Đệ Ngũ Phù Dẫn nằm trên giường, Nhiếp Chiếu cũng chẳng quan tâm đến hắn, mặc kệ vết thương của hắn lộ ra trong không khí, lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi? Trơ mắt nhìn cái bẫy mà nhảy xuống?”
“Ha, vậy ngươi cũng điên rồi, dám nhảy theo ta, tại sao? Vì sợ ta c.h.ế.t rồi, tương lai muội muội ta biết, ngươi không cách nào giải thích với nàng phải không?” Đệ Ngũ Phù Dẫn cười khẽ, “Huống hồ ngươi ở phía trước không phải đã chuẩn bị cho ta một bất ngờ khác sao, ta xưa nay không thích bị người khác điều khiển, tự mình lựa chọn vẫn hơn.”
Nhiếp Chiếu lập tức phủ nhận, và thuận tiện châm chọc: “Muội muội gì chứ? Lúc ngươi rơi xuống, chẳng lẽ còn làm đầu bị thương sao? Ngươi đang nói mê sảng gì vậy?”
"Ta có phải đang nói bậy hay không ngươi tự mình rõ ràng, ngươi ta đều biết rõ, cần gì phải giả ngốc với ta, có gan chiếm đoạt muội muội của người khác, lại không có gan thừa nhận phải không? Đúng là lũ tiểu nhân chuột nhắt. Ta rõ ràng đã nhìn thấy vết bớt trên người nàng." Đệ Ngũ Phù Dẫn cũng không chịu thua kém.
Hai người cuối cùng cũng xé toạc lớp vỏ bọc bằng hữu giả tạo, càng nói âm thanh càng lớn, ngữ điệu càng gay gắt. Nốt ruồi đỏ tươi trên trán của Đệ Ngũ Phù Dẫn gần như muốn rỉ máu.
Hắn đã vạch trần mọi chuyện như vậy, xé toạc mặt nạ, Nhiếp Chiếu cũng biết tiếp tục chối cãi là vô dụng, chỉ tay ra ngoài trướng nói: "Được thôi, vậy ngươi gọi nàng đến đây, ngươi xem nàng có đáp ứng ngươi không? Lúc ta dạy nàng đọc sách viết chữ ngươi ở đâu? Lúc ta nấu canh cho nàng ngươi ở đâu? Lúc nàng bệnh tật ta không ngủ không nghỉ bên cạnh nàng ngươi lại ở đâu? Giờ ngươi chạy đến đây, ngươi đoán xem nàng tin ngươi hay là tin ta?"
Đệ Ngũ Phù Dẫn bị lời khiêu khích của hắn khiến hô hấp trở nên dồn dập, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy không ngừng. Hắn chưa từng thấy ai chiếm đoạt thân nhân người khác một cách hợp lý và chính đáng như Nhiếp Chiếu, suýt chút nữa đã nghẹn ngào không nói nên lời: "Ngươi nuôi dưỡng Tiểu Cẩn, đối với nàng có ân dưỡng dục, dù nàng ở bên ta, ta cũng sẽ không cắt đứt tình cảm của hai người, thư từ hàng ngày ta sẽ không can thiệp. Huống hồ nếu ngươi thật sự có tự tin như vậy, tại sao không dám nói cho nàng sự thật.
Ta sẽ bù đắp cho ngươi, không để ngươi nuôi dưỡng một cách vô ích, ngươi muốn gì, ta sẽ đáp ứng, mượn binh, mượn lương..."
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi, hắn khổ sở tìm kiếm muội muội suốt hơn mười năm, thế gian chỉ có một thân nhân ruột thịt duy nhất, không phải để chia sẻ với người khác.
Nhiếp Chiếu tùy ý ngồi xuống bên giường hắn, ánh mắt lướt qua hắn một lượt, phát ra một tiếng cười nhẹ châm chọc: "Hiện tại ta và nàng ngày đêm bên nhau, chẳng phải tốt hơn là nhìn sắc mặt ngươi viết thư sao? Những gì ngươi nói, ta cũng có thể cho ngươi, nếu không có nàng, thì quyền lực phú quý, ta có lấy cũng có ích gì?"
"Ngươi vĩnh viễn không bao giờ hiểu được huyết mạch ruột thịt hơn tất cả mọi thứ!"
"Tất cả mọi thứ là gì?" Giang Nguyệt bất ngờ ló đầu ra từ ngoài trướng hỏi.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Sự xuất hiện của nàng khiến hai người đồng loạt giật mình, vội vàng nở nụ cười, tay nắm lấy tay thân thiết: "Không, không có gì cả, hắn vừa nói sức khỏe quan trọng hơn tất cả," Nhiếp Chiếu chữa cháy, ngay sau đó chuyển đề tài, "Sao muội lại quay lại đây?"
Giang Nguyệt "ồ" một tiếng, đưa một lọ thuốc bột vào: "Vừa nãy đi vội, phát hiện để nhầm thuốc, cái này mới là thuốc cầm máu."
Nàng tiến lại gần mới thấy vết thương của Đệ Ngũ Phù Dẫn chẳng hề được xử lý, giống hệt như lúc nàng rời đi, Giang Nguyệt ngập ngừng: "Hai người nói chuyện thì cứ nói chuyện, vẫn là, vẫn là xử lý vết thương đi thì hơn..."
Nhiếp Chiếu lúc này mới tỉnh ra, vội vã rắc hết thuốc lên vết thương của Đệ Ngũ Phù Dẫn, liên tục gật đầu: "Được, được, muội đi đi."
Giang Nguyệt vẫn mang vẻ mặt ngập ngừng khó xử, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Nàng ra ngoài gặp Lý Bảo Âm, lặng lẽ nói với nàng ta: "Ta thấy tam ca có gì đó không ổn."
Lý Bảo Âm ôm rau, không để ý: "Hắn chẳng phải lúc nào cũng tinh thần không được bình thường sao?"
Giang Nguyệt đẩy nàng ta một cái: "Không phải, huynh ấy với công tử Dẫn, ta cứ thấy rất kỳ lạ, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy có thể thân thiết với một người chỉ gặp vài lần như vậy, nhưng lại có chút quái lạ."
"Chẳng phải là vừa gặp đã thân sao? Nếu hai người họ kết nghĩa huynh đệ, lúc đó ngươi sẽ có thêm một ca ca."
Lý Bảo Âm nói xong, thấy vẻ mặt Giang Nguyệt u sầu, liền nhéo mặt nàng: "Sao vậy? Không vui sao?"
Giang Nguyệt chia sẻ một phần rau trong lòng nàng ta, lắc đầu: "Tất nhiên là không vui rồi, vốn dĩ tam ca chỉ thuộc về riêng ta, bây giờ hắn lại thích công tử Dẫn như vậy, vừa rồi ta vào, bọn họ còn nắm tay nói chuyện nữa, tam ca chưa bao giờ đối xử với ta như thế, ta sợ có ngày công tử Dẫn trong lòng huynh ấy còn nặng hơn ta..."
Lý Bảo Âm không hiểu được sự chiếm hữu và tâm trạng lo được lo mất của Giang Nguyệt, nhưng vẫn thở dài: "Vậy ngươi định làm thế nào?"
Giang Nguyệt cười bí ẩn: "Hehe, vừa rồi ta đưa vào một lọ thuốc cầm m.á.u mới."
"Ngươi..." Lý Bảo Âm lập tức nhìn quanh, hạ giọng, "Ngươi hạ độc rồi? Trời ơi."
Giang Nguyệt bĩu môi: "Không có đâu, ta đâu có xấu xa thế? Đó là loại thuốc cầm m.á.u tốt nhất mà ta bỏ tiền ra hỏi ý y sĩ mà có, mong rằng công tử Dẫn mau chóng bình phục, sớm trở về Thương Nam. Ta đã tốn tới hai mươi văn tiền, y sĩ mới chịu chia cho ta một ít."
Lý Bảo Âm vỗ n.g.ự.c nói suýt chút nữa bị nàng dọa chết.
Đầu bên kia người vừa đi, Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn liền ghét bỏ mà rút tay khỏi nhau, ghét bẩn mà lau lên giường, Nhiếp Chiếu qua loa bôi thuốc, quấn băng vải, nút thắt còn chặt cứng, sau đó lười biếng đứng lên: "Được rồi, cứ như vậy đi."
Lúc rời đi còn lớn tiếng tự nói một mình, là nói cho đối phương nghe: "Ây, trời không còn sớm nữa, phải nghĩ xem tối nay làm món gì cho Cân Cân ăn đây, nàng thích ăn món ta nấu nhất, thích ta nhất, có người nếu không sợ nàng khó xử, thì có thể thẳng thắn mà nói ra."
Đệ Ngũ Phù Dẫn hận đến mức chống người dậy, ném một chiếc chén trà, nhưng ngay cả góc áo của Nhiếp Chiếu cũng không chạm được, người sớm đã ra ngoài, chén trà vỡ tan tành dưới đất. Hắn nắm chặt tấm đệm, n.g.ự.c phập phồng, đột nhiên khó chịu mà ấn vào thái dương, Chúc Long lập tức tiến lên đỡ lấy thân thể hắn, thản nhiên an ủi: "Đã bảo ngươi đừng xúc động quá mức, bệnh cũ lại tái phát? Ngươi như vậy chưa kịp giành lại muội muội, đã muốn hao tổn sức lực đến c.h.ế.t rồi, chẳng phải khiến kẻ thù vui mừng sao."
"Giết bọn chúng..." Đệ Ngũ Phù Dẫn nghiến răng nói ra mấy chữ, sắc mặt tái nhợt ôm đầu.
"Ai?" Chúc Long hỏi.
"Hách Liên Ngọc, Nhiếp Chiếu, ta muốn bọn chúng chết." Một là tình nhân mập mờ, một là nghĩa huynh chiếm đoạt nàng, bọn họ ai nấy đều chiếm giữ một phần quan trọng trong lòng Tiểu Cẩn, hắn không cho phép, bọn họ mới là huyết mạch ruột thịt, tuyệt không thể có ai có mối quan hệ thân mật với nàng hơn mình.
Một nam nhân có gì đáng ngại, dù là nam sủng mỹ mạo đến đâu hắn cũng có thể tìm cho nàng mười, tám người, một trăm cũng chẳng thành vấn đề; tình yêu của huynh trưởng hắn cũng tuyệt đối không thua kém Nhiếp Chiếu dù chỉ một chút.
Hắn sẽ khiến muội muội ỷ lại vào mình như ỷ lại vào Nhiếp Chiếu, những bức thư nhà, những khoảnh khắc tình cảm ấy, sớm muộn cũng sẽ thuộc về hắn và Tiểu Cẩn.
Chúc Long: ... Đúng là điên rồi.
"Giết thật hay g.i.ế.c giả đây?"
Đệ Ngũ Phù Dẫn im lặng một lúc, sau đó lắc đầu: "Không, không được, nếu bọn chúng chết, Tiểu Cẩn sẽ đau lòng, nàng sẽ hận ta." Giống như khi hắn rơi vào bẫy do mình bày ra, Nhiếp Chiếu dù căm hận hắn đến chết, nhưng vẫn lao mình cứu hắn. Nhiếp Chiếu để ý đến cảm xúc của Tiểu Cẩn, hắn không thể không quan tâm.
"Tại kho phủ Xuyên Hạp có một cây vong ưu thảo chưa kịp dâng lên triều đình, ngươi hãy phái người nghiền nó thành bột, bí mật mang đến."
Chúc Long kinh hãi: "Chính là cây vong ưu thảo có thể khiến người ta quên đi quá khứ? Ngươi điên rồi, cây này tuy đầy núi nhưng để có dược tính phải sống trăm năm, nay trong kho phủ chỉ có một cây, để dành phối thuốc cho ngươi."