau khi nghe những lời của tôi, cảm giác tức giận của Xa Dục đã vơi đi nhiều.


     Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, chú Cung xuất hiện trước cửa phòng và nói với chúng tôi với một nụ đểu cáng: "Hai đứa bây đã dậy chưa ??"


     Nói thật, lúc này nhìn chú Cung vô cùng thô bỉ, Xa Dục nhanh chóng nói với chú Cung: "Chú à, chú muốn chúng cháu đi bắt ma sao? Chú cứ nói thẳng vậy đi."


  


     Chú Cung xoa tay và mỉm cười nói rằng Xa Dục rất thông minh, sau đó nói với chúng tôi: "Đây là một khách hàng lớn, hai đứa các cậu không được làm tôi mất mặt đâu đấy."


     Chúng tôi hỏi chú Cung xem bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chú ấy nói cũng không phải là vấn đề gì lớn. Chỉ là một khách hàng cũ của chú đến nhờ. Bà nói rằng chồng bà gần đây cứ như đã biến thành một người khác, cư xử rất kỳ lạ. Theo các biểu hiện mà bà ấy nói, chú Cung liền đoán rằng chồng bà đã dính phải mấy thứ tà ma rồi.


     "Vậy chồng của bà ấy đã đến đây hay chưa?" Tôi tò mò hỏi chú Cung.


     Chú Cung lắc đầu với tôi và nói rằng đó là một nhân vật lớn. Ý của bà vợ chỉ là muốn chúng tôi theo dõi xem có vấn đề gì không thôi.


     "Nhân vật lớn?" Tôi buột miệng tò mò hỏi lại.


     Chú Công gật đầu với tôi, rồi nói: "Đúng đấy, ông ta một trong những giám đốc của tập đoàn Chấn Nguyên, tên là Lưu Vĩ Cường. Ông ta vô cùng giàu có, là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Chấn Nguyên."


      Sau khi nghe mấy lời của chú Công, tôi sững sờ, tập đoàn Chấn Nguyên? Lưu Vĩ Cường? Chẳng nhẽ lại trùng hợp như vậy?


     Bởi vì người đã giết Liêu Tinh Thiên chính là Lưu Vĩ Cường.


     Thằng cha đó thế mà cũng trúng tà rồi? Thực sự con mẹ nó là thiên đạo luân hồi nha. Lúc này, chú Cung vẫn không ngừng khoe khoang về việc Lưu Vĩ Cường tuyệt vời như thế nào. Nói ông ta lương thiện bao nhiêu. Đã đi từ thiện bao nhiêu lần.


     Sau khi nghe một hồi, tôi không thể không thở dài trong lòng. Ông ta đã làm rất nhiều việc tốt, còn không phải là muốn tìm một cái cớ để lấp liếm sự tội lỗi trong tim sao.


     Nói xong, chú Cung bảo chúng tôi chuẩn bị, rồi nhanh chóng đi đi. Tôi tất nhiên là gật đầu, bởi vì Lưu Vĩ Cường và Liêu Tinh Thiên có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, có lẽ tôi có thể tìm thấy một chút manh mối từ chỗ ông ta.


     Chú Cung rất vui khi thấy cả hai chúng tôi đều không trốn tránh chuyện này. Lại nói với chúng tôi, nếu có phát hiện ra gì kì lạ thì phải nói với ông ngay.


    Hai chúng tôi gật đầu ý nói đã hiểu, nhân lúc chú Cung đi 'chải chuốt ', Xa Dục nói với tôi: "Lưu Vĩ Cường đó với ma nữ mà anh nói có phải là có liên quan gì không."


     Tôi gật đầu và nói với Xa Dục. Anh ấy nhìn tôi với một biểu cảm ngạc nhiên trên mặt: "Thật á? Trùng hợp vậy luôn?"


     Tôi khẽ gật đầu với Xa Dục mà cảm thán: "Thành phố Tần An này thật nhỏ bé."


     Bác Cung đã thay xong một chiếc áo choàng màu xám nhạt, nhưng tóc của ông ấy trông bóng nhẫy chả khác gì như vừa bị chó liếm xong. Nhìn như vậy tôi cũng không có gì ngạc nhiên khi nhiều người sẵn sàng tin ông ấy như thế.


     Ngược lại, tôi nhìn Xa Dục với mình, quần jean cộng với áo khoác. Bên trên còn đính thêm lông vũ, nhìn giống mấy con công đực trụi lông hơn là Âm Dương sư.


     Chú Cung liếc nhìn đồng hồ, có lẽ vì thời gian eo hẹp nên chú nói chú sẽ lái xe. Nói về kỹ năng lái xe, tôi thực sự không phải là đối thủ của ông ấy. Tôi thực sự nghi ngờ rằng trước đây chú Cung là một tay đua đấy. 


/Mọi người có thể không nhớ, arc Vương Phú Hữu chú Cung đã lái cái xe cà tàng này lụa đến CX há hốc mồm á./


      Trong một khoảng thời gian ngắn, chúng tôi đã lái xe đến khu vực biệt thự nơi mà Thi Nhài ở hồi trước. Chú Cung nói rằng khu vực biệt thự này chắc chắn là khu của người giàu có. Người ở khu vực biệt thự này đều là những người thuộc hàng 'cấp cao' của thành phố Tần.


     Chiếc xe dừng lại trước cổng của một trong những căn biệt thự. Chú Cung cố tình chỉnh lại lại quần áo trước khi đi tới cửa và ấn chuông.


      Người ra mở cửa là một người giữ trẻ. Bảo mẫu này dường như cũng biết chú Cung nên nói rất nhiệt tình: "Ông Cung, ông đã đến rồi. Mời ông vào trong. Tiên sinh và phụ nhân vừa phải đi ra ngoài có việc gấp nên họ nhờ tôi tiếp ông, họ sẽ quay lại ngay thôi."


     Chú Cung làm bộ như một cao nhân bất phàm, khẽ gật đầu. Tôi nhìn vào bên trong, vô thức điều khí lên hai mắt.


     Sau khi quan sát một hồi, tôi thấy khắp ngôi nhà này ngập tràn một màu vàng chính khí, mọi đồ trang trí trong nhà đều được thiết kế một cách tỉ mỉ, một ngôi nhà như vậy, đừng nói đến một con ma, ngay cả tí tẹo âm khí cũng không có đâu.


     Tôi thấp giọng bảo Xa Dục cũng quan sát xem. Kết quả cũng giống như tôi nhìn thấy. Không có gì bất thường hết. Chúng tôi sau đó ngồi trong phòng khách và bảo mẫu mang cho chúng tôi mấy ly trà.


     Sau khi chờ đợi được một lúc, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào. Tôi rất quen thuộc với người đàn ông này. Anh ta xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng Lưu Vĩ Cường trong giấc mơ của tôi thì trần truồng như con nhộng béo.


     Lúc này, Lưu Vĩ Cường đang mặc một bộ đồ trang trọng, và nó thực sự tôn lên phong thái của một người đàn ông cao quý. Bởi vì tôi sớm đã biết ông ta là loại người gì, nên trong mắt tôi. Tôi chỉ thấy ông ta là cái loại đạo đức giả đáng kinh tởm. Dùng cụm 'quái vật đội lốt người' để hình dung ông ta là chuẩn nhất rồi.


     Người phụ nữ bên cạnh Lưu Vĩ Cường trông rất quyến rũ, có lẽ đó chính là vợ của ông ta, cũng chính là vị khách hàng kia của chú Cung.


    


     Mặc dù người phụ nữ này đã có tuổi rồi, nhưng cũng có thể nhìn ra được ngày còn trẻ bà là một mỹ nhân khuynh thành.


     "Vĩ Cường, để em giới thiệu với anh. Đây là ông Cung mà em đã nói trước đây." Người phụ nữ giới thiệu chú Cung với Lưu Vĩ Cường.


     Lưu Vĩ Cường hoàn toàn không kiêng kị gì. Ông ta đưa tay ra và nói với chú Cung: "Ông Cung, thật sự ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu. Tôi đã nghe vợ tôi nói nói rằng nhờ có ông, bà ấy mới có thể thoát khỏi những cơn ác mộng hàng đêm.


     Sau khi họ khách khí chào hỏi nhau một lúc liền đi đến bàn ăn. Tôi cố gắng dốc toàn bộ âm khí lên mắt để soi xem Lưu Vĩ Cường có gì bất thường không. Mặc dù khuôn mặt ông ta hơi hốc hác, nhưng cũng không có gì kỳ lạ cả.


     Khuôn mặt ông ta hốc hác, có lẽ vì quá đắm chìm trong nữ sắc. Hơn nữa, như Liêu Tinh Thiên nói, ông ta có một 'pháp khí' trong người, một thân đầy chính khí này có lẽ là do 'pháp khí' kia mà ra. Cái gọi pháp khí kia là mấy đồ vật mà các tu sĩ hay linh mục sử dụng, ví dụ như ngọc bội, mặt dây chuyền hay đồ trang sức đều có thể là pháp khí.


     Do đó, không thể có chuyện Lưu Vĩ Cường bị ám được. Trên bàn ăn, tôi còn thấy Lưu Vĩ Cường với vợ ân ân ái ái vô cùng thắm thiết. Ông ta luôn thể hiện ra sự khiêm tốn và nhường nhịn vợ.


     Nếu không phải vì Liêu Tinh Thiên đã nói trước với tôi, tôi thực sự nghi ngờ bản thân có phải là đã nhận nhầm người hay không. Sau ba tuần rượu, mọi người đều vẫn khách khí với nhau. Tôi với Xa Dục thì chả có gì mà nói cả, hai thằng chỉ cắm đầu vào ăn. Mấy món sơn hào hải vị này, thực sự là lần đầu tiên được ăn đến đã đời.


     Cứ như vậy, sau khi ăn xong chúng tôi liền chuẩn bị rời đi. Vợ của Lưu Vĩ Cường nói sẽ tiễn cho chúng tôi về. Sau khi ra ngoài, bà ấy liền hỏi chú Cung xem có thấy gì không.


     "Bà Lưu, tôi thấy ông Lưu chính khí đầy mình. Ngoại trừ vẻ bề ngoài hơi hốc hác ra thì không có bất kỳ điều gì bất thường hết." Chú Cung nói với vợ của Lưu Vĩ Cường, những lời này, lúc nãy lợi dụng việc đi vệ sinh tôi đã với chú Cung trước rồi.


     Vợ của Lưu Vĩ Cường thở dài và nói: "Có vẻ như hôm nay anh ấy đã bình thường trở lại rồi. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng."


     Khi chú Cung và bà Lưu đang nói chuyện, tôi nhìn xung quanh một cách nhàm chán. Tôi đột nhiên nhìn thấy ở cửa sổ của biệt thự, lúc này Lưu Vĩ Cường đang đứng đó và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.



__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.