Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 107: Tối nay có muốn đi ngắm trăng không?



Giang Nguyệt chẳng nhớ được những điều này, nhưng Nhiếp Chiếu cảm thấy không thể vô lễ. Hắn quấn chăn quanh mình, chọn ngồi xổm dưới chân giường nàng, ngẩng đầu lên nói: "Không sao, ta ngồi xuống thì không dễ bị phát hiện."

 

Nàng rút một cái lò sưởi nhỏ từ trong lòng ra đưa cho hắn: "Vậy ngài ôm cái này, sẽ ấm hơn một chút."

 

Nhiếp Chiếu than thở với nàng: "Ta cứ tưởng nàng ở xa lắm, ta đã đi một vòng quanh phủ mới phát hiện ra nàng ở ngay cạnh."

 

Hai người trò chuyện một lúc, một trên một dưới. Giang Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nàng rón rén mang giày vào rồi bò xuống giường, ngồi xổm đối diện với hắn: "Ngài ngẩng đầu chắc không thoải mái, ta xuống đây với ngài."

 

Nhiếp Chiếu đưa lại lò sưởi cho nàng, mỗi người quấn một chiếc chăn, giữa hai người thắp một ngọn đèn mờ, trông có chút ngớ ngẩn. 

 

"Chúng ta cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa, khi ta đỡ nàng xuống xe bọn họ cũng không có gì kỳ lạ, nàng lại sống gần ta, điều đó chứng tỏ quan hệ của chúng ta không bình thường, ít nhất trong mắt họ là rất thân thiết." Nhiếp Chiếu phân tích.

 

Giang Nguyệt thấy hắn nói có lý: "Thân thích? Bằng hữu?"

 

Nhiếp Chiếu lập tức phủ nhận: "Ta có thể đếm hết người thân trong ba đời bằng một tay, ta chưa từng gặp nàng. Bạn khác giới nào lại sống chung chứ?"

 

Lý là như vậy, nhưng không thể nghĩ sâu, nếu nghĩ sâu thì dường như chỉ còn lại một đáp án, hắn lắc đầu, Giang Nguyệt cũng dường như đang suy nghĩ về mối quan hệ của hai người. Nhiếp Chiếu sợ nàng nghĩ giống mình, vội nói: "Nàng đưa tay đây, ta xem chỉ tay cho."

 

"Coi chỉ tay có giúp ta tìm huynh trưởng không?" Nàng quả nhiên bị phân tâm.

 

"Không, nhưng ta có thể xem quá khứ cho nàng." Nhiếp Chiếu nâng lòng bàn tay nàng lên ánh nến, tỉ mỉ xem xét, "Khụ, đường sinh mệnh của nàng khá đều đặn, nàng nhìn xem, nhiều nhánh nhỏ ở đầu, cho thấy vận mệnh lúc nhỏ lận đận, đường tài vận cũng nhạt, chứng tỏ lúc nhỏ không có tiền."

 

Giang Nguyệt thất vọng: "Không có gì tốt sao?"

 

"Đừng vội, dù lúc nhỏ không tốt, nhưng khi trưởng thành thì tốt, giàu sang phú quý đấy, hơn nữa nhìn đường hôn nhân của nàng, vừa sâu vừa dài, một đường xuyên suốt lòng bàn tay, cho thấy nhân duyên tốt, tình cảm tốt, không tái giá, phúc lộc dồi dào." Nhiếp Chiếu dùng một chút kiến thức từ những thuật sĩ phố phường bịa chuyện một cách thuyết phục, và Giang Nguyệt tin tưởng hoàn toàn.

 

Hắn thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên hai mươi mấy tuổi không sao, đột nhiên trở thành đô đốc Phủ Tây cũng không sao, đó đều là chuyện nhỏ, đột nhiên có thêm một thê tử, đó mới là chuyện lớn.

 

Quan hệ thân mật, có thể nắm tay, còn sống gần, Nhiếp Chiếu không dám nghĩ trong những năm mất trí nhớ đó mình đã làm gì. May mắn là nàng cũng không nhớ, khiến hắn giảm bớt áp lực.

 

Ngày mai có cơ hội sẽ thử dò xét thêm.



 

Ban đầu không có hắn, Giang Nguyệt căng thẳng không ngủ được. Khi Nhiếp Chiếu tới, nàng bất ngờ thấy buồn ngủ. Không có gì nghiêm trọng để nói, họ chỉ ngồi đối diện xem chỉ tay nhau, rồi nàng buồn ngủ quá không mở mắt nổi, tự leo lên giường. Chẳng bao lâu nàng đã không còn nhớ gì, Nhiếp Chiếu rời đi khi nào nàng cũng không biết.

 

Sáng sớm nàng dậy rất sớm, vội vã rửa mặt rồi chạy đi tìm Nhiếp Chiếu. Giờ nàng chẳng thể tin ai khác, chỉ có thể tin hắn.

 

Nhiếp Chiếu đang luyện kiếm trong sân, lưỡi kiếm c.h.é.m gió, hành vân lưu thủy, Giang Nguyệt cảm thấy bộ kiếm pháp này rất quen thuộc.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Hắn xoay người thì thấy nàng đã tới, vội thu kiếm lại, bước tới, thấy nàng nhìn chăm chăm vào thanh kiếm trên tay, đưa cho nàng: "Nàng muốn thử không? Ta dạy nàng mấy chiêu."

 

Giang Nguyệt do dự nhận lấy kiếm của hắn. Nhiếp Chiếu tùy ý nhặt một nhánh cây dưới đất để làm mẫu. Nàng nhìn hai cái, cơ thể nàng hành động còn nhanh hơn đầu óc, thậm chí trước khi Nhiếp Chiếu kịp mẫu cho chiêu kế tiếp, nàng đã thực hiện nhuần nhuyễn.

 

Nhiếp Chiếu nhìn nàng thực hiện cả bộ kiếm pháp một cách trơn tru, cả người hắn ngơ ngẩn.

 

Bộ kiếm pháp này là kiếm pháp gia truyền của nhà hắn, trừ khi được truyền dạy, không có ai bên ngoài có thể biết.

 

Hắn yếu ớt đưa tay xoa trán, vỗ mạnh vài cái. Những năm tháng mất trí nhớ, rốt cuộc hắn đã làm gì? Quan hệ của hắn với Giang Nguyệt là gì? Chẳng lẽ thật sự như hắn đêm qua lo sợ?

 

“Ài da…”

 

Động tác của Giang Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, nàng phát ra một tiếng rên nhỏ, tay ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt.

 

“Sao vậy?” Nhiếp Chiếu hỏi.

 

Giang Nguyệt lắc đầu: “Bụng có chút đau.”

 

“Đau... đau bụng?” Gương mặt của Nhiếp Chiếu lúc này còn trắng hơn cả nàng, mắt hoa lên, suýt cắn phải lưỡi, sao lại có thể đau bụng khi múa kiếm?

 

Hắn vội vàng bước lên đỡ nàng, trước mắt bỗng hiện ra một vài mảnh ký ức vụn vỡ.

 

Những cảnh ôm nàng, nhẹ nhàng cắn má nàng vào ban đêm, cởi y phục nàng, vuốt ve gò má nàng, còn có ôm nàng vào lòng trên giường. Đây là những gì hắn nhớ được, không biết còn những gì hắn chưa nhớ ra thì còn quá đáng đến thế nào?