Đệ Ngũ Phù Dẫn gật đầu: "Hắn tận tâm dạy dỗ muội, đương nhiên không nỡ rời xa muội, ta muốn đưa muội về bên ta, hắn không đồng ý, nên chúng ta xảy ra tranh chấp, sợ muội khó xử, liền giữ kín mọi chuyện." Hắn thừa nhận rằng đối với chuyện của Tiểu Cẩn, hắn luôn có phần cố chấp và đáng sợ, nhưng hắn vẫn chưa đến mức hèn hạ nhỏ mọn mà phỉ báng đối phương.
Nhiếp Chiếu đối với Tiểu Cẩn như thế nào, là điều mà mọi người đều thấy, hắn có giỏi nói gì đi nữa, trong lòng Tiểu Cẩn cũng có một cái cân, không thể giả dối được, hắn nhiều lời ngược lại chỉ khiến mình trở nên buồn cười.
"Vậy chúng ta mất trí nhớ..."
Đệ Ngũ Phù Dẫn thẳng thắn thú nhận: "Đúng, thuốc là do ta hạ, không có tác dụng phụ gì, chỉ là khiến hắn mất đi vài tháng ký ức mà thôi, tốt nhất có thể vĩnh viễn quên đi muội, vì ta muốn nhân cơ hội đưa muội về bên ta."
Giang Nguyệt nhất thời không biết nên trách hành vi của hắn hay khen ngợi sự thẳng thắn của hắn, huynh trưởng của nàng quả thật khiến người ta bất ngờ.
Vì vậy hôm đó khi nàng bắt gặp hai người nắm tay nhau trong doanh trại, thực chất là họ thực sự đang cãi nhau, nghe thấy nàng đi vào, để tránh gây ảnh hưởng xấu cho nàng, nên trong lúc hoảng loạn mới nắm tay nhau, giả vờ như hòa thuận, nàng lại ngây ngốc nghĩ là bạn tốt cãi nhau, muốn giúp họ hàn gắn mối quan hệ.
Nàng thở dài, nhớ lại buổi tối hôm đó khi đề cập đến Đệ Ngũ Phù Dẫn trước mặt Nhiếp Chiếu, biểu cảm khó coi của hắn, cảm thấy mình thật là thông minh một cách ngu ngốc: "Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, tuy chúng ta mới quen biết không lâu, nhưng muội đã nghe Tam ca khen ngợi về những thành tích của huynh, vì nước vì dân, lễ hiền hạ sĩ, là một vị quân tử, ta rất khâm phục huynh, luôn ngưỡng mộ trong lòng, nhưng hành vi này không phải là hành vi của quân tử.
Huynh là người mà muội kính trọng, đã cứu muội, lại là huynh trưởng ruột thịt của muội, muội hy vọng huynh có thể hòa thuận với Nhiếp Chiếu."
Nàng vừa khen ngợi vừa cảm thán, Đệ Ngũ Phù Dẫn ngắm nhìn đôi mắt như dòng nước mùa thu của nàng, trong lòng đau xót, nhất thời lại cảm thấy hối hận: "Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Việc này ta làm không đúng, không phải là một huynh trưởng đủ tiêu chuẩn, khiến muội thất vọng rồi, nhưng nếu mọi chuyện lặp lại một lần nữa, ta có lẽ vẫn sẽ chọn như vậy, ta đã tìm muội quá nhiều năm..."
Giang Nguyệt vỗ nhẹ vào lưng hắn để an ủi: "Chỉ cần sau này huynh không làm những chuyện như vậy nữa, huynh vẫn là người ca ca mà muội kính yêu."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nếu nàng chỉ có một mình, biết rằng trên đời này còn có một người cùng chung dòng m.á.u với nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không tiếc bất cứ điều gì mà tìm kiếm, người không còn cha mẹ, trên thế gian này chỉ còn lại đơn độc, vô cùng cô quạnh.
Về phần Nhiếp Chiếu sau khi tỉnh lại có muốn đánh nhau với hắn hay không, thì phải xem bọn họ thế nào.
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt gọi hắn là ca ca, Đệ Ngũ Phù Dẫn xúc động đến rơi lệ, nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng cảm giác có một người ca ca ruột thịt thật sự kỳ diệu, vừa thân thuộc vừa xa lạ, Giang Nguyệt cảm thấy mình nên ôm hắn khóc một trận để an ủi, nhưng lại lúng túng, không biết nên ôm thế nào, có phải sẽ mạo phạm hay không, cuối cùng chỉ có thể thôi, giúp hắn rót thêm một chén trà.
Đệ Ngũ Phù Dẫn thực ra vẫn luôn chờ đợi cảnh tượng Giang Nguyệt ôm hắn khóc thút thít, hắn nhất định sẽ mở rộng vòng tay, dùng giọng nói dịu dàng nhất để an ủi nàng, dùng động tác nhẹ nhàng nhất để lau nước mắt cho nàng, nhưng cảnh tượng đó mãi không đến, hắn chỉ có thể nhấp một ngụm trà, tự mình lau đi vết nước mắt, tránh cho mình không kiên cường bằng nàng, làm gương xấu cho nàng.
“Ta nghĩ, muội có muốn theo ta đến Thương Nam chơi một thời gian không, phong cảnh Thương Nam rất hùng vĩ, khác với Phủ Tây, muội chắc chắn sẽ thích nơi đó.” Đệ Ngũ Phù Dẫn dụ dỗ nói, hắn nghĩ trước tiên đưa nàng đi, rồi từ từ giữ nàng lại.
Giang Nguyệt nghĩ ngợi một chút: “Có lẽ Tam ca không có thời gian cùng đi.”
Đệ Ngũ Phù Dẫn trong lòng không hài lòng, nhưng chỉ có thể nuốt xuống, nở nụ cười bình thản: “Được rồi, đợi khi nào có thời gian, các người cùng đến làm khách.”
Tam ca, tam ca, trong lòng nàng vẫn chỉ có Nhiếp Chiếu.
“Ca ca, huynh kể cho muội nghe về cha mẹ có được không? Muội chưa từng gặp họ, không biết họ là người như thế nào, còn nữa muội tên là gì?” Giang Nguyệt nhìn ra sự thất vọng trong ánh mắt hắn, vội vàng chuyển đề tài, nắm lấy tay hắn hỏi.
Nhắc đến cha mẹ, trong mắt Đệ Ngũ Phù Dẫn hiện lên vài tia nhớ nhung: “Khi cha mẹ qua đời, ta cũng chỉ mới bảy tuổi, nên không có ấn tượng sâu sắc về họ, chỉ nhớ cha là người được mọi người ca ngợi, quang minh lỗi lạc, chính trực lại khoan hòa; mẹ xinh đẹp kiêu ngạo, tính cách cương nghị, người ta thường nói bà có chút ghen tuông, nhưng cũng không khỏi tán thán cách đối xử của bà.
Nhưng họ đều là những bậc phụ mẫu từ ái, thường xuyên ôm ta vào lòng dạy dỗ tri thức. Ta cũng từng thấy họ cười đùa hôn hít muội trong nôi. Muội tên là Đệ Ngũ Phù Cẩn, chữ Cẩn nghĩa là ngọc quý, muội là bảo bối mà họ nâng niu như ngọc ngà.”
Chỉ vài lời đơn giản, mà sống động và ẩn nhẫn, nước mắt của Giang Nguyệt đến lúc này mới chảy ra, siết chặt vạt áo trên đầu gối.
Nàng từng ngưỡng mộ cái tên của Lý Bảo Âm, chứa đựng tình cảm sâu sắc của Lý Hộ và Đặng phu nhân, lúc này nàng biết được tên của mình, mới hiểu ra rằng giống như Lý Bảo Âm, nàng cũng là bảo bối được cha mẹ yêu thương chăm sóc.
Đệ Ngũ Phù Dẫn ôm lấy đầu nàng, áp vào n.g.ự.c mình, dịu dàng an ủi: “Được rồi được rồi, Tiểu Cẩn của ta.”
Cuộc trò chuyện lần này kéo dài cho đến khi màn đêm buông xuống, sao trăng luân chuyển, Giang Nguyệt cầm một chiếc đèn lồng, đứng trước cửa tiễn biệt Đệ Ngũ Phù Dẫn, người vừa khuất sau góc đường, mắt nàng đã bị một đôi tay ấm áp che lại, đối phương đặt cằm lên vai nàng, giả giọng kỳ lạ hỏi: “Đoán xem ta là ai?”
Giang Nguyệt nắm lấy tay hắn: “Là Tử Nguyên!”
“Nàng không thể giả vờ không đoán ra sao để ta vui sao?” Nhiếp Chiếu thất vọng bao bọc tay nàng trong lòng bàn tay mình, liếc nhìn hướng Đệ Ngũ Phù Dẫn rời đi, hỏi: “Hắn nói gì với nàng thế? Mắt đỏ cả rồi, ta còn muốn đùa với nàng mà, nàng cũng không phối hợp. Hắn có đồng ý chuyện hôn sự của chúng ta không? Thôi, hắn không đồng ý ta cũng sẽ nhờ huynh ta giúp ta cầu hôn.”
Hắn nói thoải mái, nhưng Giang Nguyệt không thể cười nổi, ngay cả nụ cười giả tạo cũng không thể.
Nàng có huynh trưởng, Nhiếp Chiếu đã không còn huynh trưởng nữa, ký ức của hắn dừng lại ngay trước thời điểm đau khổ nhất, trong khi những ký ức mơ hồ lướt qua cũng tránh đi cảnh gia đình tan vỡ.
Sự hào hiệp, tinh thần, ánh sáng rực rỡ nhất trong mắt hắn, Giang Nguyệt đã nhìn thấy, liền dễ dàng biết được hắn đã bị tàn phá đến mức nào.
Giang Nguyệt lúc này hy vọng tác dụng của thuốc kéo dài thêm chút nữa, lâu hơn chút nữa, để hắn không phải nhanh chóng nhớ lại nỗi đau thấu tim đó.
Nàng tiến lên hai bước, ôm lấy eo thon của hắn: “Không sao đâu, ca ca sẽ đồng ý mà.”
Là tình yêu hay lòng thương hại không quan trọng, trước đây Nhiếp Chiếu đã che mưa chắn gió cho nàng, sau này nàng sẽ cùng hắn chia sẻ niềm vui nỗi buồn.