Đúng lúc Liên Trì đang ngây người nhìn ra bên ngoài thì tiểu nhị đã đẩy cửa bước vào. Trên tay gã còn cầm theo một khay trà. Gã nhẹ tay đặt chén trà xuống bàn, sau đó nhìn thấy Liên Trì vẫn đang nhìn theo đám người náo nhiệt bên ngoài, không khỏi nhiều hơi một chút.
"Khách quan có điều không biết, hôm nay là vui hiếm có ở Ma thành đấy. Quận chúa Tang Ca của bọn ta thành thân, chao ôi, nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài kia..."
"Quận chúa Tang Ca?" Lúc này Liên Trì đã quay đầu lại, hắn nhìn chén trà dưới bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiểu nhị là một người tinh ý, nghe hắn thắc mắc như: vậy lập tức hớn hở nói: "Chắc khách quan mới từ xa trở về nên không biết, nghe nói trước đó quận chúa Tang Ca cật lực phản đối mối hôn sự này, sau đó không hiểu ham chơi thế nào mà lại rơi xuống vực Ma Uyên, chính là Chiến thần Cơ Diệp ngày đêm không quản khó khăn đi Tìm nàng ta, có lẽ cũng vì vậy mà sau khi trở về nàng mới đồng ý gã cho hắn..."
"Tiểu nhỉ, cho bọn ta một bình rượu hoa mai."
Đúng lúc gã muốn nói tiếp thì Diễm Linh Cơ ngồi đối diện Liên Trì đã mở miệng cắt ngang.
Mặc dù tiểu nhị có lòng tán gẫu, nhưng ý của quan khách cũng không dám làm trái, cho nên đành nuối tiếc vâng dạ tiếp đó lui ra khỏi phòng.
"Cái tên Tang Ca này..." Liên Trì mím môi, hồi lâu mới nghỉ hoặc mở miệng.
Diễm Linh Cơ nửa dựa nửa nằm vào người Vô Song Quỷ, cả người mềm mại như rắn nước, nàng ta chống cằm híp mắt cười nói: "Rất quen tai phải không?”
Diêu Phù Tang bốc một nắm hạt dưa lên bỏ vào miệng cắn tí tách, đoạn chen vào nói: "Cái gì mà có quen. tai hay không, nàng chính là người mà ta nhắc với ngươi!"
Nói xong, nàng trừng mắt nhìn Diễm Linh Cơ lại đang định nói gì tiếp đó, thành công khiến nàng ta im miệng. Sau đó nàng mới quay đầu nhìn Liên Trì: "Nàng không phải là người Ma tộc, có thể lợi dụng được. Không phải nhiệm vụ lần này của ngươi là ở Ma tộc sao? Địa vị của Tang Ca không cao không thấp, vừa vặn dùng được."
Liên Trì cau mày, ánh mắt trầm lặng như đang suy tính điều gì đó. Mãi tới lúc Diễm Linh Cơ sắp ngủ gật tới nơi, hắn mới mở miệng tiếp lời nàng.
"Thoạt nhìn quan hệ giữa Tang Ca và Ma quân rất hòa hảo, không có hiểu lầm khúc mắc, không dễ để lợi dụng. Hơn nữa, nàng lại vừa mới... Thành thân, một chuyện vui như vậy, sao trong lòng có thể oán hận gì với Ma tộc chứ?”
"Chuyện này còn không phải là đơn giản sao?" Diêu Phù Tang cười cười, ném đống vỏ dưa trong tay xuống đất, sau đó vươn tay kéo Diễm Linh Cơ như rắn không xương dậy.
Ánh mắt Liên Trì chứa đây nghỉ hoặc. Chỉ thấy đầu mày Diễm Linh Cơ nhăn tít cả lại, nàng ta hậm hực nói: "Sao chuyện gì cũng đổ hết lên đầu ta vậy!"
Vừa dứt lời, nàng ta đã búng tay một cái, đám người chỉ nhìn thấy một màn lửa mỏng bao phủ thấy thân thể Diễm Linh Cơ, màn lửa mỏng vừa tản ra, dung mạo của nàng ta cũng theo đó mà biến đổi.
Mi tâm nàng ta bỗng xuất hiện thêm ấn ký hình ngọn lửa đang nhảy nhót, khóe mắt hơi nhếch lên, dung mạo này cũng là của một mỹ nhân, không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây chính là dung mạo của Tang Ca.
Liên Trì ngắm nhìn dung mạo đó tới ngây cả người.
Diêu Phù Tang tiện tay hóa ra môt chiếc gương nhỏ, đưa cho nàng ta, chỉ thấy nàng ta bĩu môi nói: "Dung mạo không đẹp bằng ta, ngực cũng không to bằng ta, chẳng hiểu dung mạo này hấp dẫn hắn ở chỗ nào?!"
Vừa nói xong, nàng ta lại như nghĩ tới điều gì đó, chỉ thấy Diễm Linh Cơ liếc mắt nhìn Diêu Phù Tang đang đứng bên cạnh mình: "Tại sao ngươi không làm?”
Diêu Phù Tang ngồi xuống ghế một cách tao nhã, nàng bình thản nói: "Những chuyện vu oán giá họa thế này, còn ai thích hợp hơn ngươi nữa?”
"Vu oán giá họa?" Liên Trì bắt được đúng trọng điểm, hắn nghỉ ngờ hỏi: "Ý của các ngươi là..."
"Không sai! Chính là có ý đó! Không phải ngươi nói Tang Ga không có oán hận với Ma tộc sao? Vậy thì chúng ta khiến Ma tộc oán hận nàng là được!"
Nàng vừa dứt lời, Diễm Linh Cơ đang đứng cạnh bàn bỗng bật cười khanh khách, nàng ta nói: "Diêu Phù Tang, thật ra ta cảm thấy chiêu mượn gió thổi lửa này của ngươi cũng hay lắm. Có lẽ nếu để ngươi làm thì thích hợp hơn ta nhiều!"
"Không dám, không dám. Chỉ có điều gió đã có rồi, vậy lửa thì thế nào?”
"Lửa ư?" Diễm Linh Cơ nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó chỉ thấy khóe miệng nàng ta khẽ cong lên, nàng ta cười nói: "Đương nhiên... Lửa sẽ do ta châm!"
Ngày lễ thành thân của Tang Ca nhanh chóng trôi qua. Trời cũng đã tối, nhưng ở phủ Cơ Diệp vẫn còn rất náo nhiệt, cho dù ngồi ở trong phòng Tang Ca cũng có thể nghe thấy tiếng người huyên náo ở ngoài kia.
Nàng vặn vặn cổ tay, cảm thấy hơi mỏi vai, nhưng vẫn nghiêm chỉnh ngồi trên giường chờ Cơ Diệp. Nếu như có người ở trong phòng, nhất định sẽ phát hiện ra tư thế của Tang Ca từ chiều tới bây giờ không hề thay đổi. Lại chờ thêm một canh giờ nữa, mặt trăng cũng đã treo trên cao, cuối cùng đám người này cũng biết ý, dân dần tản về.
Nến đỏ trong phòng đã cháy hơn nửa cây, dưới lớp khăn voan mỏng manh, Tang Ca ngây người nhìn ánh nến đang nhảy nhót ở trên bàn. Bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng bước chân.
"Két" một tiếng, cửa phòng được đẩy ra. Xuất hiện trong tầm mắt nàng là đôi giày đen nhánh, Tang Ca còn ngửi thấy mùi hơi rượu nồng nàn phả ra từ phía đối diện.
Tuy rằng đã ngà ngà say, nhưng ánh mắt Cơ Diệp vẫn rất tỉnh táo. Hắn nhẹ vươn tay lên vén khăn voan của tân nương. Gương mặt xinh đẹp mỹ lệ nhanh chóng hiện ra dưới ánh nến dịu dàng.
Tang Ca mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt Cơ Diệp. Vào giây phút đó, khiến Cơ Diệp có ảo giác rằng trong đôi mắt nàng duy chỉ có mình hình bóng của hắn.
Hắn cười nhẹ một tiếng, sau đó lắc đầu xoay người đi về phía bàn. Cầm hai chén rượu tới, đưa cho nàng một chén. Hai người không nói không rằng, nhẹ cụng ly, uống cạn ly rượu giao bôi.
Hương rượu thơm nồng, uống rồi vị vẫn còn đọng lại hơi cổ họng. Mùi vị đó khiến lòng người ngây ngất đắm say, có lẽ say vì rượu, cũng có lẽ say vì tình nhân.
Yết hầu Cơ Diệp khế giật, hắn chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, một cảm giác bức bối từ hạ thân truyền lên. Hăn vừa định nói gì đó, thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cơ Diệp cau mày, có hơi không vui vì âm thanh xuất hiện không đúng lúc này. Xong vẫn xoay người đi ra mở cửa. Khăn voan đã được vén lên, Tang Ca có thể nhìn thấy rõ ràng người gõ cửa đó là thị vệ trong Ma cung. Bọn họ hạ thấp giọng nói cho nên nàng không thể nghe thấy rõ được nội dung của cuộc nói chuyện đó là gì, chỉ biết rằng sau khi nghe thấy tên thị vệ kia nói, gương mặt Cơ Diệp nặng nề hẳn đi.
Nét ửng đỏ trên mặt đã bị gió đêm rút đi gần hết, Cơ Diệp thấp giọng dặn dò kẻ nọ vài câu, sau đó mới quay người bước vào phòng.
Cũng chưa kịp đợi Tang Ca hỏi chuyện, hắn đã mở miệng nói trước: "Có quân vụ gấp cần ta xử lý, ta phải đi trước. Nàng đừng chờ ta, nếu như mệt thì cứ ngủ trước!"
Dứt lời, hắn đã xoay người ra khỏi phòng, Tang Ca còn phản ứng lại được thì cửa tân phòng đã khép lại. Nàng nhanh chóng cởi bộ giá y trên người đặt qua một bên, tiếp đó cũng đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa ra tới cửa đã cảm thấy có một lực cản cản mình lại.
Bấy giờ Tang Ca mới phát hiện, ban nãy khi Cơ Diệp rời đi, đã tiện tay bày một kết giới ngăn không cho nàng ra ngoài.
Nếu chỉ là xử lý quân vụ, tại sao lại phải nhốt nàng ở trong phòng?
Ban nãy nàng nghe loáng thoáng thấy vài chữ "Ma quân”, "cháy", "chết",... Lại kết hợp với hành động kỳ lạ của Cơ Diệp, tất cả mọi chuyện này cho thấy... Trừ phi Ma cung đã xảy ra chuyện!