Minh Nhật Tinh Trình

Chương 13



Buổi tối, Phương Tiệm Viễn đọc sách trong phòng mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc vang lên, cậu ló đầu ra ngoài cửa sổ, thì nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ trên lầu.

Trước đây căn phòng trên lầu mãi chẳng có ai ở, cậu không ngờ tiếng nhạc này sẽ ầm ĩ như vậy, làm cậu chẳng đọc sách nổi, trong lòng cứ cảm thấy bực bội.

Một lát sau, Phương Tiệm Viễn khép sách lại, đứng dậy đi tới kéo cửa phòng đi ra ngoài, cậu định lên lầu nhìn xem, ít nhất thì phải bảo người đàn ông mới chuyển vào kia phải chỉnh nhỏ nhạc lại một chút.

Trong hành lang không mở đèn, cửa phòng ngủ của bố mẹ ở bên cạnh vẫn còn đóng, mẹ đang ở trong phòng xem phim truyền hình dài mấy chục tập.

Phương Tiệm Viễn mặc quần đùi và áo ba lỗ, toàn bộ phần da lộ ra bên ngoài đều là màu trắng ngần nhưng rất khỏe mạnh, mang theo sự dẻo dai và sức sống của thiếu niên, cậu bước lên cầu thang, cứ đi rồi lại dừng, vừa nhìn ngó bên trên, vừa hơi do dự lên lầu.

Tầng ba chỉ có một căn phòng mà Dư Hải Dương ở, lúc này gian phòng đang khép hờ cửa, có ánh đèn hắt ra từ khoe cửa, đương nhiên còn có cả tiếng nhạc hơi ầm ĩ ban nãy nữa, nhưng giờ đã chuyển sang một bài khác, nên trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dép của Phương Tiệm Viễn giẫm lên sàn nhà sẽ phát ra tiếng loẹt xoẹt, nên cậu bất giác thả nhẹ bước chân, cũng không biết sao phải lén lén lút như vậy nữa, cậu đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Nhưng không có ai trả lời.

Phương Tiệm Viễn giơ tay đẩy cửa, khe cửa được mở rộng ra một chút, tiếp đó cậu ló đầu vào nhìn, nhưng lại không thấy ai trong phòng, chỉ chú ý tới máy phát CD ở trên bàn đặt cạnh cửa sổ.

Những năm đó, loại máy phát CD này vẫn còn hiếm ở thị trấn nhỏ nơi cậu sống.

Phương Tiệm Viễn lặng lẽ vào phòng, việc này có lẽ không thích hợp, nhưng cậu vẫn đi thẳng tới bên cạnh bàn, cầm cái hộp CD rỗng trên mặt bàn lên xem.

"Đang xem gì vậy?" Trong phòng tự nhiên có thêm giọng nói của một người.

Thân thể Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên cứng đờ, cậu bị dọa không nhẹ, quay đầu lại nhìn thấy Dư Hải Dương mặc đồ ngủ, đang dùng khăn vừa lau tóc vừa đi tới chỗ cậu.

Dư Hải Dương vừa đi ra từ phòng vệ sinh, ban nãy hắn đang tắm, tiếng nhạc át cả tiếng nước trong phòng tắm, nên Phương Tiệm Viễn mới không chú ý tới.

Phương Tiệm Viễn cảm thấy bối rối, cậu không có đủ kinh nghiệm xã hội để đối phó với tình huống lúng túng khi tự ý xông vào phòng người khác như thế này, cậu chỉ có thể cúi đầu nhìn hộp CD trong tay, nói: "Tôi —— "

Dư Hải Dương tiện tay ném cái khăn lau tóc lên giường, hắn đi tới trước mặt Phương Tiệm Viễn, mỉm cười nói: "Thích bài này à?"

Phương Tiệm Viễn cảm nhận được hơi nước ướt át hòa cùng mùi hương xà phòng nhàn nhạt trên người hắn, nhất thời không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nói: "Ừm."

Dư Hải Dương bỗng nhiên giơ tay ra.

Phương Tiệm Viễn sợ hết hồn, khoảnh khắc đó cậu tưởng Dư Hải Dương giơ tay về phía mình, kết quả Dư Hải Dương chỉ giơ tay về phía máy phát CD ở sau lưng cậu, ấn nút cho bài hát chạy lại từ đầu.

Tiếp đó Dư Hải Dương và Phương Tiệm Viễn đứng sóng đôi ở bên cạnh bàn, hắn cầm gói thuốc trên bàn lên, hỏi Phương Tiệm Viễn: "Hút thuốc không?"

"Không hút," Phương Tiệm Viễn trả lời.

Dư Hải Dương khẽ cười, tự châm cho mình một điếu thuốc, hững hờ kẹp giữa ngón tay, đưa lên miệng ngậm vào hút một hơi, rồi lại từ từ phun khói ra.

Phương Tiệm Viễn cực kỳ không thoải mái, nên ngón tay bất giác khẩy vạt áo.

Dư Hải Dương hỏi cậu: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Phương Tiệm Viễn nói: "18."

Dư Hải Dương cảm khái cười một tiếng: "18, độ tuổi đẹp biết bao."

Phương Tiệm Viễn bèn hỏi: "Còn anh?"

Dư Hải Dương nói: "Tôi già rồi, 32 tuổi rồi." Lúc hắn nói chuyện luôn mang theo nụ cười, giọng nói thì ôn hòa, khiến người ta cảm thấy không nghiêm túc quá cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái.

Phương Tiệm Viễn hỏi: "Sao 32 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn?" Đối với cậu mới 18 tuổi mà nói, 32 tuổi thật sự không còn trẻ nữa, người trưởng thành ba mươi tuổi ở xung quanh cậu, có lẽ con cái cũng đã mấy tuổi rồi.

Dư Hải Dương nghe thấy câu hỏi này cũng chỉ mỉm cười, chứ không hề trả lời.

Việc quay phim kết thúc, sau khi Dương Du Minh đi ngang qua cậu, Hạ Tinh Trình vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá còn lưu lại trong không khí. Cậu dựa vào cạnh bàn, rề rà không rời đi, một lát sau mới dùng ngón tay xoa mũi.

Trợ lý cầm điện thoại của cậu qua, nói rằng ban nãy có người gọi tới tìm cậu.

Hạ Tinh Trình nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi tới, tự dưng có cảm giác trong nháy mắt bị người ta kéo về thực tế, người gọi tới tên là Vi Trạch Huy, là sao nam tuyến ba tiếng tăm không bằng cậu, nhưng nhà có tiền, chỉ vào showbiz cho vui thôi.

Lúc trước Hạ Tinh Trình và hắn cùng đóng chung một bộ phim mà quen nhau, hai người chơi với nhau rất được. Bạn gái Tiêu Du mà cậu vừa chia tay cũng quen qua Vi Trạch Huy.

Lúc này Hạ Tinh Trình cầm điện thoại im lặng một lát, rồi lại đưa điện thoại cho trợ lý, nói: "Tạm thời mặc kệ cậu ta."

Việc quay phim hai ngày nay thuận lợi hơn ban đầu, Hà Chinh nói với Hạ Tinh Trình rằng cậu đã từ từ tìm được cảm giác của Phương Tiệm Viễn rồi, có mấy chi tiết vẫn còn thiếu một chút, có thể suy xét thêm, không cần phải sốt ruột. Nhưng có một điểm Hà Chinh cảm thấy rất hài lòng, đó là trạng thái của Phương Tiệm Viễn do Hạ Tinh Trình diễn lúc đối mặt Dư Hải Dương rất tốt.

Hạ Tinh Trình suy nghĩ về chuyện này rất cẩn thận, Phương Tiệm Viễn sẽ có tâm trạng như thế nào khi đối mặt Dư Hải Dương đây? Có lẽ là tâm trạng rụt rè nhưng lại khao khát, muốn tìm hiểu của một thiếu niên tính cách đơn thuần dành cho một người đàn ông trưởng thành anh tuấn có mị lực, nói theo một ý nghĩa nào đó, cái này khá giống với tâm trạng của cậu khi đối mặt với Dương Du Minh.

Thần tượng nhiều năm như vậy, cậu cũng hơi rụt rè nhưng lại khao khát Dương Du Minh, sự rụt rè làm cậu giữ một khoảng cách với Dương Du Minh, sự khao khát lại làm cậu vô thức tới gần anh. Đặc biệt là sau khi nghe xong những lời nói của Dương Du Minh vào đêm đó, cảm xúc mâu thuẫn này lại trở nên rõ nét hơn.

Hạ Tinh Trình lắc lắc đầu, cậu nghĩ: ở đây mày là Phương Tiệm Viễn, anh ấy là Dư Hải Dương.