Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên

Chương 7



7.

Mỗi ngày ta đều mò mẫm men đường đến y quán, một nha hoàn bảo với ta rằng hai lề đường đều trồng đầy hoa, nghe nói cô nương thích hoa túc anh đỏ, chỗ này liền trồng toàn hoa anh túc, bây giờ vẫn chưa lớn lắm, sang năm nở rộ chắc chắn sẽ rất đẹp.

Ta vui vui vẻ vẻ đi tới chức quản lý hiệu thuốc.

Lang y câm kia cũng đến đây nhiều hơn, ta cũng thích cùng ông ta nói chuyện phiếm. Có lẽ là vì đồng bệnh tương liên, ta thế mà lại cảm nhận được cảm giác chăm sóc Bùi Lang lúc trước. Lúc Bùi Lang trọng thương, nói cũng không ra hơi, nửa tỉnh nửa mê, ta thấy mình như chăm sóc một chú chim nhỏ vậy, chỉ dám nhẹ nhàng nói chuyện phiếm với chàng ấy.

Lang y không nói được, nhưng trong đầu ta lại mơ hồ hình dung ra bộ dạng của người này.

Ma xui quỷ khiến, ta lại đi hỏi ông ấy, "Không biết Bùi gia chủ trông như thế nào."

Ông ta bỗng chốc ngừng lại, ta nghe thấy từng nhịp tay gõ vào bàn.

Ta không khỏi xấu hổ, nhanh miệng nói thêm:

“Ai cũng nói rằng chàng ấy rất đẹp.”

Ông ta vẫn im lặng, tay ta vẫn vân vê cây tương tư tử, giữ không được, mà bỏ cũng không xong, tự trách cái mồm quá nhanh nhảu này.

"Ồ? Họ nói vậy à?"

Lang y nói chuyện rồi, nhưng lại là giọng của Bùi gia chủ.

Cây tương tư tử trong tay ta không biết rơi vương vãi xuống đất từ lúc nào. Giờ chỉ có thể dùng hai từ hoảng hốt để nói về tâm trạng ta lúc này.

Chàng ấy "À"một tiếng, chậm rãi nói: “ Bàn luận chuyện này thì cũng không tốt lắm, nếu so sánh thì cũng chỉ có ta mất mặt, thà là không nói. Chỉ là ta nợ nàng rất nhiều, nói muốn đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy, ngắm pháo hoa rực rỡ, trước mắt vẫn chưa thực hiện được cái nào. Bây giờ nàng có muốn đi cùng ta không?”

Ta duỗi tay ra, cuối cùng cũng bắt được cái chìa tay ta đã bỏ lỡ năm đó.

Mắt ta ươn ướt.

Ta không thích mọi người nhìn vào vết sẹo trên mặt mình, ta sợ nhất là họ sẽ hỏi tại sao mặt lại thế này.

Bùi Lang nâng mặt ta, khẽ thở dài: “Tại sao Đan Tước lại luôn cúi đầu, nếu nàng nhìn lên một chút thì có thể tự mình đón ánh sáng rồi."

Chàng ấy dẫn ta ra ngoài sân ngồi, ánh mặt trời ấm áp, dễ chịu khiến người ta muốn nhắm mắt để tận hưởng nó.

Bùi Lang đã nhờ Sương Tuyết tỷ tỷ lấy mấy thứ gì đó.

Chàng nâng mặt ta, nhẹ nhàng vẽ một đường nhàn nhạt lên mặt ta. Ta thấy ngứa ngứa, liền hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”

Chàng không nói gì, nhưng Sương Tuyết tỷ tỷ thì đã ngay lập tức nói, giọng điệu không giấu nổi tự hào: “Gia chủ tài hoa, tài nghệ vẽ tranh xưa nay khỏi phải bàn. Nhớ lúc trước, có một tài từ lặn lội từ nước Thục mang theo nửa bức tranh cũ còn lại từ triều đại trước đến cầu gặp gia chủ, ngài ấy đã vẽ tiếp một nửa còn lại, cũ cũ mới mới vô cùng hòa hợp, nhờ vậy mà tranh mới hoàn thiện hẳn.”

Ta có chút khó hiểu, vẽ tranh với việc chàng đang làm thì có quan hệ gì?

Bùi Lang cười nói: “Mọi người đều nói rằng phụ nữ trang điểm cũng như vẽ tranh, hôm nay vẽ cho nàng, ta lại càng hối hận.”

Chàng nói với ta vết sẹo nơi lông mày đã được che bằng những hạt ngọc trai, chỗ này đã đánh phấn, chỗ kia đã kẻ thêm chì, lại trở lại bộ dạng duyên dáng vô cùng như trước.

Mới được một nửa, Sương Tuyết tỷ tỷ đã ngạc nhiên cười lớn: “Đan Tước đẹp quá đi, không những mặt so với lúc trước bị sẹo cắt đôi giờ được che lại, lại càng xinh đẹp hơn. Sẹo thì vẫn còn, nhưng mà dáng vẻ này ở bên cạnh gia chủ nhà ta, nhìn rất duyên dáng, như là bông hoa đỏ mọc từ làn nước trong vậy.”

Ta cười ngạc nhiên, nhưng vẫn cau mày hỏi chàng: “ Thật sao?”

Chàng cũng cười, lau chút bột cuối cùng sót trên môi ta: “Đây là bức tranh đẹp nhất mà ta từng vẽ trong đời. "

Ta đột nhiên không biết phải nói gì, rõ ràng là rất vui, nhưung trong lòng lại dâng lên một cỗ chua xót.

Bùi Lang hạ giọng, lên giọng chỉ giáo ta: “Đan Tước, lúc vui thì phải cười lên.”

Ta ngẩng mặt lên, lộ ra vẻ vui mừng trước giờ chưa từng có.

Bùi Lang cài cho ta chiếc trâm bạc lên tóc, có lẽ là giờ đây chàng đang bày ra một bộ mặt vô cùng hài lòng.

"Định mệnh tước đoạt mọi thứ của nàng, ta chầm chầm dùng mọi cách bù lại cho nàng."

Bùi Lang mỗi ngày đều dành nửa canh giờ trang điểm cho ta, đợi khi vẽ xong, chàng sẽ cùng ta trò chuyện. Chàng kể trước sân có một cây hoa lê, đợi mùa đông qua đi, hoa lê sẽ rơi như tuyết.

Ta nói, "Chắc hẳn đẹp lắm. Năm sau chúng ta cùng nhau ngắm nhé."

Chàng cười, nhưng lại không trả lời.

Bùi Lang mười chín tuổi, trong nhà cũng không có mấy người, không có huynh đệ tỉ muội gì, phụ thân và thúc thúc cũng mất sớm, gia tộc trâm anh thế phiệt bây giờ chỉ còn mỗi Bùi Lang. Ta thường thấy Sương Tuyết tỷ tỷ đem thuốc đến chỗ của Bùi Lang.

Phủ Bùi Gia đới với ta rất tốt, ta ngày càng tự do tự tại, không còn lúc nào cũng cẩn trọng như trước.

Các nha hoàn trong phủ có lúc còn tìm ta cùng chơi, ta không cần bịt mắt cũng có thể trực tiếp chơi bịt mắt bắt dê với họ. Nghe mấy cô nương cười khúc khích, ta đã bắt được thắt lưng của họ, vui vẻ cười lớn: “Cái này tính là ta bắt được ngươi rồi nha.”

Cô nương bị giữ lại kia lại nắm lấy cổ tay ta, thế mà lại là một nam nhân, chàng cười cười: “Lại còn không phải sao.”

Ta lại bắt được Bùi Lang.

Chàng kéo ta lại gần.

Những nha hoàn xung quanh phản ứng rất nhanh, lập tức quỳ xuống.

"Thỉnh an Đan Tước phu nhân."

Bùi Lang che mắt ta lại, nói, "Trước đây nàng bảo không có nơi nào để về, vậy từ nay về sau, Bùi phủ sẽ là nhà của nàng.”

Ta run rẩy nói," Nhưng ta không yêu người, Bùi Lang.”

"Ta không cần nàng yêu ta. Ta chỉ cần nàng yêu thương chính bản thân mình.”

Ánh nắng đầu đông chiếu xuống ấm áp khiến người ta chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc này suốt đời.

“Tước Nô, chúng ta thành thân đi.”

Hơi thở của chàng hòa vào nắng chiếu xuống, mắt ta ươn ướt, chàng siết chặt tay ta, ta càng cảm động, không thốt lên lời nữa rồi.

"Được."