Đang im lặng, từ trong phủ vang lên tiếng khóc ai oán từ xa đến gần, càng lúc càng lớn, như ngay ở không xa. Giang Nguyệt nghe tiếng khóc quen thuộc, trong lòng căng thẳng, thầm kêu không ổn, vội vàng giật cương ngựa định đi, nhưng vẫn chậm một bước, người nọ ôm chặt lấy chân nàng đạp trên bàn đạp, phịch một tiếng quỳ xuống.
"Ôi trời ơi~ hu hu hu hu, ông trời ơi ông hãy mở mắt ra mà xem đi~" A Quỳ khóc đến mức trăm mối tơ vò, giống như con hiếu tử khóc than trong linh đường, khóc trời khóc đất, "Sao các người lại cãi nhau~ hu hu hu hu, các người cãi nhau rồi đòi chia tay, ta biết theo ai đây? Ta là trái tim nóng bỏng trong tháng sáu, là cái lạnh thấu xương trong tháng mười hai, ai thương xót ta A Quỳ đôi mắt đẫm lệ~"
Mọi người đều len lén ngẩng đầu lên, thật không muốn bỏ lỡ cảnh náo nhiệt này.
Giang Nguyệt che mặt thở dài, cảm thấy thật mất mặt, muốn đạp hắn cũng không đạp ra được, thấp giọng quát hắn: "Buông ra, ngươi đang khóc tang à? Lại trộm đến nhà ai ăn cơm tang học được mấy cái này thế? Ta với Nhiếp Chiếu còn chưa chết!"
"Ta không!" A Quỳ quay đầu lại, khóc tiếp, ngửa đầu rên rỉ, gương mặt xinh đẹp khóc đến đỏ bừng, ngồi bệt trên đất như đứa trẻ ăn vạ, "Các người không được cãi nhau, hu hu hu, trời mưa đất khô, đó là nước mắt ta tràn vào tim! Núi dưới sấm chớp, núi trên trời trong..."
Hắn tay trái ôm chân Giang Nguyệt, tay phải che đầu, không quên lần trước khi khóc với Nhiếp Chiếu, Nhiếp Chiếu đã đánh cho hắn đầu đầy cục u.
A Quỳ lòng đầy ấm ức, càng khóc to hơn, hắn là vì tốt cho bọn họ, hòa thuận vui vẻ sống chung không tốt sao? Tại sao cứ phải cãi nhau động d.a.o động kiếm chứ?
"Thôi thôi thôi!" Giang Nguyệt bị hắn khóc đến dựng đứng cả lông tóc, thật sự sợ hắn rồi, vội vàng ngăn lại, nàng thật sợ A Quỳ khóc cho cổng phủ Đô đốc thành linh đường, "Như này nhé, chúng ta bàn bạc chút."
"Hử?" A Quỳ vừa nghe liền ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, "Người muốn đi tìm ca ca hòa giải sao? Như vậy chúng ta lại có thể hạnh phúc vui vẻ sống chung một nhà rồi."
"Như này, đến lúc đó chúng ta bắt sống Nhiếp Chiếu, giao cho ngươi xử lý thế nào?" Giang Nguyệt nói.
A Khuê sốt ruột, suy nghĩ một chút, giao cho hắn xử lý không phải tốt sao, giao cho hắn xử lý, hắn nhất định sẽ không g.i.ế.c đại ca, đến lúc đó hắn sẽ tra tấn đại ca trước mặt gia chủ, nói gì thì nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, hắn không tin gia chủ sẽ nhẫn tâm như vậy, g.i.ế.c người thì dễ, hành hạ từ từ gia chủ chắc chắn sẽ không chịu nổi, đến lúc đó chắc chắn sẽ xót xa.
Sau đó hắn sẽ khóc, khóc đến hai người mềm lòng hòa giải.
Nếu cách này không được, thì hắn làm dự bị, đúng lúc có thể kết hôn với gia chủ, đến lúc đó hắn nhất định sẽ thổi gió bên gối thật tốt, sớm muộn gì một ngày hai người cũng sẽ hòa giải.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Không thể thua được!
A Quỳ cảm thấy kế hoạch của mình hoàn hảo không chút sai sót, giơ tay lên: "Được! Không được nuốt lời."
Cuối cùng cũng thoát khỏi tên rắc rối này, Giang Nguyệt lập tức giục ngựa chạy xa, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại, tên ngốc kia còn đang nhảy lên nhảy xuống vẫy tay với nàng, nàng liền chạy xa hơn.
Lý Bảo Âm vừa nãy thu mình ở góc không dám lên tiếng, sợ bị cuốn vào phải làm người hòa giải: "Được rồi, biết thì nghĩ là ca ca ngươi tặng cho ngươi tình nhân, không biết thì tưởng hắn là con của ngươi với Nhiếp Chiếu, cha mẹ cãi nhau, con trai ở đây vừa khóc vừa làm ầm."
"Ôi, đừng nói nữa." Giang Nguyệt vừa cảm thấy A Quỳ thật đáng yêu, một lòng thành tâm, bị Lý Bảo Âm nói xong cảm thấy lạnh gáy, xoa xoa cánh tay, nghĩ đến việc tự dưng mọc ra đứa con lớn như thế, thực sự muốn nhảy hồ tự vẫn.
Hai người trò chuyện một lúc rồi nhanh chóng nghiêm túc lại, hướng về phía doanh trại bên ngoài thành mà đi.
A Quỳ khóc đến khản cả giọng, xoa xoa cổ họng, ho sù sụ mấy tiếng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thực ra mà nói, từ khi Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu cãi nhau, hắn chưa có một ngày nào là không sợ hãi. Khó khăn lắm mới có người thương yêu hắn, ca ca mua cho hắn quần áo mới, gia chủ cũng cho hắn tiền ra ngoài chơi. Hai người này, người nào hắn cũng không muốn mất đi.
A Lan thản nhiên liếc hắn một cái, như đang nhìn một đứa ngốc.
Bên ngoài doanh trại.
Từ khi Nhiếp Chiếu mang đi phần lớn binh lính, nơi này trở nên vắng vẻ tĩnh mịch hơn nhiều. Những người canh giữ doanh trại đang ngồi quanh nướng cá, binh lính dưới trướng Giang Nguyệt bị giam cầm ở đây, ai nấy lo lắng đi qua đi lại, không biết phải làm sao. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí vang, còn có tiếng cãi nhau.
Vệ binh canh giữ doanh trại mặt mày ủ rũ: "Thiên hộ, không phải chúng tôi không cho ngài vào, mà là trước khi chủ quân rời đi đã lệnh cho chúng tôi trông giữ những người này thật tốt, không có điều lệnh thì không được để họ rời đi."
Hơn nữa trong thành ai chẳng biết chủ quân và Giang thiên hộ đã cãi nhau, sao có thể để nàng điều động binh mã chứ?
Giang Nguyệt đã sớm biết sẽ gặp phải tình huống này, khẽ mím môi, tay trái cầm kiếm, tay phải lấy ra lệnh bài trong n.g.ự.c giơ cao, nghiêm khắc nói: "Không có điều lệnh thì không được rời đi, ta đã có điều lệnh, vẫn là thiên hộ của Phủ Tây, các ngươi còn không mau tránh ra!"
Mọi người nhìn nhau, không ngờ lại đến mức này, nàng thật sự còn có điều lệnh trong người, họ chần chừ, do dự.
Theo mối quan hệ hiện tại giữa thiên hộ và chủ quân thì không thể để nàng điều binh được, nhưng thứ nhất là hai người họ vẫn chưa chính thức đoạn tuyệt, thứ hai là nàng thực sự có lệnh bài trong tay, nếu bọn họ không tuân theo, ngay lập tức có thể bị xử theo quân pháp. Hơn nữa thiên hộ quả thực có nhiều công lao, khiến người ta tin phục, thực ra theo thiên hộ hay chủ quân cũng chẳng khác nhau là bao.
Chỉ do dự trong chốc lát, thấy Giang Nguyệt thực sự muốn ra tay, trong lòng mọi người căng thẳng, ai nấy đều biết sức mạnh của nàng, vội vàng nhường đường, nói: "Đã có điều lệnh, thì tự nhiên phải nghe theo."
Giang Nguyệt cất lệnh bài, điều động binh lính của mình, nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ trong thành, mọi người tuy khó hiểu nhưng trước uy thế của nàng vẫn cúi đầu khuất phục.
Trời vừa hửng sáng, bất kể là ở Cốc Tích Phong hay Quận Lạc Sơn, đều đã nhận được tin này.
Tác giả có lời muốn nói:
Người ngoài: Ha ha ha, Nhiếp Chiếu, ngươi tiêu đời rồi!
Tiểu Nhiếp: Các ngươi biết gì chứ.