Vết thương của Nhiếp Chiếu không nghiêm trọng lắm, ít nhất thì chính hắn cũng nghĩ vậy, vết thương không sâu đến xương, chỉ chảy m.á.u nhìn khá đáng sợ, hơn nữa vết thương này còn có công dụng, hắn sợ nó lành quá sớm sẽ mất đi tác dụng. Nhưng Giang Nguyệt lại nước mắt lưng tròng, nắm chặt khăn tay, lo lắng hỏi đại phu tình trạng của hắn, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hắn nghĩ một chút rồi giả vờ ôm vết thương, nằm xuống tỏ vẻ đau đớn, buồn bã nói với Giang Nguyệt: “Đau quá.”
Giang Nguyệt sốt ruột đẩy đại phu: “Đại phu, đại phu mau xem huynh ấy thế nào đi?”
Đại phu bị lắc đến nỗi đầu óc muốn quay cuồng, vội vàng giơ tay lên: “Được, được, ta xem đây!”
Ông cẩn thận kiểm tra một hồi, vốn định nói chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo, nhưng Nhiếp Chiếu ra sức nháy mắt với ông, ông liền hiểu ra, cân nhắc một hồi, nói: “Vết thương hơi sâu, cần phải chăm sóc cẩn thận. Ta sẽ bôi thuốc, nhớ thay ba lần mỗi ngày.”
Giang Nguyệt hận không thể lấy một quyển sổ ra ghi chép lại. Đại phu để lại thuốc rồi đi, Nhiếp Chiếu liền nửa sống nửa c.h.ế.t kêu đau, đòi về nhà.
Lý Hộ vội vàng cho người chuẩn bị xe ngựa đưa bọn họ về nhà.
Vết thương của Nhiếp Chiếu là do nàng mà ra, Giang Nguyệt vừa áy náy vừa đau lòng, về đến nhà liền bận rộn chăm sóc cho hắn từ rót nước đắp chăn.
Hắn tựa đầu vào thành giường, ôm ngực, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đừng nói chứ, bận rộn chăm sóc Giang Nguyệt bao nhiêu năm, bỗng nhiên được nàng chăm sóc ngược lại, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như cuối cùng cũng thấy được ánh sáng nơi cuối đường hầm, có thể trông cậy vào con gái nuôi dưỡng tuổi già vậy.
Nhiếp Chiếu nghĩ xong, quay đầu lại bất giác thấy đáng sợ, vội vàng lắc đầu cố xua đi ý nghĩ này, Giang Nguyệt đã tẩy não hắn đến mức độ này rồi, ngày nào cũng nói muốn nuôi hắn dưỡng lão, giờ hắn lại có phản xạ đầu tiên là dưỡng lão, với khoảng cách tuổi tác của bọn họ, biết đâu chính hắn lại c.h.ế.t sau nàng.
Giang Nguyệt rót một bát nước ấm, thậm chí còn cẩn thận cho đường vào, cẩn thận đưa đến miệng hắn.
Nhiếp Chiếu định thần lại uống một ngụm, ho mạnh, mặn đến nỗi suýt nữa làm vết thương toác ra, đúng là kỳ diệu, Giang Nguyệt đã đổ cả lọ muối vào...
Còn nói muốn nuôi hắn dưỡng lão nữa chứ, cứ thế này mà hắn già rồi nằm liệt giường, Giang Nguyệt ba ngày là có thể tiễn hắn đi gọn ghẽ.
“Tam ca, huynh sao thế?” Giang Nguyệt không hiểu chuyện gì, vội vàng lo lắng vỗ lưng cho hắn.
Nhiếp Chiếu xua tay, khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Không sao, ngon quá mà,” hắn chân thành nắm lấy tay Giang Nguyệt, chân thành đề nghị: “Muội thử đi.”
Nước đường thì có thể ngon đến mức nào chứ? Giang Nguyệt hoàn toàn không ý thức được ý đồ xấu của hắn, còn hân hoan nghĩ rằng tam ca quả nhiên rất yêu thương nàng, ngay cả bát nước đường bình thường nàng pha cũng nói ngon.
Nàng đẩy trở lại: “Không cần đâu, đặc biệt pha cho huynh mà!”
Nhiếp Chiếu đẩy trở lại, càng chân thành hơn: “Muội thử đi.”
Hắn nài nỉ mãi làm Giang Nguyệt không từ chối được, Giang Nguyệt là một đứa trẻ thật thà, nói uống là uống một ngụm lớn, sau đó phun đầy đầu Nhiếp Chiếu.
Nhiếp Chiếu lau mặt, cười nhạt với nàng: “Sau này đừng vào bếp nữa.”
Năm đó bát nước giếng pha bột mốc đã rất sốc, giờ nhớ lại hắn vẫn còn sợ hãi, giờ lại có thêm món nước muối đậm đặc giả dạng nước đường này nữa, hiện tại đầu lưỡi vẫn còn tê, lần sau là gì thì hắn không biết, nhưng hắn thực sự sợ c.h.ế.t trong tay Giang Nguyệt.
Thứ hắn nấu dù có dở đến đâu thì ít nhất cũng không gây hại cho người khác.
Cho nhiều muối quá thì đắng, đầu lưỡi Giang Nguyệt cũng tê, nói năng không rõ: “Này, này không tốt đâu. Tam ca chẳng lẽ nấu cho muội cả đời à? Người ta nói nấu ăn nhiều thì mặt sẽ bị vàng đó.”
Nhiếp Chiếu theo phản xạ sờ lên mặt mình: “Nếu muội không ngán, ta có thể nấu cho muội cả đời.”
Thật ra Giang Nguyệt ăn gì cũng được, nhưng nàng biết tam ca hài lòng với khuôn mặt này của hắn đến mức nào, hắn lấy đó làm kiêu hãnh, nếu bị khói dầu làm vàng, có lẽ hắn sẽ buồn lắm.
Nàng học theo Nhiếp Chiếu, búng ngón tay một cái, chỉ là không đâu vào đâu, ánh mắt sáng lên, ghé sát lại: “Tam ca, muội có một kế!”
“Gì cơ?”
“Muội lấy chồng là đầu bếp!”
Sắc mặt Nhiếp Chiếu tức khắc lạnh lùng, hít sâu một hơi quay đầu đi, cười nhạt: “Lấy chồng là đầu bếp? Giang Nguyệt muội thật là...”
Hắn giơ tay lên, véo má nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Thật là viển vông. Ngày sau nếu ta có mệnh hệ gì, có phải muội sẽ bỏ người ta để lấy một đại phu không? Ta nói cho muội biết, bỏ ngay cái ý định đó đi, ta không cho phép muội lấy chồng, muội hãy ngoan ngoãn ở bên ta.”
Hắn luôn nói suông về chuyện của hồi môn, chuyện lấy chồng, trước đây thực sự có ý định gửi gắm nàng đi, nhưng từ khi nhập ngũ, hắn mới nhận ra, chỉ cần Giang Nguyệt có một ngày rời xa hắn, hắn sẽ như có hàng trăm móng vuốt cào cấu, ăn ngủ không yên, không lúc nào không lo lắng cho nàng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Giờ đây sóng gió nổi lên, phong ba bão táp, hắn sao có thể tùy tiện giao nàng đi?
Nói xong, Nhiếp Chiếu mới cảm thấy mình lỡ lời, lời này có hàm ý, như thể hắn có ý đồ gì không đứng đắn với Giang Nguyệt vậy, muốn giữ nàng ở bên mình, chính hắn cũng không khỏi giật mình, tay vô thức nắm chặt bát, chăm chú quan sát biểu cảm của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt xoa mặt mình, “Ồ” một tiếng, nàng căn bản không nhận ra sự biến đổi tâm tư của Nhiếp Chiếu, chỉ nghĩ rằng hắn không nỡ xa mình: “Muội cũng không nỡ rời xa tam ca, tam ca trong lòng muội là quan trọng nhất.”
Nàng dường như thực sự không nhận ra sự mơ hồ trong câu nói này, Nhiếp Chiếu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lo lắng nhưng sáng ngời bị hàng mi buông xuống che khuất, kỳ lạ thay, cảm giác mất mát nhiều hơn, hắn theo cảm giác mất mát thăm dò sâu hơn, “bịch” một tiếng như đ.â.m phải cánh cửa nào đó trong vực thẳm, hắn trực giác rằng nếu tiếp tục truy tìm sẽ gây nguy hiểm, lựa chọn rút lui kịp thời.
Hắn nhếch mép: “Muội chỉ giỏi nói miệng thôi, trong lòng chẳng có nửa điểm dành cho ta, chẳng lẽ ta không biết muội? Ta không có nhà, A Tứ nói muội ăn được ngủ được, chẳng trách nặng thêm ba cân.
Lúc muội đi cứu Lý Bảo Âm, có phải muội cũng nói vậy không? Nói rằng nàng ta là người quan trọng nhất trong lòng muội.”
“Làm gì có, làm gì có.” Giang Nguyệt làm nũng dựa vào, vòng tay ôm cổ hắn, đầu gối lên vai hắn.