Đệ Ngũ Phù Dẫn khi rảnh rỗi cuối cùng cũng có thời gian viết thư cho bốn vị công tử mà hắn đã gửi đi, hỏi thăm tình hình và tiến triển của họ. Ban đầu, hắn nghĩ rằng Nhiếp Chiếu chắc chắn sẽ không dung nạp bọn họ, không ngờ rằng bốn người này sau khi vào phủ lại chẳng có tin tức gì. Lẽ nào Nhiếp Chiếu thực sự đã g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ rồi?
Hắn mang tâm trạng bán tín bán nghi gửi thư đi, chẳng bao lâu sau, nhận được mấy chữ đỏ bự chảng: "Công tử! Cầu nhanh chóng triệu hồi!"
Chúc Long với vẻ mặt phức tạp nói: "Nhiếp Chiếu giữ họ lại."
Ngũ Phù Dẫn hỏi: "Rồi sau đó?"
"Để bọn họ làm lao dịch."
Ngũ Phù Dẫn: ???
"Đúng vậy, ngài không nghe lầm, những kỹ năng mà ngài khổ cực bồi dưỡng cho họ đều tiện nghi cho Nhiếp Chiếu cả rồi. Ta đi xem, ôi trời, đây không phải là gửi nam sủng cho muội muội ngài, mà chẳng khác nào gửi cho hắn bốn người hầu gái.
Cái tên đó vốn đã khó chiều, hôm nay cái này nhạt, cái kia mặn, bốn vị công tử sống ở Phủ Tây khổ không thể tả, nên mong ngài hãy đón họ về." Chúc Long vừa nói vừa diễn tả sinh động.
Biểu cảm của Đệ Ngũ Phù Dẫn ngày càng phức tạp, bức thư trong tay hắn bị vò thành một cục, sau đó thả lỏng tay, mới khôi phục vẻ điềm đạm: "Nếu không thể nắm giữ được trái tim của Tiểu Cẩn, thì cũng chẳng khác gì phế vật, trở về Thương Nam cũng vô dụng."
Chúc Long hiểu ra, tức là cứ để họ làm trâu ngựa ở Phủ Tây tiếp thôi, tên nam nhân này thật là nhẫn tâm.
Đô đốc phủ là phủ của Nhiếp Chiếu, bốn tên nam nhân này đẫm lệ gửi thư cho Đệ Ngũ Phù Dẫn, hắn đương nhiên biết, đối phương không có động tĩnh gì cũng nằm trong dự liệu của hắn. Hắn hài lòng đặt hai tay lên sau đầu, ngả người trên ghế: "A Quỳ, vườn mai trong viện chắc chưa rụng hết, tối nay nấu cháo mai, dùng nước tuyết mới rơi và nhụy hoa mai để làm mai ngâm mật ong, mật ong không cần mùi hoa nặng, cần loại mật trái cây chua ngọt..."
A Tứ ghi chép lại từng điều một, cảm thấy hắn thật nhiều chuyện.
Triệu Tứ hiện giờ là thuộc hạ riêng của hắn, từ một tên đội trưởng nho nhỏ ở Chúc Thành trở thành tâm phúc của chủ nhân Phủ Tây, trong mắt người ngoài có thể nói là một bước lên mây, thăng quan tiến chức. Thực ra A Tứ tự biết, trước kia Nhiếp Chiêế chưa thành danh, hắn làm con ch.ó cấp thấp cho Nhiếp Chiếu, giờ Nhiếp Chiếu thành danh, hắn làm con ch.ó cấp cao cho Nhiếp Chiếu, bản chất vẫn là một con ch.ó mà thôi.
Ngoài việc phải giúp hắn xử lý đủ loại sự vụ lớn nhỏ lặt vặt, còn phải đảm đương một phần trách nhiệm cho cuộc sống của hắn.
Vốn dĩ Tiểu Oa rất vui lòng làm những việc này, lòng ngưỡng mộ Nhiếp Chiếu của hắn còn dữ dội hơn nước sông Đồ Giang. Nhưng Nhiếp Chiếu cảm thấy ngoài lòng ngưỡng mộ dữ dội đó ra, trong đầu hắn nước cũng cuồn cuộn, nên đã đẩy hắn ra ngoài để rèn luyện.
Còn A Tứ, chỉ cần hắn ngậm miệng lại, đừng có giả bộ làm màu dùng thành ngữ, thì hắn là một gia thần hợp cách.
Sau khi Nhiếp Chiếu dặn dò xong liền đứng dậy, cầm chìa khóa, đi tìm Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt hoàn toàn không nhận ra tâm tư quanh co của bảy tám tên nam nhân này, Nhiếp Chiếu che mắt nàng lại, dẫn nàng đi về phía trước, nói muốn cho nàng xem vài thứ hay ho.
Hai người vòng vèo khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở một nơi.
Sau khi xác nhận, nàng chỉ nghe thấy một tiếng động lớn rầm rầm, tựa như tiếng cửa đá mở ra, Nhiếp Chiếu lại từ từ nắm tay nàng bước vào, gió lạnh âm u lập tức bao trùm cả cơ thể, khiến cho da gà nổi lên, còn có tiếng nước chảy róc rách, Giang Nguyệt không khỏi căng thẳng, bàn tay buông thõng nắm chặt lấy cổ tay Nhiếp Chiếu.
"Tam ca, đây là nơi nào?"
Nhiếp Chiếu buông dải lụa che mắt nàng, khoác cho nàng một chiếc áo choàng: "Được rồi, mở mắt ra đi."
Giang Nguyệt quen với bóng tối, bỗng dưng cảm thấy cay cay đau nhức, thích nghi một hồi lâu, tầm mắt mới có thể tập trung, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử bất giác co lại, đứng ngây ra không nói thành lời.
Trước mắt là một động ngầm rộng gần hai trăm mét vuông, trên các bậc thang cao thấp khác nhau được xây dựng bởi con người chất đầy các kệ, trên kệ chất đầy đủ loại vàng bạc châu báu, minh châu chiếu sáng cả động ngầm sáng như ban ngày, vàng ngược lại là thứ ít giá trị nhất ở đây, nàng cảm nhận được ánh sáng chói mắt chính là do minh châu phản chiếu với vàng phát ra.
Giữa phòng đặt một ngọn giả sơn đúc bằng vàng bạc, được trang trí bằng ngọc trai đá quý làm hoa cỏ, thông qua cơ quan bánh xe nước, nước từ trên núi chảy xuống hồ, rồi từ hồ chảy trở lại lên núi, tiếng nước chảy trong động ngầm chính là do nó phát ra.
Nhiếp Chiếu giới thiệu với nàng: “Đây gọi là Phong Sinh Thủy Khởi, chắc là một vật trang trí chiêu tài do Hoắc Đình Vân sử dụng. Xem xong rồi, ta sẽ đưa nàng ra ngoài dạo chơi.”
Hắn đặt chìa khóa và tấm lệnh bài vào lòng bàn tay nàng, hơi ấm từ cơ thể hắn khiến nàng khẽ bừng tỉnh, nhưng vẫn không thể kìm chế được sự ngạc nhiên đang lấn át tất cả cảm xúc.
Nàng cứng đờ quay đầu lại, không dám tin hỏi: “Những thứ này là thật sao? Hay ta đang mơ, Tam ca mau véo ta một cái.”
Nhiếp Chiếu nhéo một cái vào gò má trắng nõn của nàng: “Không phải mơ đâu.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Giang Nguyệt cẩn thận sờ vào một khối vàng, ngây ngốc hỏi: “Đây là vàng trong truyền thuyết sao?” Thứ đắt giá nhất mà nàng từng thấy chính là cặp sen bạc tam ca tặng nàng để buộc tóc. Vàng, một thứ thỉnh thoảng chỉ được người khác nhắc đến, giờ đây xuất hiện trước mặt nàng, lại nhiều như vậy, hơn nữa tam ca nói tất cả đều thuộc về bọn họ.
“Đương nhiên là vàng thật.”
Nhiếp Chiếu vừa nói xong, liền thấy nàng nhanh nhẹn nằm dài xuống đất, ôm lấy vàng, yêu thích không rời, vuốt ve: “Tam ca, hãy để ta ở đây đi, ta muốn ngủ cùng vàng.”
Nhiếp Chiếu khi mất trí nhớ, ngay cả việc tìm chìa khóa kho cũng gặp khó khăn, còn phải dựa vào Giang Nguyệt hồi tưởng, thậm chí hoàn toàn không biết trong kho có những báu vật này.
Hai người vì mất trí nhớ, trước đó thậm chí không dám tiếp xúc nhiều với người khác, chỉ cần có thể trốn trong phòng thì liền trốn trong phòng. Vì vậy ngoài việc mua thêm vài bộ quần áo may sẵn, ăn uống tốt hơn, nhà cửa trở nên rộng lớn hơn, thì cũng không có gì thay đổi.
Giang Nguyệt không hề có khái niệm rõ ràng về việc Nhiếp Chiếu và nàng rốt cuộc giàu có đến mức nào, cho đến khi hôm nay nhìn thấy căn phòng đầy vàng.
Nhiếp Chiếu mặc kệ nàng ôm vàng lăn vài vòng trên đất, thấy nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, bất kể là bị thương hay chịu khổ đều thấy đáng giá.
Chờ nàng nằm dưới đất một hồi, đã yêu thích đủ rồi, hắn mới kéo nàng dậy, phủi bụi trên người nàng: “Được rồi được rồi, nhìn nàng không có chút tiền đồ gì cả, quần áo mới giặt đã làm bẩn hết rồi. Ta đã nói từ lâu, sẽ không để nàng mãi chỉ được ăn nửa quả táo.”
“Ta tưởng ý của chàng là sẽ được ăn một quả trọn vẹn, hoặc ăn nhiều quả.”
Nhiếp Chiếu dùng hai khối vàng gõ vào nhau, phát ra âm thanh nặng nề đặc trưng của kim loại: “Ngốc nghếch, chỉ với hai khối vàng này, nàng có thể ăn táo ba bữa một ngày cho đến khi xuống mồ.”