Minh Hôn Chính Thú

Chương 78: Một Đêm Kinh Hoàng



Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan 


    Ngay lập tức, tôi chuyển tầm mắt đến nơi mà tiếng nước chảy truyền lại. 


    Mặc dù căn phòng lúc này vẫn là một mảng đen kịt, nhưng tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy có một bóng người đang ngồi xổm ở cửa. Da đầu tôi lập tức liền tê rần.


     "Ai?" Tôi vô thức hét lên vè phía cửa, nhưng người ngồi xổm đó lại vẫn bất động không chút phản ứng. Dần dần tiếng nước chảy róc rách chỉ còn là âm thanh tí tách. Thế nhưng người đang ngồi xổm kia cũng không hề có một tí phản ứng nào gọi là đáp lại tôi.


    Tôi tự cổ vũ mình thêm chút can đảm, vừa tập trung âm khí vào mắt, sau đó mới chầm chậm đi qua. Nhưng đợi đến khi tôi bước đến cửa, thì bóng người ngồi xổm đã biến mất vào làn hơi nước mong manh. 


    Tôi lại gặp ảo giác sao? Tôi vô thức bật công tắc đèn. Ánh sáng lập tức toả ra khắp căn phòng.


    Toàn bộ phòng tắm trong nháy mắt liền sáng trở lại. Đồng thời vòi hoa sen cũng hoạt động lại, phun nước vung vãi ra khắp phòng. Phí phạm nước thật.


    Lúc này, trên nền đất từ giữa phòng tắm cho đến cửa, có mấy dấu chân do nước đọng lạ. Rõ ràng là do lúc nãy tôi mới đi qua nên đọng lại. 


    Nhưng rất nhanh tôi liền phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì vừa nãy bật vòi hoa sen, đâu có nước chảy ra đâu. Vậy thì mấy vũng nước trên mặt đất này là ở đâu mà ra? 


     Đột nhiên cảm thấy từ phía sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh. Tôi lập tức liền quay đầu lại nhìn, nhưng mà vẫn không thấy gì cả.


    Đuỵt mọe, thực sự là gặp quỷ rồi. 


    Tôi ra sức vuốt lại mặt và nhìn quanh phòng tắm một lượt. Không hề có bất kì một dấu vết nào của âm khí. 


    Không phải là bóng vía của tôi kém đến vậy đó chứ? Tôi bước vào chỗ vòi hoa sen một lần nữa, lúc này vòi hoa sen vẫn đang không ngừng phun ra nước nóng, thỉnh thoảng còn có hơi trắng bay lên. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa một lúc, xác nhận rằng không có vấn đề gì ở đó cả. 


    Tôi bắt đầu tắm rửa và kì cọ cơ thể, nước nóng chảy xuống trên cơ thể tôi khiến tôi có cảm giác thư giãn nên bắt đầu thả lỏng ra một chút. 


    Tâm trạng khá thoải mái, tôi nhắm mắt lại và để nước nóng cứ thế chảy xuống cơ thể. Ngay khi tôi vừa nhắm mắt lại, dường như tôi ngửi thấy lờ mờ một cái mùi vô cùng tanh hôi.


    Vừa mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến tôi sợ hãi đến mức trực tiếp hét lớn lên. Bởi vì vào lúc này, cả cơ thể tôi đều đã bị che phủ bởi máu. Hơn nữa, từ phía vòi hoa sen thỉnh thoảng còn có từng đợt máu tươi đỏ lòm phun ra. 


    Tôi bỗng nhiên giật mình một cái, sau đó dưới chân lập tức trơn trượt, loạng choạng một cái rồi ngã oạch xuống sàn. Đầu tôi đập vào vòi hoa sen rồi sau đó lại đập thẳng vào cửa kính, cửa kính bị vỡ rơi xuống tạo ra âm thanh loảng xoảng ghê rợn. 


    Một mảnh thủy tinh còn trực tiếp bay thẳng vào mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy một trận đau nhói trên mặt. Đuỵt mọe, đừng có nói là hủy dung của tôi luôn rồi nha? 


     "Anh Chung, anh bị làm sao vậy?" Lúc này, giọng nói của Trương Siêu vang lên từ bên ngoài. 


    Tôi tự mình che mặt lại, vẫn chưa hết hoảng hồn nói với Trương Siêu: "Máu! Máu!"


    Lúc này, Trương Siêu đi vào, sau đó tiến đến bên cạnh tôi và nói: "Được rồi. Anh làm thế nào mà lại bị ngã vậy?"


    Tôi lấy hết can đảm mở mắt ra, phát hiện ra rằng vòi hoa sen đã bị tắt. Lúc này, Trương Siêu đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.


    Tôi nuốt nước bọt và nói với Trương Siêu, về việc vòi hoa sen phun máu. Tôi bị dọa cho sợ hãi nên mới trượt chân ngã. Sau khi nghe thấy những lời nói này của tôi, Trương Siêu không thể nhịn được cười một tiếng, sau đó nói với tôi: "Làm thế nào mà vòi hoa sen có thể phun ra máu được?" 


    Nói xong, cậu ấy liền đỡ tôi dậy, sau đó mở vòi sen lên. Đúng như Trương Siêu nói, vòi hoa sen vẫn phun ra nước bình thường, là tôi đã gặp quỷ rồi sao? 


    Nói xong, Trương Siêu đỡ tôi đi ra ngoài, giúp tôi xử lý vết thương một chút. May mắn thay, vết thương không sâu lắm. Sau khi băng bó đơn giản xong, nhìn cái bộ dạng kinh hồn bạt vía này của tôi, Trương Siêu nói với tôi rằng ở đây không thể có những thứ bẩn thỉu đó được, bởi vì cậu ấy cũng đã bật rađa lên rồi, nếu có bất kỳ một con ma hay một linh hồn nào xuất hiện. Cậu ấy sẽ là người biết đầu tiên.


    Tôi có một chút xấu hổ. Dù sao thì tôi cũng là truyền nhân của thần Chung Quỳ, vậy mà lại để Trương Siêu phải đến để an ủi tôi.


    Tôi cũng xác thực chưa nhìn thấy ma, nhưng một chút chuyện vừa nãy xảy ra, tôi thực sự cũng không biết phải giải thích như thế nào. 


    Tôi mỉm cười lúng túng, rồi nói với Trương Siêu: "Có lẽ là do gần đây anh đã quá mệt mỏi, cho nên thần kinh bị suy nhược một chút."


    Trương Siêu gật đầu, sau đó bảo tôi nghỉ ngơi trước. Tôi thực sự cũng không dám đi vào nhà vệ sinh. Lần này, ngoại trừ việc tự mình sinh ra ảo giác thì tôi cũng không có lời giải thích nào khác tốt hơn.


    Có lẽ do tôi thực sự đã quá mệt mỏi, cho nên vừa đặt lưng nằm xuống giường, tôi liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Nhưng giấc ngủ này không hề chân thực. Toàn bộ cơ thể đều như bị từng trận từng trận gió lạnh truyền tới, rủ tôi ngủ đi, ngủ đi, nhưng tôi lại đột nhiên vùng dậy.


    Cảm thấy có ai đó đang ở bên cạnh, tôi lập tức quay đầu nhìn qua, vậy mà lại đột nhiên phát hiện ra trong góc của căn phòng này có người đang ngồi xổm ở đó. 


    Tôi tự nhéo mình một cái thật đau, nhưng hiển nhiên không phải là tôi đang mơ. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên bóng người đó, có thể mơ hồ thấy rằng người này là phụ nữ, bởi vì tóc của cô ấy rất dài, rủ xuống trước thân thể của cô ấy. Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cả người đang không ngừng run lên bần bật.


    Tôi cau mày, sau đó bước về phía cô ấy.


    Lần này, cô ấy không biến mất đột ngột như trong phòng tắm lúc trước nữa. Tôi mở con mắt âm dương ra để nhìn, không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một con ma. 


    Còn nữa, con ma này rất kỳ lạ, không giống như một vài con ma bình thường khác. Hồn phách này đặc biệt không ổn định, cảm giác như chỉ cần một cơn gió thổi qua, cũng có thể thổi bay hồn phách của cô ấy. 


    Tôi chậm rãi bước đến trước mặt cô ấy, lúc này cả cơ thể cô ấy ướt nhẹp. Dường như cô ấy vừa được vớt lên từ mặt nước vậy. Tôi hỏi: "Cô.. Cô là ai? Tại sao cô lại muốn dọa tôi?"


    Sau khi nghe thấy tiếng của tôi, hồn ma nữ từ từ ngẩng đầu lên. Nước đọng trên tóc của cô ấy vẫn đang từng giọt rơi xuống. 


    Nhưng những giọt nước này sau khi rơi xuống trên mặt đất, ngay lập tức liền biến mất. 


    Sau khi cô bé kia ngẩng đầu lên, tôi có một chút kinh ngạc, bởi vì khuôn mặt cô ấy rất đẹp, nó hoàn toàn khác với vẻ ngoài xấu xí, kinh dị của những hồn ma bình thường.


    Chỉ là trông cô ấy tái nhợt còn đôi môi thì xanh đen. "Anh? Anh có thể nhìn thấy tôi sao?" Cô gái có vẻ như hơi bất ngờ nói. 


    Tôi nói với cô ấy: "Tại sao cô lại hù dọa tôi? Cô là ai?" Cứ nghĩ tới khuôn mặt của mình suýt chút nữa là hủy dung của tôi là trong lòng tôi lại lại không khỏi cảm thấy buồn phiền. 


    Nghe tôi nói như vậy, cô gái lại vô thức gục đầu xuống khóc nức nở. Cô cứ không ngừng phát tiếng nức nở đến dọa người. 


    Nghe thấy tiếng khóc, sau lưng tôi liền vô cớ nổi hết lông gà lông ngỗng lên. 


     Lúc này, tôi nói với cô gái kia: "Cô đừng có khóc. Có chuyện gì từ từ nói được không?"


    Nhưng cô gái kia cứ như một khi đã bắt đầu khóc, thì sẽ không thể dừng lại được vậy. Nước mắt cứ thế chảy ra ào ào, dù tôi có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng. 


    Bởi vì giọng nói của tôi to hơn bình thường, nên có lẽ đã làm ồn tới Trương Siêu, Trương Siêu tỉnh dậy thấy tôi đang ngồi xổm ở góc phòng, cậu dụi mắt, rồi hỏi tôi: "Anh Chung, anh ở đó làm gì vậy?"


    Tôi nhìn Trương Siêu một cách khó xử, sau đó nói với cậu ấy: "Không có gì đâu. Cậu đi ngủ tiếp đi."


    Trương Siêu dường như vẫn chưa tỉnh hẳn. Cậu ấy liếc tôi một cái, sau đó dụi mắt rồi gật đầu. Lần này nhìn thấy Trương Siêu tỉnh dậy, cô gái đang khóc kia lập tức dừng hẳn lại.


    Sau đó tôi mở cửa và đi ra ngoài. Lúc này, cô gái đó cũng đi theo tôi đi ra bên ngoài..


    "Cô có chuyện gì thì cứ nói cùng với tôi. Cô cứ ở đây khóc, lại không nói gì cả, có tin tôi khiến cô hồn phi phách tán không?" Sắc mặt tôi có chút nghiêm nghị, vừa rồi mềm không được, hiện tại  rắn thử xem sao. 


    Quả nhiên, sau khi nghe thấy tôi nói, cô gái kia liền thở dốc một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt tôi, sau đó nước mắt lại tuôn ra, nói với tôi rằng: "Anh trai, anh thực sự có thể khiến tôi hồn phi phách tán sao?"


    Thấy chiêu này có tác dụng, mặt tôi ngớ ra, rồi nói với cô gái: "Tất nhiên rồi. Cho nên cô thành thật khai hết ra đã làm gì với tôi đi. Nếu không thì tôi..."


    Chưa đợi tôi nói xong, cô gái này lại nhìn tôi và nói: "Anh trai, anh có thể khiến cho tôi hồn phi phách tán luôn đi có được không? Tôi cầu xin anh đó."


    "Được thôi." Tôi vô thức buột miệng, rồi nhìn cô gái và nói: "Khoan đã. Cô nói cái gì cơ?"


    "Cầu xin anh hãy khiến tôi hồn phi phách tán đi." Nước mắt của cô ấy cứ không ngừng tuôn ra, nhưng cô ấy cũng không phát ra tiếng nức nở nữa. 


     "Không phải. Hồn phi phách tán cũng.. điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ biến mất mãi mãi đó." Tôi nói với cô gái.


    Sắc mặt cô gái kia có chút khó coi gật đầu, rồi nói: "Tôi biết. Tôi biết chứ. Hiện tại tôi chỉ muốn biến mất thôi. Sống đã khổ, chết cũng vẫn khổ. Thế giới này không đáng..."


     Sự bi quan của cô gái khiến tôi có chút ngạc nhiên... Tôi cũng càng ngày càng tò mò hơn về cô ấy. Có vẻ như cô ấy bằng tuổi tôi. Làm thế quái nào lại có thể nói ra những lời bi quan như vậy. 


    Tôi đã thảm đến như thế này rồi, nhưng vẫn còn không thể chết đây này. 


    Cô ấy còn thê thảm hơn tôi sao? Tôi nói với cô ấy: "Tên cô là gì?"


    Cô gái liếc nhìn tôi một cái rồi nói với tôi. "Nếu tôi nói với anh, anh thực sự có thể khiến tôi không cần phải chịu đựng những thống khổ này nữa sao?" 


    "Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô. Cô cũng đã thấy rồi đấy, tôi là Âm Dương Sư, hơn nữa tôi cũng đang giúp đỡ những người giống như cô." Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ấy lúc này, tôi thực sự cũng không đành lòng tiếp tục hù dọa cô ấy, hơn nữa, dường như cô ấy không hề sợ lời uy hiếp khiến cô ấy hồn phi phách tán của tôi. 


    Sau khi cô ấy nghe thấy lời này, đôi mắt ảm đạm ban đầu của cô ấy hiện tại bỗng dưng sáng lên hơn một chút rồi, sau đó nói với tôi: "Tên của tôi là Lưu Bội, tôi là sinh viên Đại học Sư phạm, nếu... nếu tôi vẫn còn sống, hiện tại có lẽ đã là sinh viên năm hai rồi."


    Cô ấy nói đến đây, đôi mắt của cô ấy liền tràn ngập bi thương. Đại học Sư Phạm, sinh viên năm hai? Hồ Đình Đình cũng học Đại học Sư Phạm? Cũng là sinh viên năm hai.


    Liệu có khi nào giữa bọn họ sẽ có mối liên hệ nào đó không?


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.