Xe ngựa chạy ổn định trên đường suốt gần hai khắc giờ mới dừng lại trước cửa phủ Đô đốc.
Tiếng canh đã điểm ba khắc giờ Tý, Giang Nguyệt không hề có ý định tỉnh dậy. Nhiếp Chiếu đặt mu bàn tay lên má nàng, cảm thấy vài phần ấm áp, biết nàng đã ngủ say, lúc này gọi dậy chỉ tổ bị gió lạnh, đành không gọi nàng dậy nữa, dùng áo choàng của mình quấn nàng lại, trùm kín đầu và cổ, chỉ che hờ mặt rồi bế nàng xuống xe ngựa.
A Quỳ ôm một cái nồi cát, ai oán ngồi trên bậc thềm trước sân, ai khuyên cũng không chịu đi, nhất định chờ hai người họ về.
Thi thoảng hắn lại mở nắp nồi nhìn vào, cháo bên trong đã nguội, ấm ức ôm gối suýt rơi nước mắt.
Rõ ràng hắn đến để làm thị quân cho người ta, đáng lý phải được đối xử như quý thiếp trong gia đình giàu có, nhà nào mà quý thiếp ngày ngày bị đại phu nhân sai rửa bát nấu cơm? Nấu cơm cũng đành, người ta không thèm ăn thì làm sao? Làm mình tức chết, kết quả người ta dắt thê chủ đi chơi, chẳng phải là đùa giỡn với hắn sao?
A Quỳ tức đến ăn cơm tối không vô, giận dỗi ngồi chồm hổm trước cổng chờ “đại phu nhân” Giang Nguyệt về để than vãn một hồi.
Hắn từ giờ Hợi đợi đến gần giờ Sửu, cuối cùng thấy “đại phu nhân” ôm một thứ gì đó trở về.
A Quỳ vội vàng xông lên kêu la: “Ngươi làm sao vậy hả?”
Nhiếp Chiếu lạnh lùng liếc hắn một cái, A Quỳ lập tức im lặng, mới nhận ra trong lòng hắn ôm một người.
Giang Nguyệt bị hắn làm tỉnh, trong lòng Nhiếp Chiếu cựa quậy, Nhiếp Chiếu vỗ vỗ lưng nàng an ủi, liếc A Quỳ: Cãi cái gì mà cãi?
A Quỳ vội vàng bịt miệng, càng ấm ức hơn.
Nhiếp Chiếu thấy cái nồi trong tay hắn, mới nhớ đến mệnh lệnh của mình lúc chiều, tuy không có cảm giác tội lỗi, nhưng vẫn phải an ủi một chút, để tránh hắn cáo trạng trước mặt Giang Nguyệt, bèn nhẹ giọng nói: “Ta có mang về ít vải, ngươi chọn trước đi.”
A Quỳ tròn mắt kinh ngạc, vội cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn ca ca vẫn nhớ đến ta.” Là hắn hiểu lầm rồi, ca ca không những nhớ mang quà cho họ, mà còn cho hắn chọn trước, hỏi có phu nhân nào có thể rộng lượng hiền lành như thế chứ?
Chắc chắn là do hắn nấu ăn ngon, nên được ca ca ưu ái, bây giờ bọn A Lan không thể so với hắn rồi.
“Đi đi.” Nhiếp Chiếu để lại một câu, rồi bỏ lại A Quỳ đang hớn hở, đi vào trong phòng.
Trong phòng đốt lò than, ấm áp, hắn cẩn thận đặt Giang Nguyệt lên giường, Giang Nguyệt mơ màng từ áo choàng của hắn chui ra, duỗi lưng một cái, nhắm mắt hỏi: “Vừa rồi là A Quỳ hả?”
Nhiếp Chiếu chỉnh lại tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Không cần để ý đến hắn, đã tỉnh thì đánh răng rồi ngủ tiếp.”
Hắn đứng dậy lấy muối tre và cành liễu.
Giang Nguyệt cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đánh răng, nghĩ đến hôm nay chọn quần áo cho hắn, có chút vui vẻ: “Đợi mấy bộ quần áo kia gửi tới, chàng mặc thử cho ta xem, chắc chắn rất đẹp.”
“Sao lại nghĩ đến chuyện mua quần áo cho ta? Ta cứ tưởng là nàng muốn mua.”
“Chàng còn nhớ lúc ta bị Hoắc Đình Vân giam giữ, hắn mặc bộ y phục nào không? Màu xanh, dưới ánh trăng yếu ớt ban đêm cũng lấp lánh như nước hồ.
Khi đó ta nghĩ, bộ y phục này thật đẹp, nhiều thêu như vậy, tiếc là tam ca vì nuôi ta mà không nỡ may một bộ quần áo mới, một bộ y phục ngắn rồi rách còn phải vá lại mặc tiếp, tam ca sinh ra đẹp như thế, nếu mặc bộ y phục này trên người, hẳn là thần thái lắm.”
Nhiếp Chiếu quay lưng về phía Giang Nguyệt, thu dọn đồ cho nàng, nghe thấy lời nàng, tay không vững, đồ rơi xuống đất, cổ họng có chút nghẹn ngào.
“Tam ca, chàng nói có phải không?” Giang Nguyệt vẫn vui vẻ hỏi hắn.
Nhiếp Chiếu đột ngột quay lại, ôm nàng vào lòng, hương thơm của hắn bao quanh Giang Nguyệt, siết chặt quá, khiến nàng không thở nổi, đập hai cái vào lưng hắn, Nhiếp Chiếu mới chậm rãi nới lỏng, không biết phải nói gì, làm gì để phát tiết cảm động mãnh liệt trong lòng.
Chỉ hết lần này đến lần khác vuốt ve lưng nàng, gọi tên thân mật của nàng: “Cân Cân…”
“Ta đây!”
“Cân Cân, Cân Cân…”
“Ta đây, ta đây, tam ca chàng sao vậy?”
Nhiếp Chiếu tựa cằm nhọn lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng cọ xát, cười, mang theo chút nghẹn ngào: “Không có gì, chỉ thấy thật may mắn. Ta tưởng ông trời đã sớm bỏ rơi ta, sẽ không cho ta chút thương hại nào nữa, không ngờ nàng lại xuất hiện bên cạnh ta.”
Nếu lúc đó hắn lòng dạ lạnh lùng hơn, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của nàng, ném nàng ra khỏi Chúc Thành, thì sẽ không có Nhiếp Chiếu lúc này.
Giang Nguyệt xoa tóc hắn đen như thác, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm thấy vô cùng yên tâm: “Ông trời có đức hiếu sinh, cũng thương hại ta, đưa ta đến bên cạnh chàng.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nhiếp Chiếu ậm ừ một tiếng: “Ông trời thương hại chúng ta.”
Họ ôm chặt lấy nhau, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim gần như hòa làm một, một lúc lâu, Nhiếp Chiếu mới bình tĩnh lại, hỏi nàng: “Còn nửa tháng nữa là đến lễ trưởng thành, nàng muốn quà gì không?”
“Muốn mọi người đều bình an, ta và chàng mãi mãi bên nhau.” Nếu là trước đây, Giang Nguyệt có lẽ sẽ nói muốn hắn đưa mình đi ăn hết quán ăn vặt, nhưng hôm nay đã đạt được nguyện vọng, nghĩ kỹ thì không còn nguyện vọng nào nữa, vậy chỉ còn điều này.
Nhiếp Chiếu vất vả lắm mới kìm nén cảm xúc lúc này lại dâng trào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước, hắn không kìm được hôn lên trán Giang Nguyệt một cái: “Cầu nàng sau này đừng cầu nguyện điều như vậy, ta thà nàng ước có giang sơn thiên hạ.”
Nàng nói muốn mãi mãi bên mình, nàng yêu mình nhiều lắm!