Liên Trì tỉnh lại tròn một tháng, Cơ Diệp cũng dẫn người của Ma tộc đi tìm Tang Ca tròn một tháng. Nhưng vực Ma uyên thật sự rất hơn, hơn nữa lại nguy hiểm trùng phùng, mới chỉ một tháng mà số lượng nhân số Ma tộc đã giảm đi đáng kể. Khiến Ma quân và Ma hậu không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa.
Tuy rằng bọn họ cũng rất lo lắng cho Tang Ca, nhưng từ lúc Cơ Diệp báo về con số thiệt hại trong lúc tìm kiếm Tang Ca, mấy tên đại thần ở Ma tộc không ngày nào là không vào trong cung xin bọn họ dừng việc tìm kiếm lại. Vả lại khoảng thời gian gần đây ở biên giới với Thần giới quân đội hai bên không ngừng xảy ra va chạm, tình hình hết sức căng thẳng. E là sắp có một cuộc chiến tranh giữa hai giới nổ ra. Tìm kiếm Tang Ca vào khoảng thời gian này đúng là không không phải biện pháp khả quan.
Tình hình ở biên cương không mấy khả quan, dù bình thường Ma quân và Ma hậu có yêu chiều Tang Ca cỡ nào thì lúc này cũng phải đặt an nguy của Ma tộc lên hàng đầu. Cơ Diệp dù muốn hay không cũng bắt buộc phải trở về chiến trường để trấn giữ.
Khi Cơ Diệp nhận được tin báo này là lúc hắn đang mở rộng tìm kiếm về phía đông của vực Ma uyên. Bạch Lăng đi tới báo tin không nhận được câu trả lời của Cơ Diệp, cho nên nóng lòng hỏi: "Tướng quân, chuyện này người định xử lý thế nào?"
Ý của Ma quân rất cương quyết, nếu Cơ Diệu không vâng lệnh chỉ sợ không ổn.
"Ngươi trở về Ma tộc, sau đó đi tới biên cương trước trấn an lòng quân trước, ta sẽ tới sau." Cơ Diệp nhìn vị tướng dưới trướng, là cánh tay đắc lực của mình sau đó trầm giọng nói.
Bạch Lăng ôm quyền vâng một tiếng, hắn ta hơi ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Tướng quân, thứ cho ta có lời này không phải, nhưng quận chúa Tang Ca là chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong nhung lụa, chỉ sợ là không hợp với người... Theo ta cảm thấy những người ở ngoài biên cương như chúng ta, hãy cứ nên chọn một người có khí khái hào hùng làm thê tử thì hơn."
Bạch Lăng đã quen sống ở biên cương nhiều năm, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, lần trở về Vương đô này mãi mới học được cách nói chuyện có ý tứ hơn một chút, ít ra không chọc thẳng vào lòng người ta. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi!
Nhưng đối với Bạch Lăng, lời này của hắn đã coi là hết lòng, đã uyển chuyển lắm rồi.
Cơ Diệp cười cười đập quạt Nguyệt Phong vào bả vai hắn một cái, lực đạo vừa đủ, sẽ không khiến Bạch Lăng cảm thấy khó chịu, nhưng lời của hắn nói ra lại càng khiến Bạch Lăng khó chịu hơn, hẳn nói: "Tiểu tử cả ngày chỉ biết chém giết như ngươi thì hiểu cái gì gọi là phong hoa tuyết nguyệt chứt Đi đi, đừng để Ma quân chờ lâu!"
Bạch Lăng vốn không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì, nhưng thấy ý của Tướng quân đã quyết, cho nên cũng không tiện nhiều lời nữa. Ôm quyền rồi lùi đần vào trong màn sương mù âm u, cuối cùng biến mất trong tầm mắt Cơ Diệp.
Cơ Diệp xoay người tiếp tục dẫn đám người đi tìm Tang Ca, hắn thầm hạ quyết tâm. Nếu như lần này tìm không thấy, vậy thì đành dẫn bọn họ trở về trước, sau đó bản thân hắn quay lại tìm vậy.
Cơ Diệp phất tay, dân đầu đám người đi về phía đông, trong vực Ma uyên khí độc bao phủ khắp nơi, vì vậy thân thể của Ma tộc nào cũng bịt kín vài tầng áo. choàng, cả gương mặt chỉ để lộ một đôi mắt.
Nhìn thấy hắn đi phía trước, đám người phía sau cũng chậm chạp đi theo. Nhưng lúc này đã có người bất mãn không nhịn được tức giận: "Tìm hơn một tháng cũng không thấy, khí độc nơi này lại dày như vậy, chưa biết chừng thân thể của quận chúa chỉ còn lại một bộ xương trắng, cứ như vậy thì biết phải tìm tới khi nào!"
"Đúng thế, ta cảm thấy là do nàng ham chơi nên mới rơi xuống đây, nếu không có người khác xâm nhập vào. Ma tộc đánh nàng ta xuống đây sao chúng ta lại không biết cơ chứ!"
"Chỉ vì một chút ham chơi mà hy sinh nhiều đồng tộc như vậy, cái này cũng quá ích kỷ rồi..."
Lời của đám người truyền vào tai Cơ Diệp không sót một chữ nào, mày kiếm của hản khẽ nhíu lại. Xem ra Tang Ca không được lòng đám người này lắm thì phải? Rốt cuộc nàng đã làm những gì mà khiến những người này có ý kiến lớn với nàng như vậy?
Đúng lúc này, có kẻ hét lên một tiếng, đám người vội vàng nhìn lại, chỉ nhìn thấy kẻ kia đi ở phía sau cùng, trong lúc không chú ý đạp phải một cái hang rồi rơi xuống.
Miệng hang bị che lấp bằng cỏ dại cao hơn nửa thân người, quả thật rất khó nhìn thấy. Không bao lâu, từ phía dưới hang vang lên tiếng kêu gào chói tai thảm thiết. Một kẻ đứng cạnh đó tò mò ngó xuống nhìn thử, chỉ thấy trong không gian âm u thấp thoáng bóng dáng hàng trăm con rắn to bằng cổ tay trườn qua trườn lại, thân thể của Ma tộc kia nhanh chóng bị nhấn chìm, xé nát ra thành từng mảnh nhỏ, thoáng chốc chỉ còn lại vết máu loang lổ trên thân rắn.
Kẻ đứng nhìn cảnh tượng thảm thiết đó không khỏi rùng mình, hắn hét lớn: "Cơ Diệp! Mau gọi Cơ Diệp tới đây!"
Vừa hét xong cũng vừa lúc Cơ Diệp đi tới, hắn đẩy kẻ nọ qua một bên, ghé mắt xuống nhìn. Trong phút chốc, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ vừa lóe lên dưới động rắn.
Lòng hắn khẽ động, không chút do nhảy xuống động rắn. Kẻ đứng bên cạnh muốn đưa tay ra ngăn cản cũng đã muộn.
Đám Ma tộc đứng trên miệng hang rắn đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói với nhau câu nào. Hồi lâu sau, mới có kẻ rụt rè nói: "Hay là quay trở về bẩm báo. với Ma quân trước rồi quay lại đây cứu hắn ta sau?"
Mọi người rất đồng tình với ý kiến này, đám người men theo con đường cũ, dần dần lùi về phía sau.
Mãi tới khi bóng dáng bọn họ biến mất nơi phương xa, ở một bụi cây gần đó bỗng vang lên tiếng động sột soạt.
Ngay tiếp đó hai giọng nói quen thuộc vang lên.
"Bọn chúng đi rồi, chúng ta ra xem thử." Đây là giọng nói của nữ nhân.
Chỉ nghe một giọng nói trầm khàn khác vang lên: "Cẩn thận một chút, nơi này rất nguy hiểm."
Sau đó hai người đi tới trước miệng hang rắn ban nãy Cơ Diệp nhảy xuống. Bóng dáng nhỏ nhắn của nữ nhân hơi do dự, cuối cùng nàng ta vẫn khẽ cắn môi, vừa có ý nhảy xuống thì cổ tay đã bị nắm chặt.
"Vân Tâm, nàng đừng mạo hiểm! Chưa chắc Tang Ca đã ở dưới đó."
Vân Tâm cau có, cuối cùng vẫn nói: "Chưa thử làm sao biết, tránh ra!"
Phượng Cửu U thở dài, biết mình không khuyên được nàng, đành đẩy nhẹ nàng qua một bên, sau đó nói: "Vậy thì để ta xuống trước."
Vừa nói xong, chưa đợi cho nàng ta phản ứng lại, y đã dứt khoát nhảy xuống động. Vân Tâm cũng không do. dự nhảy theo sát phía sau.
Cảm giác mất trọng lượng ập đến, nàng ta khó chịu ôm bụng chờ đợi nỗi đau khi va đập ập đến, nhưng khi rơi xuống đáy hang rắn, cảm giác đau đớn vẫn không xuất hiện. Nàng ta hé mắt, phát hiện bản thân đã rơi vào vòng tay Phượng Cửu U.
Vòng tay hắn rất vững chãi, nằm trong vòng tay đó không có chút khó chịu nào. Vân Tâm trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới nói: "Thả ta xuống."
Cửu U cứng đờ người, sau khó khăn nói: "Đừng xuống, cứ để ta ôm nàng đi."
Nếu như nơi này đủ sáng, hoặc giả là Vân Tâm chủ †âm quan sát, nhất định sẽ phát hiện ở dưới chân Cửu U là một đám rắn lúc nhúc. Trong đó có một con rắn xanh lè lưỡi liếm nhẹ lên cổ chân y, cuối cùng há miệng cắn một cái.
Cửu U âm thầm không một tiếng động đá con rắn đó xa ra, tiếp đó thi triển thuật pháp khiến phần thân dưới của mình được bao phủ một tầng lửa mỏng. Đám rắn nhất thời bị đẩy ra xa vài mét.