Minh Ngọc Khuynh Thành

Chương 7: Ban Chết



Hạ Linh Như cũng đã một thời gian không đến Đông Cung. Không phải vì nàng ta không thích Lý Lăng Diên, mà vì nàng ta cho rằng bản thân là nữ nhi của Tướng Phủ, được hoàng thượng và hoàng hậu yêu thương, đương nhiên không cần phải thấp kém lấy lòng thái tử. Hơn nữa từ nhỏ nàng ta lớn lên cùng Lý Lăng Diên, ít nhiều cũng hiểu tính cách của hắn. Lý Lăng Diên ghét nhất là những cô nương không hiểu lễ nghĩa, sử dụng thủ đoạn để bám vào quyền thế. Hạ Linh Như lại không giống bọn họ, ngày thường khiêm tốn thủ lễ, ngược lại chiếm được cảm tình của Lý Lăng Diên.

Chỉ là mấy ngày trước hoàng hậu từng ra mặt giúp nàng ta dạy dỗ một cung nữ, hôm nay đến thỉnh an mới biết cung nữ kia là người thân cận bên cạnh Lý Lăng Diên. Nàng ta sợ Lý Lăng Diên hiểu lầm, vì vậy mới lấy lý do thăm bệnh mà đến một chuyến.

Hạ Linh Như uống gần nửa bình trà, mới thấy Lý Lăng Diên thong thả xuất hiện. Tuy rằng phong thái giống như ngày thường, nhưng gương mặt lại hơi nhợt nhạt. Quả nhiên là vẫn chưa khỏi bệnh. Hạ Linh Như đứng lên, hướng Lý Lăng Diên hành lễ:

"Thần nữ tham kiến thái tử điện hạ."

Lý Lăng Diên nhàn nhạt liếc nàng ta, tùy tiện khoát tay:

"Miễn lễ, ngồi đi."

Hạ Linh Như đáp một câu, lại uyển chuyển ngồi về chỗ cũ. Nàng ta tuy quen biết Lý Lăng Diên nhiều năm, nhưng ở trước mặt hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo ngang bướng. Cũng vì nàng ta tất cung tất kính, an phận thủ thường nên Lý Lăng Diên mới thích.

"Thần nữ biết được điện hạ nhiễm phong hàn, nên ở chỗ hoàng hậu mượn hoa kính phật hầm một ít canh gà. Tuy không thể ngon như trù sư của Đông Cung, nhưng cũng không đến nỗi kém. Mong điện hạ đừng chê thần nữ vụng về."

Nô tỳ đi theo bên cạnh Hạ Linh Như cúi đầu dâng canh lên, Lý Lăng Diên chỉ liếc một cái mà không hề động đến.

"Hạ tiểu thư có lòng rồi."

Hạ Linh Như vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Lý Lăng Diên, trông thấy cung nữ dâng bánh củ cải lên thì cầm lấy một khối.

"Thần nữ không biết thì ra điện hạ cũng thích loại bánh này."

Nàng ta dừng một chút, ý tứ sâu xa nhìn Lý Lăng Diên.

"Nhu mẫu của thần nữ biết thần nữ thích nên rất hay làm, chỉ là không tinh xảo thơm ngon bàn ở Đông Cung."

Lý Lăng Diên còn chưa trả lời, cung nữ phụ trách dâng trà và điểm tâm đã lên tiếng đáp thay:

"Điện hạ biết cô nương thích, nên căn dặn trù phòng làm nhiều một chút. Cô nương cứ tự nhiên."

Gò má của Hạ Linh Như ửng hồng, có chút ngoài ý muốn nhìn Lý Lăng Diên. Nàng ta cứ nghĩ hắn trời sinh lãnh đạm, không ngờ cũng có lúc quan tâm đến người khác.

Lý Lăng Diên vẫn im lặng không trả lời, chỉ là hàn khí quanh thân càng trở nên nồng đậm. Hạ Linh Như hơi cau mày, không hiểu sao cảm thấy bất an. Nàng ta dời ánh mắt về phía tiểu cung nữ, dịu dàng nói:

"Điện hạ ngày thường bận rộn, nào có thể nhớ rõ ta thích ăn gì. Các ngươi đừng nói bừa, truyền ra ngoài sẽ khiến điện hạ khó xử."

Lý Lăng Diên bình thản vuốt ve miếng ngọc bội vừa mới lừa được từ chỗ Hạ Thanh Thanh, ngữ khí có vài phần lười biếng:

"Hạ tiểu thư nói rất có lý. Người đâu, lôi ra ngoài đánh chết."

Hạ Linh Như sững sờ, không nghĩ đến cung nữ này chỉ vì muốn lấy lòng nàng ta mà mất mạng. Nàng ta đang muốn thay tiểu cung nữ cầu tình, lại nghe thấy Lý Lăng Diên lời ít ý nhiều nói tiếp:

"Một nô tỳ nhỏ nhoi cũng dám ở trước mặt ta nói dối, đúng là chê mạng quá dài. Các ngươi mở mắt to lên mà nhìn, sau này đừng tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của ta."

Cung nữ kia sắc mặt trắng bệch, ngay cả cơ hội xin tha mạng cũng không có đã bị lôi ra ngoài. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, khiến Hạ Linh Như sợ đến không dám cử động.

Vừa rồi cung nữ kia nói Lý Lăng Diên bảo bọn họ chuẩn bị bánh củ cải cho nàng ta liền bị Lý Lăng Diên đánh chết, đây không phải là muốn để nàng ta biết hắn không hề có ý với nàng ta hay sao? Chuyện hoàng đế có ý lập nàng ta làm Thái Tử Phi cũng chỉ là đồn đại trong cung, nàng ta quả nhiên đã vui mừng quá sớm.

Lúc Hạ Linh Như lấy lại tinh thần, tiếng kêu bên ngoài đã không còn nữa.

Lý Lăng Diên nhàm chán uống trà, hồi lâu sau mới lên tiếng:

"Lần trước cung nữ của ta đụng phải Hạ tiểu thư, may mà Hạ tiểu thư nhân từ tha cho nàng ấy một mạng. Ta vẫn là nên nói một câu cảm tạ với ngươi."

Hạ Linh Như sợ hãi quỳ xuống, run rẩy đáp:

"Chuyện đó chỉ là hiểu lầm. Khi đó hoàng hậu nương nương tức giận, thần nữ khuyên cũng không khuyên được. Thần nữ trở về cảm thấy rất áy náy, nên hôm nay mới đến thỉnh tội với điện hạ."

"Phải không, ta còn tưởng ngươi nghe được mấy lời đồn đại trong cung gần đây nên muốn thị uy.

"Thần nữ không dám, xin điện hạ minh xét."

Hạ Linh Như bị dọa đến bật khóc, nhìn qua có chút đáng thương. Lý Lăng Diên cũng không muốn nhanh vậy đã kết thúc, dù sao kinh hỷ mà hắn dành cho Hạ Linh Như còn ở phía sau. Hắn làm ra vẻ không tính toán, khoát tay bảo Hạ Linh Như đứng dậy.

"Ta không biết phụ hoàng đã nói gì với Hạ Thừa Tướng, nhưng người của ta không cần Hạ tiểu thư nhọc lòng. Đợi bao giờ thật sự gả qua đây thì quản giáo hạ nhân cũng không muộn."

Đối diện với khí thế của Lý Lăng Diên, Hạ Linh Như phải nhờ đến nha hoàn dìu mới miễn cưỡng đứng vững. Xem ra chuyện xử phạt cung nữ kia đã chọc giận hắn, may mà nàng ta chủ động đến nhận sai mới coi như thoát được một kiếp.

Nàng ta biết Lý Lăng Diên là người đa nghi, không cho phép kẻ khác đụng chạm đến quyền uy của mình. Nếu nàng ta tiếp tục chống chế, e là mất nhiều hơn được. Cũng chỉ là một cung nữ thấp kém, không cần thiết phải so đo.

Hạ Linh Như nói lời cảm tạ, cũng không nán lại nữa mà xin phéo cáo lui. Lý Lăng Diên nhìn bộ dáng mảnh mai gầy yếu của nàng ta, cất giọng lạnh lùng.

"Giả vờ cũng thật giống, đáng tiếc ta lại không phải người biết thương hoa tiếc ngọc."

Máu của cung nữ bên ngoài vẫn còn chưa khô, lúc Hạ Linh Như đi qua sắc mặt đã trắng đến dọa người. Ngày thường cứ nghĩ Lý Lăng Diên chỉ hơi lãnh đạm, nào biết được hắn còn có một mặt tàn bạo vô tình.

Lúc này ánh mắt Lý Lăng Diên quét đến Lạc Thanh Thanh đang đứng lẫn trong đám cung nữ ở hành lang, sắc mặt vô cảm nhìn một màn máu thịt lẫn lộn. Hắn đôi khi không thể hiểu được tiểu bảo bối này, chẳng biết nàng đến cùng là người lương thiện hay không lương thiện?