Minh Hôn Chính Thú

Chương 87: Vu Oan Giá Họa



Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan



Nghe đội trưởng Phương nói vậy, Xa Dục mặt tái mét trả lời: "Anh sẽ không nghi ngờ chúng tôi chứ hả?"



Đội trưởng Phương nhìn chúng tôi, bình tĩnh nói: "Xa tiên sinh, Chung tiên sinh. Chúng tôi chỉ làm việc theo trình tự điều tra, vẫn là cần hai anh đi cùng chúng tôi một chuyến."


  


"Anh không cần phải gọi điện thông báo cho cục trưởng Lưu một câu à?" Tôi nói.


  


Anh ta trả lời: "Không cần thiết. Cho dù chúng tôi biết hai vị không làm gì, nhưng thủ tục thì vẫn phải làm. Chỉ cần hai anh có thể chứng minh được khi đó mình không ở hiện trường, liền có thể rửa sạch mọi hiềm nghi rồi. Còn nếu như không đưa hai vị về để điều tra, sau này sợ rằng sẽ càng phiền phức! Thực ra chuyện vu oan giá họa này ai nhìn cũng sẽ hiểu được thôi."


  


Cậu Phương này cũng thật biết cách nói chuyện! Vừa tỏ rõ lập trường của mình, vừa lại có thể nói đỡ cho chúng tôi. Chúng tôi không thể không nghe theo anh ta quay về đồn một chuyến.


  


Có lẽ cũng không còn cách nào tốt hơn nữa. Cả đội cảnh sát điều tra hiện trường xong liền đưa tôi và Xa Dục lên xe cảnh sát.


    


Ngay khi chúng tôi được đội trưởng Phương đưa ra ngoài. Tôi chợt thấy có một vài cô gái đi xuống cầu thang! Người đi đầu là Sở Ngư. Lúc này, cô ta đang nhìn chúng tôi, khóe miệng nhếch lên!


Xa Dục rõ ràng đã bị kích thích bởi hành động này, liền nói với cậu Phương: "Đội trưởng, mấy đứa con gái kia chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan đến chuyện này. Nhanh lên và bắt bọn họ lại."


Tất nhiên đội trưởng Phương không thế bắt. Bởi vì trong mắt của cậu ta, những cô gái này, một chút cũng không liên quan gì cả.


"Bình tĩnh. Đừng để ân oán cá nhân làm anh mất phương hướng. Cái chết của dì quản lý ký túc xá, hiện giờ chúng ta không có chứng cứ gì cả. Tạm thời cứ để cô ta tận hưởng nốt đi đã." Tôi kéo tay Xa Dục rồi nói.


Xa Dục nghe thấy tôi nói vậy, liền nhìn tôi khó hiểu. Tôi khẽ mỉm cười.


Tôi có thể chắc chắn chuyện tức giận sẽ khiến IQ của một người tụt xuống số âm là thật. Chứ bình thường Xa Dục không ngốc thế này đâu. Tôi liếc nhìn Sở Ngư đang kiêu ngạo khiêu khích tôi kia, khẽ lắc đầu.


Tôi không nói nhiều, mà trực tiếp lên xe.


   


Sau khi đến đồn cảnh sát, chúng tôi vẫn bị tách ra để lấy lời khai riêng. Toàn bộ quá trình này dường như cũng chỉ là làm có lệ với chúng tôi. Sau khi kiểm tra qua lời khai, đội trưởng Phương nói với chúng tôi rằng, vẫn không thể loại trừ nghi ngờ, vì những bằng chứng ngoại phạm tại bệnh viện và hiện trường vẫn đang được xác định.


Nhưng vì thân phận đặc biệt của chúng tôi, chúng tôi có thể ra ngoài trước.


Đội trưởng Phương vừa nói vậy, liền có một cảnh sát chạy từ bên ngoài vào thì thầm điều gì đó với anh ấy. Sau khi nghe xong, cậu Phương nhìn chúng tôi mở cách ngại ngùng và nói: "Chung tiên sinh, Xa tiên sinh. Hai người tạm thời có thể không rời đi được không?"


Tôi cau mày và hỏi có chuyện gì? Đội trưởng Phương không vòng vo mà nói thẳng với tôi: "Theo nhận dạng bằng chứng tại chỗ, trên tang vật có dấu vân tay của hai người, với lại camera giám sát của bệnh viện cũng không có hình ảnh của hai anh trong đó."


"Sao lại thế được?" Tôi nhìn đội trưởng Phương và hỏi.


Đội trưởng Phương lúng túng nhìn chúng tôi, sau đó nói rằng anh ta không có cách nào ngoài giam giữ chúng tôi. Trừ khi có thêm bằng chứng có thể chứng minh chúng tôi không có mặt tại hiện trường.


Xa Dục sốt ruột nói nếu chúng tôi không thể ra ngoài. Rất có khả năng sẽ có thêm ai đó phải chết nữa.


    


Đội trưởng Phương khẽ gật đầu tỏ ý hiểu. Anh ấy bảo chúng tôi đối một lúc, anh sẽ gọi cho Cục Trưởng Lưu xin chỉ thị. Chúng tôi cũng chỉ có thể ngồi chờ.


Sau khoảng mười phút hơn, đột nhiên điện thoại của tôi reo lên. Là Cục Trưởng Lưu gọi.


"Tiểu Chung, chuyện lần này bây giờ rắc rối hơn nhiều rồi. Không biết là ai đã đánh tiếng với bên trên, bọn họ nhất quyết không để tôi thả hai cậu ra ngoài."


"Cục trưởng Lưu, ông biết rõ thân phận của của hai chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn làm hại người thì cũng sẽ không cần phải làm to thế này. Rõ ràng là có người muốn hãm hại chúng tôi." Tôi nói.


"Tiểu Chung, tôi tin cậu. Nhưng luật pháp tin lại tin vào bằng chứng. Cậu sẽ ở lại đồn cảnh sát. Chỉ cần có bằng chứng ngoại phạm, chúng tôi nhất định sẽ tha cậu ngay lập tức."


Thái độ của Cục Trưởng Lưu rất rõ ràng. Bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn. Tôi nhờ ông liên lạc với Trương Siêu và bảo cầu để mắt đến Hồ Đình Đình.


Cục trưởng Lưu đồng ý, nếu có Trương Siêu, cậu ấy chỉ cần sử dụng mấy cái công nghệ cao, bấm bấm vào cái là có thể chứng minh rằng sự vắng mặt của chúng tôi rồi.


Nhưng Xa Dục và tôi đã bị nhốt. Thực sự hết cách cầu cứu mà.


    


"Chung Xuyên, chẳng nhẽ chúng ta chỉ có thể ngu ngốc ngồi chờ vậy sao?" Xa Dục giãy nảy lên như kiến bò chảo nóng.


"Nếu tôi đoán không nhầm, Lưu Bội là bị Sở Ngư kiểm soát. Còn nữa, có thể người muốn giá hoạ cho chúng ta lần này, cũng lại ở cái tổ chức kia." Tôi nói.


Sau khi vậy, Xa Dục trả lời: "Cái tổ chức Xiềng Xích hồi trước đó á?"


Tôi khẽ gật đầu. Xa Dục lại hỏi: "Ý anh là sao? Sở Ngư là người của Xiềng Xích?"


Tôi lắc đầu và trả lời: "Có lẽ không. Tôi nghĩ bọn chúng mới tìm đến Sở Ngư thôi. Đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Nhưng có một điều anh nói đúng, đó là sẽ có ai đó phải chết."


     Sau khi nghe thấy những lời này, Xa Dục liền nói với tôi: "Vẫn sẽ có người tiếp tục bị giết. Sao cậu không nói với cảnh sát, nếu bọn chúng muốn gây bất lợi cho Hồ Đình Đình, cảnh sát cũng có thể giúp đỡ được phần nào."


    "Nếu bọn họ có thể thả chúng ta ra, thì đã thả ra lâu rồi, Cục Trưởng Lưu không phải là đã gặp rắc rối gì rồi đó chứ?" Tôi liền nói với Xa Dục.


    "Vậy chỉ có thể ngồi chờ cho tới khi tiếp tục có thêm người chết sao?" Xa Dục hỏi tôi.


    Tôi khẽ gật đầu: "Xem ra đây chính là cách duy nhất vào lúc này. Hoặc là Trương Siêu phải tìm thấy được một bước đột phá nào đó."


    Chúng tôi đã bị giam 2 ngày ở trong này rồi. Trong hai ngày này, Phương đội trưởng mỗi ngày đều tới thăm chúng tôi, đồng thời còn kể cho chúng tôi về tiến trình của vụ án. Nhưng ngày càng có nhiều bằng chứng chống lại chúng tôi. Anh ấy bảo chúng tôi hãy chuẩn bị tâm lý phòng trường hợp xấu nhất.


    "Giết người bị phán vài năm tù đấy." Xa Dục nhíu mày một cái rồi nói với tôi.


    "Không bị bắn chết đã xem như là tốt lắm rồi."


     Nghe thấy tôi nói vậy, anh ấy gần như phát điên lên: "Vậy mà cậu vẫn còn có thể ung dung ngồi ở đó hả?"


    "Hãy tin vào Trương Siêu, cậu nhóc đó nhất định là sẽ đem về tin tốt." Tôi nói với Xa Dục.


    Xa Dục có chút không tán thành, nhưng rõ ràng suy đoán của tôi là đúng. Vào ngày thứ ba, Phương đội trưởng lại đến, lần này anh ấy có đi cùng với Cục Trưởng Lưu.


    Cục Trưởng Lưu là người chưa bao giờ xuất hiện, như vậy tuyệt đối là tin xấu, hoặc có thể là tin cực tốt.


    Đúng như tôi nghĩ, sau khi Cục Trưởng Lưu xuất hiện, ông ấy đã nói với chúng tôi rằng: "Hai người các cậu thật sự là mạng lớn. Vào thời điểm quan trọng, Trương Siêu đã phục hồi được camera của bệnh viện, đồng thời còn lấy được camera trên đường từ bệnh viện đến trường học, những đoạn video đó chính là bằng chứng ngoại phạm chứng minh khoảng thời gian gây án chúng tôi vắng mặt ở hiện trường. Mặc dù vẫn chưa có giải thích nào về dấu vân tay của các cậu ở trên tang vật. Nhưng với đoạn video này, cũng đã quá đủ để chứng minh rằng cả hai cậu vô can. Cho nên chúng tôi có thể tạm thời thả các cậu ra."


    Sau khi nghe xong lời này của Cục Trưởng Lưu, tôi vẫn không thể vui nổi, không có lý do nào khác ngoài bởi vì nếu đó thực sự là do tổ chức Xiềng Xích làm, dựa theo quy tắc của bọn họ, đáng lẽ ra gần đây phải có người chết. 


    Hơn nữa, chúng tôi đã bị nhốt trong đây vài ngày liền, nhưng dường như bên ngoài lại đặc biệt yên ổn. 


    "Làm sao vậy? Có vẻ như các cậu không vui mừng cho lắm." Cục Trưởng Lưu nhìn tôi và nói.


    "Cục Trưởng Lưu, tôi có một cảm giác. Bọn họ dường như đang đợi chúng tôi ra ngoài, để có thể tiếp tục hãm hại chúng tôi." Tôi đã nói với ông ấy.


     Cục Trưởng Lưu nhìn tôi một cái, sau đó liền trả lời: "Nếu không thì các cậu cứ tiếp tục ở đây cho đến khi chúng tôi điều tra xong vụ việc rồi hẵng ra ngoài."


    "Chung Xuyên, tên tiểu tử nhà cậu muốn ở lại đây, thì tự đi mà ở lại. Tôi muốn ra ngoài." Xa Dục nói. 


    "Anh gấp cái gì, tôi cũng không có nói rằng tôi không ra ngoài." Tôi nói với Xa Dục. 


    Nói xong, tôi nói với Cục Trưởng Lưu: "Cục Trưởng Lưu, lần này ông thả chúng tôi ra, không gặp phải sự cản trở nào chứ?"


    Cục Trưởng Lưu cười ngượng và nói rằng ông ấy không muốn nói, ở chỉ bảo với tôi rằng: "Miễn là các cậu ra ngoài và tìm được bằng chứng, sau đó xóa tan sự nghi ngờ của bọn họ, tôi sẽ giúp cậu 'vả mặt' từng người một."


    Tôi nhìn Cục Trưởng Lưu và nói: "Ông yên tâm đi. Lần này chúng tôi ra ngoài, nhà định phải làm cho rõ ràng vụ này."


    "Cậu cũng phải cẩn thận một chút, chuyện lần này, rõ ràng là các cậu đang bị nhắm tới. Làm cái gì cũng nên chừa lại một đường lui cho bản thân mình. Vạn nhất xảy ra sự cố gì đó, tôi cũng khó mà có thể bảo toàn cho các cậu được." Cục Trưởng Lưu nhìn chúng tôi rồi nói.


    Tôi gật đầu, sau đó cùng với Xa Dục và những người khác đi ra ngoài. 


    Sau khi ra ngoài, tôi thấy Trương Siêu đang đợi chúng tôi ở cửa. "Trương Siêu, lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều." Tôi nhìn Trương Siêu rồi nói.


    Trương Siêu xua xua tay với chúng tôi nói: "Anh Chung, anh Dục, chúng ta không phải là một đội sao? Em làm điều này cũng là giúp cho chính mình mà thôi."


    "Vì sao lại là cho chính cậu?" Tôi nhìn Trương Siêu một cách khó hiểu rồi hỏi. 


   Trương Siêu mỉm cười với tôi, rồi sau đó nói: "Chả thế. Em còn muốn các anh giúp em bắt một con quỷ cho em nghiên cứu đó."


    Nhìn bộ dạng này của Trương Siêu, tôi không thể nhịn được mỉm cười một cái rồi nói: "Hóa ra tên tiểu tử nhà cậu ở đây đợi chúng tôi là vì vậy à? Yên tâm đi, lần này nếu tôi bắt được một con ma, tôi sẽ cho cậu đem về nghiên cứu đầu tiên. Cậu thấy sao? Tuy nhiên, cậu không được khiến con quỷ đó hồn phi phách tán đâu đấy."


__________________________________________


Edit: Mình muốn đăng sớm hơn nhưng bây giờ mình mới làm bài tập xong, mai mình phải lên trường hicc, vì Itaewon nên mình vẫn tiếp tục học online, chỉ ngày nào bị chỉ định mới lên trường thôi, nên bài tập rất nhiều hiccc. Mình sẽ cố gắng dịch và đăng đều hơn cho các bạn nhé. Tin tốt là mình có kì nghỉ từ 5/6 đến 21/6 nè. ❤❤


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.