Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 169: Ta là món quà của nàng



Vào ngày đại hôn, Nhiếp Chiếu xúc động đến mức mắt cay xè, nhưng vẫn không rơi nước mắt. Thế nhưng hôm nay lại khác, khi hắn không còn mong đợi điều gì thì lại nhận được một món quà đầy bất ngờ như thế này.

 

Hành động luôn có sức mạnh hơn lời nói. Dù Giang Nguyệt có nói "ta yêu chàng" đến một trăm lần cũng chưa chắc có thể sánh bằng cảm giác chấn động mà vở kịch bóng rối này mang lại cho hắn. Nàng chưa từng học qua những điều này, nhưng vì hắn, nàng đã tự mình bắt đầu từ con số không, thậm chí ngay cả hình dáng của các con vật trong vở diễn cũng do nàng tự tay thiết kế.

 

Thực ra, Nhiếp Chiếu chưa bao giờ nghĩ rằng mình cần Giang Nguyệt phải làm bất cứ điều gì cho hắn. Chỉ cần nàng không rời xa hắn, chẳng cần những lời đường mật, hắn đã sẵn sàng dâng trọn trái tim.

 

Nhiếp Chiếu yêu nàng vô điều kiện, dù nàng có không đạt được thành tựu như hiện tại, thậm chí trở thành một kẻ phung phí vô độ, hắn cũng sẽ đối xử tốt với nàng.

 

Giang Nguyệt tiến lên lau đi những giọt nước mắt trên má hắn, trong lòng thầm nghĩ sao lại có người khóc mà nước mắt rơi thành từng giọt tròn trĩnh như thế này. Nàng dịu dàng dỗ dành hắn, giống như cách hắn từng dỗ dành nàng: "Được rồi, chẳng phải chỉ là một vở kịch bóng rối thôi sao? Đừng khóc nữa, thật chẳng có chí khí gì cả, lau nước mắt đi, ta sẽ đi nấu mì cho chàng."

 

Nhiếp Chiếu bị nàng khuyên mà bỗng dưng cảm thấy tình huống này thật hài hước, không nhịn được mà bật cười. Giang Nguyệt kiễng chân lên, hôn nhẹ vào má hắn: "Đó, như vậy mới đúng."

 

Mặc dù Nhiếp Chiếu không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, nhưng hắn đã nói cho nàng biết rằng hôm nay hắn không vui, và lý do vì sao không vui, chính là câu trả lời. Giang Nguyệt vì thế cảm thấy vô cùng hài lòng.

 

"Chàng đợi ta một chút, ta sẽ đi ngay." Nàng nói xong, hôn nhẹ lên má hắn, bảo hắn chờ ở sảnh hoa rồi tự mình đi vào bếp.

 

Nhiếp Chiếu nhìn theo bóng lưng nàng dần biến mất ở góc khuất, sau đó mới từ từ mở chiếc hộp chứa đầy hình bóng rối. Những con vật bên trong nhìn qua có chút thô kệch, nhìn kỹ thì càng thô hơn. Hắn đoán không sai, chắc chắn đây là những hình vẽ mà Giang Nguyệt đã tự tay vẽ rồi nhờ người làm ra.

 

Phía trên cùng là nhân vật chính, một con báo với đôi mắt to tròn gần như chạm nhau, râu thì lệch lạc, trông chẳng thông minh chút nào.

 

Hắn nhẹ nhàng chạm vào, không kìm được mà bật cười, trong lòng tràn đầy niềm vui.

 

Không lâu sau, từ bếp vang lên những tiếng động leng keng, lớn đến mức Nhiếp Chiếu ngồi ngoài cũng nghe thấy rõ ràng.



 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nấu ăn mà để cảm hứng chợt lóe lên thì thường không ổn, Giang Nguyệt bình thường đã không có mấy ý tưởng độc đáo, mà Nhiếp Chiếu thì quá hiểu tài nấu nướng của nàng. Nhưng tối nay, cho dù nàng có nấu ra độc dược, hắn cũng sẽ ăn, và bát độc dược này là thứ hắn quyết tâm phải ăn.

 

Thói quen là một thứ đáng sợ, chẳng hạn như tài nấu ăn của Giang Nguyệt, hắn ăn mãi rồi cũng thành quen, đến mức mỗi năm sinh thần mà không được ăn món mì do nàng nấu, hắn lại cảm thấy thiếu vắng.

 

A Qùy tuy miệng mồm không cẩn thận, nhưng làm việc thì nhanh nhẹn. Giang Nguyệt muốn tìm trong bếp một củ cải để tỉa hình thỏ và hoa, nhưng lại không tìm thấy. Cuối cùng, nàng chỉ thấy một ít khoai tây trong giỏ.

 

Mặc dù màu sắc không đẹp, nhưng cũng có thể tạm dùng. Nàng tỉa xong, cho chúng vào nồi cùng mì, rồi lấy ra. Vì màu sắc quá đơn điệu, nàng còn giã thêm ít nước củ dền để phủ lên khoai tây, sau đó đánh thêm một quả trứng.

 

Mì được làm từ nước ép rau chân vịt, nên khi nấu lên có màu sắc rất phong phú, sợi mì xanh, những con thỏ, ngôi sao, quả đào màu đỏ từ khoai tây, và một quả trứng vàng óng.

 

Nàng vui vẻ mang bát mì ra cho Nhiếp Chiếu. Khi nhìn thấy bát mì, hắn vừa vui vừa lo sợ, nhưng không có thứ gì kỳ lạ bên trong nên hắn cũng ăn vui vẻ như nàng.

 

May mắn thay, lần này không quá tệ, muối là muối, đường là đường, giấm là giấm, không có gì lẫn lộn. Nhưng hắn ăn vài miếng màu đỏ, bên ngoài mềm, bên trong giòn, hơi ngọt, mà không biết đó là gì.

 

Đã ăn tối rồi, bát mì này hắn phải cố gắng nuốt hết. Giờ bụng đã căng tròn, hắn đành phải nắm tay nàng ra vườn đi dạo để tiêu hóa. Lần này, Nhiếp Chiếu nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, sợ rằng quay đầu lại sẽ không thấy nàng nữa.

 

Mùi hương từ cơ thể hắn là loại hương chống muỗi tốt nhất, Giang Nguyệt lúc diễn trên sân khấu bị muỗi đốt không ít, nên bây giờ càng dính sát vào hắn hơn.

 

Nhưng chỉ mới đi được nửa vòng, Nhiếp Chiếu đã cảm thấy bụng mình có gì đó không ổn, buồn nôn, muốn ói. Cảm giác này ập đến như sóng biển dồn dập, trong đầu cũng như bị khuấy động.

 

Hắn cố gắng kìm nén sự buồn nôn, hỏi: "Những thứ đỏ đỏ trong bát vừa nãy là gì vậy?"