Minh Hôn Với Quỷ

Chương 113: C113



Ánh trăng dịu dàng xuyên qua tán lá dày rộng, phản chiếu từng tia lốm đốm trên mặt đất. Đồng thời cũng phản chiếu bóng dáng cô tịch lạnh lùng của Liên Trì.

“Rốt cuộc là ngươi đang chờ thứ gì vậy?” Cửu Ca ngậm một nhành hoa nhỏ trong miệng, hai tai khoanh lại đứng dựa vào gốc cây cách đó không xa, bộ dạng cà lơ phất phơ hỏi.

Từ ban sáng Liên Trì đã tới nơi này, cửu Ca cũng đi theo, còn tưởng hắn định làm gì đặc biệt, nào ngờ hắn chỉ đứng im một chỗ, đứng từ sáng tới tận bây giờ, ngay cả động cũng không hề động.

Quả thật không khác bức tượng là bao!

Cửu Ca đúng là bó tay hết cách, cảm thấy Liên Trì xem ra là nhàm chán phát điên rồi, Tang Ca thì không biết đã đi đâu, cũng không thấy hắn đi tìm.

Liên Trì ngước mắt lên tinh tú trên bầu trời, không đáp lời hắn, thời gian từng giây từng phút trôi qua cho tới đầu canh bốn. Hắn rũ mắt nhỏ giọng lấm bẩm: “Rốt cuộc nàng vẫn không đến…”

Nói xong, hẳn lại nghiêng đầu như nghiền ngẫm thứ gì đó, cuối cùng cúi đều phủi vạt áo, lạnh nhạt nói tiếp: “Không đến cũng không sao, ta tới đón nàng là được.”

Vừa dứt lời hắn đã nhấc chân rời đi, cửu Ca vừa thấy hắn hành động cũng lập tức theo sát ngay sau, vẫn không quên mở miệng tò mò: “Tiếu tử ngươi đi đâu vậy?”

Liên Trì liếc mắt nhìn qua, không nhanh không chậm nói: “Chuyện của ngươi và Ban Họa giải quyết xong rồi?”


Nghe hắn đâm chọc như vậy, sắc mặt cửu Ca lập tức tối sầm, hắn ta căm tức nói: “Chuyện của bổn tọa và nàng ấy thì liên quan gì tới chuyện bốn tọa đang hỏi?”

Liên Trì ‘à’ một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” cửu Ca bực bội vì thái độ úp mở này của hắn.

Liên Trì quay đầu vừa định cười nhạo hắn ta vài câu thì bỗng nhiên như cảm nhận được điều gì, gương mặt hắn biến đối, lập tức không quan tâm tới Cửu Ca nữa mà chạy như bay tới nhà họ Nghị.

Cửu Ca theo sát phía sau nửa bước không rời.

Hai người rời khỏi ngọn núi Linh không bao lâu, trong một ngôi đình đã cũ tiếng ‘xoẹt xoẹt’ cùng với tiếng khóc oán than nỉ non không ngừng vang lên.

Mười hai cỗ cương thi nằm trong quan tài không ngừng lấy móng vuốt vào lên bề mặt quan tài, hé miệng kêu rên hừ hừ vài tiếng quái dị.

Tang Ca đứng giữa trận đồ bát quái, Vân Tâm thì đứng bên kia đối lập hoàn toàn với nàng. Trận đồ bát quái này đã bắt đầu được khởi động kể từ khi nàng bước vào nơi này, hiện tại Tang Ca muốn thoát khỏi nơi này cũng không được.

“Rốt cuộc tỉ muốn làm gì?” Tang Ca đanh mặt lại, lạnh lùng hỏi.

Vân Tám đang bận sửa lại mắt trận cũng không quên ngấng đầu đáp lời nàng: “À, cũng không có gì, chỉ là muốn muội ở lại chỗ này vài trăm năm thay cho ta mà thôi.”

ở lại vài trăm năm?

Tang Ca ngấn người, nắm tay nàng siết chặt lại: “Tỉ lừa muội?”

“Cũng không hẳn.” Vân Tâm đứng dậy thở dài nói: “Ta từng nói với muội rằng ta không thể rời khỏi đây được đúng không? Thật ra không phải là không thể đi, nếu như ta muốn đi thì bắt buộc phải tìm một người thay thế. ‘Thần giữ cửa’, không biết muội có nghe qua ba chữ này chưa… ừm, không sai, hiện tại ta chính là thần giữ cửa của nhà họ Nghị. Linh hồn của ta đã bị giam cầm ở đây hơn năm trăm năm rồi.”

Cô ấy vừa nói như vậy, trong ký ức của Minh Hoài Thục lập tức hiện lên hình dạng của mười hai tân nương kia cùng tình trạng thi biến của bọn họ, Tang Ca không kìm được mở miệng hỏi: “Mười hai tân nương kia có phải là do tỉ giết hay không?”

Vân Tâm ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra mười hai tân nương mà nàng đang nói tới là thứ gì, cô ta bổng bật cười nói: “Giết, ta không nhàm chán tới như vậy.”


“Vậy tại sao…”

“Là do bọn họ không chịu đựng nổi sức mạnh của trận đồ bát quái này, cho nên chết ngay ở khắc trận pháp của ta sắp hoàn thành mà thôi.”

“Vậy Minh Hoài Thục…” Một cảm giác tê dại giống như bị kiến cắn từ đầu ngón tay Tang Ca truyền tới bắt đầu lan rộng ra toàn thân, nàng nhíu mày đau đớn, bước chân bắt đầu không vững, nhưng muỗi khi nàng sắp bước qua trận đồ bát quái thì lại có một luồng ánh sáng lóe lên đánh bật nàng trở về.

Qua vài Tân như vậy, ruổt cuộc Tang Ca cũng không sức đứng dậy nữa, nàng nửa nằm nửa bò trên mặt đất thở hổn hển lấy hơi.

Vân Tâm đứng một bên lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của nàng, ngay cả mày cũng không thèm nhíu nói: “Minh Hoài Thục? Nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì kết cục của cô ta sẽ giống như mười hai tân nương kia.”

Đáy lòng Tang Ca cảm thấy rét lạnh, thảo nào thân thể này lại có phản ứng lớn như vậy khi đi tới nơi đây. Phản ứng của thân thể đối với nguy hiếm đúng là không thể xem thường.

Một cơn đau nữa lại ập tới, Tang Ca cắn chặt môi tới mức bật máu, nàng cảm giác xương cốt toàn thân như bị ai dùng búa đập nát, nỗi đau đó khiến nàng chỉ hận không thế lăn lộn trên mặt đất mà rên rỉ.

“Muội không cần kìm nén, cứ kêu lên đi. Đau đớn phía sau sẽ còn lớn hơn rất nhiều, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

“Thật ra mọi chuyện ngay từ khi bắt đầu tỉ đã có suy tính rồi đúng không?” Tang Ca vừa thở dốc vừa hỏi.

Nàng không há miệng thì thôi, vừa há miệng lớp bụi dưới đất lập tức chui vào khoang miệng khiến Tang Ca không kìm được ho sặc sụa.

Dường như Vân Tâm cảm thấy nàng không thể nào thoát được vận mệnh bị biến thành ‘thần giữ cửa’, cho nên phá lệ nhiều lời hơn một chút: “Không sai. Ta đã suy nghĩ rất lâu tại sao mười hai tân nương kia lại không thể biến thành ‘thần giữ cửa’ được cũng không nghĩ ra, mãi cho tới khi gặp muội trong gương Đồng Kính ta mới nhận ra, người thay thế ta chỉ có thế là muội. Bởi vì những cô gái kia đều không có lực lượng, không có sức mạnh, mà hai thứ đó chỉ có ta và muội là đều có.”


“Sức mạnh?” Tang Ca nén đau đớn mỉm cười nói: “Xem ra đế tỉ phải thất vọng rồi, nếu là trước kia có lẽ ta sẽ có lực lượng, nhưng ta của hiện tại chỉ là một người bình thường không hơn không kém.”

Vân Tâm lập tức sửng sốt: “Không thể nào! Rõ ràng ta nhìn thấy Phượng Đồ Đằng nằm trong tay muội!”

Lông mày Tang Ca nhíu lại, sau đó lại lập tức giãn ra nói: “Đúng là có, nhưng muội đã đế nó ở chỗ Hồng Liên rồi.”

Một chưởng trong mộng kia của nàng còn kèm theo cả Phượng Đồ Đằng, cho nên hiện tại Tang Ca đúng là không còn một chút lực lượng nào cả.

Vân Tâm bán tin bán nghi, nhưng nghĩtới việc Tang Ca đau đớn lăn lộn trên mặt đất không phải là giả, xem ra lời nàng nói là sự thật. Nghĩ như vậy cô ấy lập tức hốt hoảng muốn tìm cách phá bỏ trận đồ bát quái này đi. 

Nếu như Tang Ca không có lực lượng thì cũng không khác những tân nương trước là bao, cô không muốn lấy mạng nàng ấy!

Nhưng bàn tay Vân Tâm vừa mới chạm vào mắt trận thì đã bị một cỗ lực lượng bắn ra ngoài, thân thể Vân Tâm đập mạnh lên tường, cuối cùng rơi xuống mặt đất, cô ấy ôm ngực, phun ra một búng máu nhìn nữ quỷ Lệ Lan đang đứng trên mặt trận.

Lệ Lan đã khôi phục lại bộ dạng thanh tú xinh đẹp trước kia, gương mặt nàng ta tái nhợt chỉ tay về phía Vân Tâm nói: “Lễ vật đã dâng lên, có lý nào lại lấy về.”

Nói xong, nàng ta lại quay đầu nhìn về phía Tang Ca chỉ còn lại hơi thở thoi thóp: “Tuy rằng có hơi yếu ớt một chút, nhưng cũng miễn cưỡng lọt vào mắt xanh của ta.”