11 giờ khuya, hai mắt Lương Thần đã không thể mở lên mới rời trò chơi, nói đi ngủ với Lục Cảnh.
Lục Cảnh chỉ trả lời một tiếng "Ừ".
Lương Thần nhìn màn hình trò chuyện rồi tắt máy.
Một lát, lại mở ra.
Sau đó lại đóng lại.
Cô luôn cảm thấy hôm nay Lục Cảnh kỳ lạ, liên tục bị mất hồn mất vía, mở cửa khoang sau đồ văng ra đất tán loạn, nhặt trang bị cũng cực chậm, trong đó có 3 lần tiếp đất thành hộp, mấy lần còn lại cũng không ăn gà, thậm chí còn chưa vào được vòng chung kết, nói chuyện với cậu thì cậu trả lời rất chậm lại còn luôn ừ hử cho có lệ.
Có chuyện gì sao?
Lương Thần day day đầu đi về phía phòng tắm, mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào hòa lẫn tiếng cọ rửa.
Cô nhìn mình trong gương đến phát ngốc, đến khi kính bị hơi nước làm mờ đi không còn nhìn rõ mặt nữa cô mới khôi phục lại tinh thần.
Tắt vòi nước, lại lần nữa đến mép giường.
Tranh Tử: "Hôm nay cậu bị sao mà hồn bay phách lạc thế?"
Đợi vài phút cũng không thấy bên kia trả lời
Lương Thần lên giường nằm, cuối cùng không chịu nổi nữa liền lăn ra ngủ say.
*
Từ khi kết thúc trò chơi đến giờ, Lục Cảnh đã ngây ngốc hơn 10 phút.
Hà Diệp bên cạnh đã sớm không chơi game mà đeo tai nghe xem tống nghệ, thỉnh thoảng ôm bụng cười ngặt nghẽo, cơ bản không để ý sự khác thường của Lục Cảnh.
Ánh mắt Lục Cảnh chậm rãi hướng về phía màn hình máy tính của Hà Diệp, trên màn hình là một người phụ nữ mũm mĩm, đang nói với người con trai đối diện: "Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh phải nghiêm túc trả lời tôi! Nếu anh gặp một người không cần nhà, không cần xe, không cần có tiền tiết kiệm, không cần nhẫn kim cương, không cần anh dẫn đi ăn, đi xem phim, không cần tặng quà cho cô ấy, không quấy rầy anh, khi anh mệt mỏi sẽ cùng anh tâm sự, xoa bóp cho anh làm tinh thần lẫn thể xác anh đều thoải mái, một cô gái tốt như vậy, mỗi lần cho cô ấy 200 đồng là quá đáng sao? Hả? Quá đáng sao?!"
Hà Diệp cười run cả người, rung đùi đắc ý, xoay qua thì thấy Lục Cảnh đang nhìn chằm chằm vào màn hình của cậu.
"Gì, cậu không có máy tính à?" Hà Diệp nói, "Cậu lấy máy tính của cậu xem đi, đừng xem ké tôi."
Lục Cảnh chỉ vào cô gái trên màn hình hỏi: "Cô ấy là Mã Sơn Sơn à?"
"Đúng vậy!" Hà Diệp nói, "Cô Mã Sơn Sơn này rất hài hước, nếu ốm một chút thì sẽ dễ thương đến dường nào!"
Bài viết hiển thị: Mã Sơn Sơn, danh hài trong nước, sinh ngày 12/04/1992 tại Yên Đài, Sơn Đông, Trung Quốc, tốt nghiệp khoa m nhạc trường Nam Đại, đầu quân cho công ty điện ảnh Trung Hi năm 2014...
Lục Cảnh xem từng dòng từ trên xuống, trong phần đời sống cá nhân có ghi một câu: Thời đại học là bạn cùng phòng với nữ danh ca Lương Thần.
Lục Cảnh nhìn những chữ này hết nửa ngày.
Nếu trong lần đầu tiên cô nhắc tới Mã Sơn Sơn, cậu mà đi tra Baidu một chút thì...
Hầu kết Lục Cảnh lên xuống liên hồi, cổ họng khô rát.
Cậu lấy di động ra, mở khung chat với Lương Thần, kéo lên trên, ngón tay trượt hồi lâu mới đến đoạn tin nhắn đầu tiên của hai người.
"Xin chào, tôi là bạn của Khoai Môn, phiền cậu có rảnh thì kéo tôi theo."
Từ cuộc nói chuyện kia, Lục Cảnh kéo từ từ xuống xem, càng xem càng kinh hãi.
Trời ơi, mình rốt cuộc toàn nói cái gì vậy!
Cmn chính là Lương Thần nha!
Còn cứu vãn nổi không đây!
Hình tượng đi đời rồi!
Lục Cảnh buông di động, nằm rũ trên sô pha, nhìn trần nhà, trong đầu là một mớ bòng bong.
Hồi lâu, cậu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lập tức ngồi dậy, "Diệp Tử, kỷ niệm thành lập trường là ngày nào vậy?"
"Thứ tư tuần sau."
"Đúng rồi, tôi cũng nhớ vậy, người cùng Tề Kỳ đi tặng hoa là ai vậy?
Hà Diệp thích thú xem tống nghệ, không để ý mà nói: "Không phải cậu đã từ chối rồi sao?"
Lục Cảnh nói, "Tôi đang hỏi là người được chỉ định sau này là ai?"
"Cố Phi Minh."
"Cmn"
Hà Diệp bỗng nhiên sửng sốt, từ từ tháo tai nghe xuống, nhìn về phía Lục Cảnh.
Học cùng trường ba năm, trong mắt Hà Diệp, Lục Cảnh nhẫn nại này dù có đang chơi game cũng không chửi bậy lại vừa chửi bậy."
"Cậu sao vậy?"
Lục Cảnh rũ mắt, không nói gì.
Hà Diệp nghĩ đến cậu vừa hỏi Tề Kỳ, lại nghĩ đến Cố Phi Minh, trong lòng ngay lập tức sáng tỏ.
Tề Kỳ thích Lục Cảnh, chuyện này không phải chuyện bí mật gì. Cố Phi Minh thích Tề Kỳ lại càng là chuyện ai cũng biết. Mối tình tay ba này dây dưa 3 năm, Lục Cảnh và Cố Phi Minh cũng vì thế mà biết nhau.
Có thể nói Cố Phi Minh có thể không biết bạn cùng phòng thi cuối kỳ bao nhiêu điểm nhưng chắc chắn biết Lục Cảnh thi được bao nhiêu điểm. Cậu ta có thể không biết anh em tham gia hạng mục nào trong hội thao nhưng chắc chắn biết Lục Cảnh tham gia cái gì.
Nếu không phải vì Tề Kỳ thì người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ người Cố Phi Minh thích chính là Lục Cảnh.
Không được rồi không ổn rồi, nam nhân độc thân vạn năm cuối cùng đã thông suốt!
Sắp thất thân, rồi sắp thất thân rồi!
Nhưng người mà trong lòng Hà Diệp đoán sẽ lấy đi sự trong trắng của Lục Cảnh với người mà bản thân cậu nghĩ căn bản không cùng một người.
Hiện tại trong lòng Lục Cảnh hối hận trăm ngàn lần, lúc trước chỉ vì một câu nói của Chung Viên Viện mà từ chối cơ hội này, cái gì mà nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, chuyện nhỏ này thì tính làm gì!
*
Buổi chiều ngày hôm sau, Lục Cảnh và Hà Diệp kết thúc chuyến đi Quảng Châu về lại Nam Kinh.
Máy bay vừa đáp, Hà Diệp vội vã đặt xe online, Lục Cảnh đứng bên cạnh nói: "Đặt hai chỗ."
Hà Diệp hỏi: "Cậu cũng về trường?"
Lục Cảnh gật gật đầu.
Hà Diệp cúi đầu đặt xe, nói: "Cậu không trở về nhà sao? Hôm nay là cuối tuần."
"Về trường có chút việc."
Hà Diệp liếc xéo Lục Cảnh, lộ ra nụ cười thâm ý, "Chuyện nhỏ gì á ~"
Lục Cảnh đứng ngay hướng gió, kéo lại tóc rồi đội mũ lưỡi trai lên, há miệng hà hơi, trước mặt hiện ra làn khói trắng.
"Cậu biết Cố Phi Minh ở phòng nào không?"
Hà Diệp quan sát tỉ mỉ thay đổi trong biểu hiện của Lục Cảnh, nói: "Tôi biết, cậu tìm cậu ta?"
"Ừ."
"Tìm cậu ta có việc gì vậy?"
"Cậu đừng quan tâm."
"Tôi không nói cho cậu biết."
"... ... Tôi tìm cậu ta thương lượng một chuyện nhỏ."
"Chuyện gì?"
"Làm sao để mưu sát bạn cùng phòng."
"... ...... ..."
Hà Diệp rũ mắt nói: "Phòng 501 tòa nhà đối diện."
Lục Cảnh ừ một tiếng.
Hà Diệp lại trộm xem thái độ của cậu, tên này hôm nay ở trên máy bay không hề chợp mắt dù chỉ một phút, lúc thì nhìn chằm chằm cái bàn nhỏ, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc, chắc chắn là có chuyện rồi.
Là chuyện gì, trong lòng Hà Diệp cũng đoán được đại khái.
Cậu nhân lúc Lục Cảnh không để ý, lẳng lặng gửi tin nhắn cho Chu Châu và Lưu Nhị.
"Bà nó...... Tôi nói cho các cậu nghe, tên Lục Cảnh này cuối cùng đã thông suốt, muốn theo đuổi hoa khôi Tề của chúng ta!"
Bên kia lập tức trả lời: "Thật hay giả?!"
Hà Diệp nhịn cười, dùng bàn tay run rẩy đánh chữ: "Dựa vào năng lực nhạy bén 20 năm độc thân của tôi, tên này say nắng rồi, nói cho các cậu biết, hôm nay cậu ấy hỏi tôi Cố Phi Minh ở phòng nào, muốn tìm cậu ta để thương lượng chuyện tặng hoa vào ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu ta nói cậu ta hối hận, các cậu nói xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp?"
"Con bà nó!!!"
*
Sau khi trở về trường, Lục Cảnh vừa đặt hành lý xuống liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Hà Diệp đứng ở bàn bên cạnh, nói: "Đi tìm Cố Phi Minh à?"
Lục Cảnh không để ý đến cậu ta.
Hà Diệp lại nói: "Cậu nói chuyện để ý một chút, đừng kích động người ta."
Lục Cảnh đột nhiên quay đầu lại, hỏi: "Để ý như thế nào?"
"Ai nha! Ví dụ như cậu đừng nói thẳng ra ý đồ của mình, hiểu không?" Hà Diệp hận sắt không thành thép mà nói, "Tôi nghĩ lại rồi...... Cậu đây là muốn cướp miếng thịt từ miệng người khác, nói thế nào cũng không đúng nha... Quá tiểu nhân, nếu không cậu đi nhờ Chung Viên Viện, cô ấy quản lý chuyện này, cô ấy ra mặt thay cậu vậy tốt hơn."
Lục Cảnh: "Như vậy không phải càng tiểu nhân hơn sao?"
Hà Diệp: "Vậy cậu đi đi, nếu có đánh nhau, tôi cũng không can đâu."
Lục Cảnh a một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua con đường nhỏ râm mát, đứng phía dưới lầu nơi phòng ngủ của Cố Phi Minh.
Có người từ phòng ngủ bước ra, gặp Lục Cảnh, liền hỏi: "Đàn anh, tìm người sao?"
Lục Cảnh nói: "Cậu biết Cố Phi Minh không?"
Mắt đàn em kia sáng lên, nhấp miệng gật đầu.
Lục Cảnh lại nói: "Cậu có thể gọi cậu ấy ra đây chút không? Tôi có việc cần tìm cậu ấy."
Đàn em kia gật đầu như giã tỏi, xoay người chạy như bay lên lầu.
Trên phương diện hiếu kỳ, con trai cũng không thua kém con gái là bao. Có quỷ mới biết đàn em kia ngoài lên lầu báo cho Cố Phi Minh còn đồng thời báo cho bao nhiêu người khác, dù sao khi Cố Phi Minh dợm bước xuống lầu thì người trong bảy tám phòng trên lầu đều thò đầu ra nhìn xuống dưới lầu, thật giống đám vịt trong lồng đang chờ thức ăn.
Lục Cảnh nhìn thấy cảnh này liền thốt lên: "Chúng ta tìm nơi nào nói chuyện đi."
Cố Phi Minh cố ý thay quần áo mới rồi mới xuống lầu, lại còn vuốt sáp lên tóc, bản thân tự giác không muốn thua Lục Cảnh, "Có cái gì mà không thể nói ở đây?"
Cố Phi Minh đút tay vào túi, tỏ vẻ kiêu căng.
"Được." Lục Cảnh nói, "Vậy tôi nói thẳng, tiệc tối kỷ niệm thành lập trường lần này, trước đây hội học sinh đã sắp xếp cho tôi đi tặng hoa cho Lương Thần nhưng vì vài lý do cá nhân nên tôi từ chối, nhưng hiện tại tôi hối hận rồi cho nên muốn cùng cậu thương lượng một chút."
"Không có cửa đâu!" Cố Phi Minh nói, "Cậu cho rằng cậu là ai chứ, nghĩ không đi thì không đi, giờ hối hận thì muốn tôi phải nhường lại đúng không?"
Lục Cảnh sớm đoán được cậu ta sẽ nói như vậy, "Tôi đương nhiên không bá đạo như thế nên mới đến tìm cậu thương lượng đây."
"Cũng không được." Cố Phi Minh nói, "Chuyện này cậu đi thương lượng với bạn gái tôi đi."
Lục Cảnh sửng sốt, "Cậu không phải là không có bạn gái sao?"
"Đúng vậy! Cho nên không thể thương lượng!"
Lục Cảnh: "... ..."
"Tôi muốn nói rõ một chuyện" Lục Cảnh nói, "Tôi không phải muốn đi cùng Tề Kỳ mà tôi chỉ muốn đi tặng hoa cho Lương Thần thôi."
Cố Phi Minh không tin, "Thật hay giả?"
Lục Cảnh nói: "Nếu tôi có ý đi cùng với Tề Kỳ thì tôi đứng đây nói chuyện với cậu làm gì?"
"Nghe nói cậu chơi game rất khá, ờ thì, ờ thì .. Tề Kỳ có vẻ thích trò PUBG, hôm qua tôi hứa mang cô ấy chơi cùng nhưng hôm nay tay tôi lại bị thương, ui da đau chết, cậu có thể giúp tôi mang cô ấy chơi cùng không?"
Lục Cảnh dời mắt xuống, nhìn đến hai tay của Cố Phi Minh lành lặn không có chút thương tổn nào.
"Được."
*
Trùng hợp hôm nay bay về Nam Kinh, Lương Thần sáng 6 giờ đã bị Viên Kha Kha và Tiếu Vũ đánh thức, nói là phải trang điểm cho cô."
Giờ bay là 9 giờ rưỡi, Lương Thần nghĩ còn có thể ngủ tiếp một lát, vì thế kêu ca muốn tiếp tục ngủ một lát.
Viên Kha Kha tay chống nạnh, lông mày liễu dựng ngược, "Lỡ đâu lại gặp Mạnh Lam Chi nữa thì phải làm sao? Em còn muốn lên trang nhất nữa à?"
Lương Thần lập tức như xác chết vùng ngồi dậy.
"Trang điểm cho em!"
Mặc dù lòng có chí khí nhưng lúc trang điểm, Lương Thần vẫn không tài nào mở mắt nổi.
Một giờ trôi qua, mọi người thu dọn cũng xong xuôi, đoàn người mới hướng đến sân bay.
Trên đường kẹt xe nên trễ một chút, các cô tranh thủ vừa kiểm tra an ninh xong là đi thẳng đến làm thủ tục đăng ký lên máy bay trước khi máy bay cất cánh 25 phút.
Vừa lên máy bay, Lưu Dĩ Tình liền mở một chồng văn kiện ra xem, còn Viên Kha Kha và Tiếu Vũ đang bận rộn sắp xếp lại hành lý.
Lương Thần nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Mạnh Lam Chi.
Ai da, phí công trang điểm rồi.
Hai phút sau, không thấy Mạnh Lam Chi, nhưng lại thấy một hình bóng quen thuộc khác.
Mã Sơn Sơn cùng hai ba người đi theo phía sau, vây quanh cô trên máy bay. Trợ lý đi phía sau thở hổn hển, rõ ràng là chạy như bay một đường đến đây, nhưng Mã Sơn Sơn chậm chạp thong thả đi tới, trên người mặc cái áo gió màu đen kèm thắt lưng buộc chặt, bó lấy thân hình mập mạp của cô, mái tóc dài lười chải xõa ra lộn xộn lộ ra vẻ thiếu sức sống.
"Sơn......" Lương Thần mở miệng gọi cô, ngay khi hai mắt chạm nhau, âm cuối bỗng nghẹn lại biến thành tiếng líu ríu.
Mã Sơn Sơn nghe được, cô cúi đầu thấy Lương Thần, nói: "Thật trùng hợp."
"Thật trùng hợp" Lương Thần không còn khí thế chào hỏi như vừa rồi, nhỏ giọng nói, "Về nhà à?"
Mã Sơn Sơn ừ một tiếng, ngồi xuống, chỉnh lại lưng ghế, đắp thảm lông lên, trợ lý đưa cho cô một cái bịt mắt, cô nhận lấy, kéo ra, vừa đeo lên một bên lỗ tai, đột nhiên nhớ tới cái gì thì xoay đầu đối mặt với Lương Thần phía sau nói: "Tôi nghỉ ngơi một chút."
Lương Thần vội vàng gật đầu, "Cậu nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Mã Sơn Sơn đeo bên còn lại lên, bịt mắt màu đen che khuất gần nửa khuôn mặt cô, nghiêng đầu ngủ.
Cô trợ lý đi về phía sau, lúc ngang qua Lương Thần dùng ánh mắt tỏ ý xin lỗi.
Lương Thần gật gật đầu, mấy người trợ lý liền đi khỏi.
Lương Thần quay đầu, hỏi Lưu Dĩ Tình: "Chị Tình, chị nói bệnh trầm cảm có thể trị khỏi không?"
Lưu Dĩ Tình theo bản năng mà nhìn thoáng qua Mã Sơn Sơn phía bên kia, thở dài lắc đầu nói: "Chọn sai nghề."
Lương Thần khó hiểu nói: "Cái gì?"
Lưu Dĩ Tình đóng cuốn tạp chí lại, đầu kề sát một bên tai Lương Thần, thấp giọng nói: "Chị từng đọc một truyện cười, có một người đến tìm bác sĩ tâm lý, nói bản thân mắc bệnh trầm cảm nặng, nên làm sao bây giờ, bác sĩ nói trong thành phố có một người diễn hề rất giỏi, hắn ta chắc chắn có thể làm cho cậu vui vẻ. Bệnh nhân kia nói, "bác sĩ, tôi chính là người diễn hề kia." Nghe câu chuyện này chưa?
Lương Thần từng nghe qua, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ Mã Sơn Sơn giống như nhân vật trong truyện. Từ năm hai, vì thuận tiện cho công việc với để không ảnh hưởng đến nội quy trường, cô đã dọn ra ngoài, nên cô cùng nhóm bạn cùng phòng chỉ còn giao lưu với nhau trong lớp.
Sang đến năm 4, Mã Sơn Sơn xảy ra chuyện kia, cô gần như chỉ có thể an ủi ngoài miệng vài câu.
Máy bay bắt đầu lấy đà, run lên một chút, Lương Thần vịn vào tay ghế, nhìn Mã Sơn Sơn. Cô vẫn như cũ duy trì tư thế vừa rồi, không nhúc nhích.
Khi máy bay bắt đầu đạt đến độ cao ổn định, cô mới gỡ bịt mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lương Thần cũng theo ánh mắt cô nhìn ra, ngoài cửa sổ là một tầng lại một tầng mây, mênh mông vô bờ, trống rỗng vô vị.
Lúc này đây ở trên máy bay, bởi vì Mã Sơn Sơn ở gần, Lương Thần cảm giác quanh mình bao trùm một áp lực khó tả làm cho tâm tình cô thêm phần trùng xuống.
Một diễn viên hài ưu tú trên sân khấu, ngoài màn ảnh lại như thế kia, thật đáng sợ.
Ba giờ sau, máy bay hạ cánh, Lương Thần bị Lưu Dĩ Tình đánh thức, lờ mờ nhìn Mã Sơn Sơn cùng đoàn đội đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống máy bay.
Lương Thần nhắm hai mắt, làm bộ chưa tỉnh lại hoàn toàn.
Mã Sơn Sơn xuống máy bay trước, nhìn thoáng qua cô nơi này, thấy cô nhắm hai mắt, liền quay đầu đi khỏi.
Lúc này Lương Thần mới đứng dậy, cùng Lưu Dĩ Tình xuống máy bay.
Lão Lưu đã sớm đỗ xe ở sân bay chờ, sau khi đón Lương Thần thì đưa cô thẳng về nhà.
Lương Thần ở trên đường nhận được một tin nhắn từ Lục Cảnh.
Đại Thần: "Về nhà rồi?"
Tranh Tử: "Về rồi."
Hai phút sau.
Đại Thần: "Chị đang làm gì?"
Tranh Tử: "Đang trên đường về nhà."
Đại Thần: "Công tác kết thúc?"
Tranh Tử: "Ừ, có thể nghỉ ngơi hai ngày, buổi tối...... Hì hì."
Đại Thần: "Sớm một chút đi, sau 8 giờ tôi có việc."
Tranh Tử: "Được."
Lương Thần xuống máy bay giữa trưa, bận rộn đến năm sáu giờ chiều, cơm chiều còn chưa kịp ăn liền vội vã về nhà.
Vừa về nhà liền mở máy tính, xem Viên Kha Kha và Tiếu Vũ về cùng cô hóa không khí.
Hai người ở trong bếp bận rộn, lúc đang xắt rau nhìn ra thấy Lương Thần trong phòng khách đang ôm máy tính, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Tiếu Vũ nói: "Kha Kha, chị nói xem chị Thần còn nhớ mình làm gì không?"
Viên Kha Kha bĩu môi, cúi đầu rửa sạch mẻ xương sườn còn vương tơ máu.
Đột nhiên, Lương Thần trong phòng khách hét lên, hai giây sau lại cười ha ha, không bao lâu lại tức giận mà đập bàn, làm Viên Kha Kha hết hồn suýt chút thì cắt vào tay."
Tiếu Vũ lắc đầu cảm khái: "Điên rồi điên rồi, vì mấy trăm vạn tiền làm người phát ngôn, đáng sao?"
Viên Kha Kha nói: "Đổi lại là em, em có muốn mấy trăm vạn này không?"
"Đương nhiên muốn nha!"
"Muốn cũng không được."
Tiếu Vũ rửa khoai tây sạch sẽ, vớt trong bồn ra đưa cho Viên Kha Kha, "Em chính là cảm thấy chị Thần sắp mê đắm trò chơi, sợ sau này không thoát ra được."
"Sẽ không đâu." Viên Kha Kha nói, "Cô ấy là một người cứng cỏi, đừng nhìn cô ấy hiện tại mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, thật ra trong lòng cô ấy còn sốt ruột hơn bất kỳ ai trong chúng ta, mỗi tối chơi game, nhưng thời gian còn lại đều tập trung sáng tác và luyện thanh. Em yên tâm, Thần Thần chính là người thoạt nhìn có vẻ ngốc nhưng trong lòng rõ ràng hơn ai hết."
Tiếu Vũ ngẩng đầu, nhìn cô gái đang ôm máy tính cười ngây ngô trong phòng khách kia, thật vậy chăng?
*
Lương Thần và Lục Cảnh chơi một lúc thì máy chủ lại treo, cô nhàm chán lấy lịch trình làm việc của mình ra xem. Hôm nay là thứ bảy, ngày kỷ niệm thành lập trường Nam Đại là thứ tư tuần sau, cô vẫn chưa luyện tập bài hát sẽ biểu diễn, lịch trình hoạt động cũng chưa xem kỹ, hai ngày này công việc quá bận rộn.
Viên Kha Kha nấu cơm xong, mang để trước bàn máy tính, Lương Thần gắp miếng thịt bò, nhai kỹ nuốt chậm.
Lục Cảnh đang viết tài liệu, tai nghe truyền đến âm thanh lật giấy.
Hai người kết nối tai nghe, ai làm việc nấy.
Hai phút sau, Lục Cảnh viết tài liệu xong, ngẩng đầu nhìn máy tính, giao diện không có gì thay đổi.
Cậu cầm bút, dùng đầu ngón tay chậm rãi xoay.
"Hôm nay tôi đọc một truyện cười."
Lương Thần ngẩng đầu từ bát cơm, ừ một tiếng.
Lục Cảnh nói: "Có người hỏi một nữ sinh thích hoa gì, nữ sinh kia nói, có tiền tiêu thì tùy ý tiêu."
Lương Thần: "... ..."
"Ha ha ha."
Nghe truyện cười cũ rích ấy, Lương Thần không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười gượng ba tiếng.
Lục Cảnh nói: "Nữ sinh đều thích cái này sao?"
"À không." Lương Thần nói, "Truyện cười mà thôi."
"Vậy chị thích hoa gì?"
"Tôi thích hoa hồng."
"Hoa hồng?"
"Đúng vậy, tôi rất thích hoa hồng, tiếc là tôi bị dị ứng phấn hoa."
Lục Cảnh: "... ...... ..."
"Vậy nếu người ta tặng hoa cho chị thì sao?" Lục Cảnh hỏi.
Lương Thần nghĩ nghĩ, số lần cô nhận hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi chưa từng nhận được nhiều hoa, con trai thời nay theo đuổi con gái thường là dẻo mồm, số ít tặng hoa thì đơn giản thô lỗ."
Lục Cảnh: "... ...... ..."
Tôi muốn hỏi trong buổi biểu diễn, chị nhận được hoa của fans tặng thì sao, ai hỏi chị chuyện này...
Cùng lắm Lục Cảnh nhớ lại năm trước khi đi xem buổi biểu diễn của Lương Thần, rõ ràng thấy có fans tặng hoa, cùng lắm là khi cô sắp xuống sân khấu mới đưa, còn sau khi cô ôm hoa có hắt hơi không thì không biết được.
Lát sau, trò chơi vẫn còn treo, Lương Thần cũng ăn xong, cô để chén sang một bên, đế chén va vào bàn phát ra âm thanh loảng xoảng.
Lục Cảnh cực kỳ nhạy bén nhận ra, nói: "Chị đang ăn cơm?"
Lương Thần ừ một tiếng, đem miếng đồ ăn cuối cùng trong miệng nuốt xuống, lấy khăn giấy lau miệng.
Lục Cảnh nói: "Chị vừa ngồi máy tính vừa ăn cơm sao?"
Màn hình máy tính vẫn không nhúc nhích, yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng thu dọn chén đũa của Viên Kha Kha.
Các cô thu dọn ổn thỏa xong mọi thứ, đi ra cửa ra dấu với Lương Thần, Lương Thần gật đầu, một câu cùng không nói.
Tiếu Vũ mang giày vào, bĩu môi đi ra ngoài, nói: "Em sợ có ngày chị Thần sẽ quăng em vào máy tính mất."
Viên Kha Kha bấm thang máy xuống, nói: "Cô ấy quá vô tâm rồi, kệ cổ đi."
Hai trợ lý đi rồi, trong nhà Lương Thần hoàn toàn thanh vắng, Lục Cảnh đột nhiên hỏi: "Thứ tư tuần sau kỷ niệm ngày thành lập Nam Đại, chị có về không?"
Lương Thần nhấp chuột, thấp giọng mà ừ một tiếng.
Sau đó, hai người không nói gì nữa, không khí lửng lơ những thứ không thể nói rõ.
Lương Thần cúi đầu gõ phím, đối với ngày kỷ niệm thành lập trường vào thứ tư, vừa mong chờ vừa thấp thỏm.
Mong chờ, đại khái cô có khả năng sắp được gặp Lục Cảnh. Dù cho Lục Cảnh không đề cập gì nhưng cô vẫn hiểu.
Hơn nữa, chính cô cũng mong muốn gặp cậu, nếu không thì hôm qua cô có thể nói dối cô là trợ lý hay nhân viên của Lương Thần là được. Vấn đề là gặp mặt xong rồi thì nên làm gì tiếp nữa.
Vấn đề này trong lòng Lương Thần hiểu rất rõ, lúc cô ở trong tiệm net ở Quảng Châu, cô không muốn để mặt mộc gặp Lục Cảnh, cô liền biết quan hệ giữa cô và Lục Cảnh không phải là quan hệ bạn bè trên mạng thông thường.
Lương Thần nhìn chằm chằm máy tính, trong đầu cũng bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng cô và Lục Cảnh gặp nhau sẽ như thế nào.
Nếu cậu bị dọa sợ thì phải làm sao? Nếu cậu quá câu nệ thì phải làm sao? Nếu hai người gặp nhau mà không biết nói gì thì phải làm sao?
Lương Thần hoàn hồn, nhanh chóng bấm bắt đầu trò chơi.
Sau khi kết thúc một trận, Lục Cảnh nói muốn thoát trò chơi.
Lương Thần chơi chưa đã, "Vậy lát cậu xong việc có lên chơi tiếp không?"
Lúc này Cố Phi Minh đã đến, Lục Cảnh nhìn đồng hồ nói: "Không chắc, nếu muộn quá thì không online."
"Được thôi." Lương Thần nói, "Vậy tôi tự mình chơi một lúc."
"Được, chơi xong báo tôi chiến tích."
Lục Cảnh tắt truyền âm YY, rời khỏi trò chơi, vừa bỏ tai nghe ra thì nghe tiếng đập cửa. Cậu đứng dậy mở cửa, Cố Phi Minh cầm hai lon Coca đứng ở cửa, đưa một lon cho Lục Cảnh.
Lục Cảnh nhận lon Coca, ném lên bàn, sau đó khom lưng rút tai nghe, bật loa ngoài, trước khi bắt đầu trò chơi, xoay người hỏi Cố Phi Minh ở phía sau lần nữa: "Cậu chắc chắn muốn làm vậy à?"
Cố Phi Minh khoanh tay, hừ một tiếng bằng giọng mũi, "Cậu nhờ vả người khác đừng hỏi nhiều quá."
Lúc này, di động cậu ta vang lên, là Tề Kỳ gửi tin nhắn đến, nói là cô đã đăng nhập vào game.
"Nhanh lên chút." Cố Phi Minh nói, "Tề Kỳ đã online."
Lục Cảnh cười nhạo một tiếng, mở steam, ngã người ra sau, nói: "Đăng nhập tài khoản của cậu."
Cố Phi Minh kéo ghế lại ngồi bên cạnh Lục Cảnh, nhập vào tài khoản và mật khẩu của mình. Sau khi trang chủ hiện ra, Lục Cảnh nhìn thấy 21 giờ chơi game.
Phù... còn không bằng thời gian chơi của hộp nhỏ, không biết chơi gà đến độ nào mới đến nhờ cậu chơi giùm.
Lục Cảnh cười như không cười mà nói: "Tôi nhất định sẽ cố gắng phát huy."
Không biết vì cái gì, Cố Phi Minh trong lòng thấp thỏm, suýt chút nữa thì lâm trận bỏ chạy.
Nếu Lục Cảnh chơi quá giỏi, về sau cậu không thể chơi giỏi như vậy thì biết làm sao?
Cũng không thể nhờ cậy Lục Cảnh giúp cậu chơi game mãi?
Hay là thôi đi...
"À, tôi đột nhiên nhớ tới ——"
"Làm sao vậy?" Lục Cảnh quay đầu lại hỏi.
Vừa nhìn thấy gương mặt của Lục Cảnh, ý định kia của Cố Phi Minh bỗng chốc tan biến một cách không giải thích được.
Gần đây khó khăn lắm Tề Kỳ mới hơi có ý định từ bỏ, nếu cậu không nhân cơ hội này xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh Lục Cảnh trong tim Tề Kỳ thì ba năm nỗ lực chẳng phải là uổng phí sao.
Vì thế, Cố Phi Minh vuốt lại tóc, nói: "Không có gì, chơi tốt nha, đừng làm mất mặt tôi."
Lục Cảnh cười khẽ.
Ngây thơ.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lục Cảnh tự giác giữ im lặng.
Lục Cảnh nâng mí mắt, kéo Tề Kỳ vào đấu đôi, Cố Phi Minh lập tức nói: "Mình kéo cậu nha, cậu đồng ý đi."
Khi Tề Kỳ gia nhập tổ đội, Lục Cảnh liền bấm bắt đầu trò chơi.
Sau khi vào trò chơi, 60 giây đếm ngược kết thúc, người chơi chuyển vào máy bay.
Lục Cảnh nhàm chán quá đỗi mà gõ bàn phím, chờ máy bay bay đến nơi cậu muốn nhảy thì Cố Phi Minh chọc cậu một cái.
Lục Cảnh không hiểu ý mà nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta vừa làm mặt quỷ vừa nói: "Tề Kỳ ơi, trước tiên mình đánh dấu địa điểm trên bản đồ, lát nữa chúng ta nhảy xuống đây nhé."
Tề Kỳ nói được.
Lục Cảnh hiểu ý, mở bản đồ ra, đánh dấu căn cứ quân sự.
Cố Phi Minh: "???"
"Ai nha!" Tề Kỳ nói, "Cậu nghĩ sao mà đến chỗ đó vậy! Chỗ đó đông người lắm, rất đáng sợ!"
Cố Phi Minh tự bản thân cũng ngây ra, không nghĩ Lục Cảnh liều vậy, chọn nhảy ngay sân bay?
"À...... Như vầy đi...... Chúng ta đổi chỗ khác." Cậu vừa chọc Lục Cảnh vừa nói, "Cậu muốn nhảy xuống đâu?"
Tề Kỳ nói: "Tôi có biết đâu, dù sao không nhảy mấy chỗ đáng sợ như thế này."
Lục Cảnh chậm rì rì mà đánh dấu Water City.
Sau khi tiếp đất, Lục Cảnh liếc nhìn vị trí Tề Kỳ, cách cậu rất xa, không biết nhảy chỗ nào nữa.
Lục Cảnh không quan tâm, đi thẳng vào phòng tìm kiếm trang bị.
Tề Kỳ hoảng loạn mà nói: "Cố Phi Minh cậu đang ở đâu! Cậu đến tìm tôi đi!"
Cố Phi Minh thấy Lục Cảnh đang nhặt trang bị từng cái từng cái một, xuất phát từ bản tính hiếu thắng trời sinh của con trai, cậu ta liếm môi, nói: "Cậu chờ chút, tôi tìm xong trang bị liền đến tìm cậu."
Lát sau, Tề Kỳ tự mình chạy đến.
Hai người lần lượt lục soát vật phẩm, Cố Phi Minh không biết tiếp theo Lục Cảnh sẽ làm gì nên cũng không dám tùy tiện nói chuyện, toàn bộ quá trình không có giao lưu gì.
Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng bước chân, Cố Phi Minh khẩn trương mà nói: "Có người!"
Tề Kỳ cũng nói: "Tôi cũng nghe thấy! Sao cậu vẫn còn tiếp tục tìm đồ? Không muốn trốn à?"
"Ai nha bọn họ sắp lên lầu rồi! Cậu mau trốn đi! Đừng nhặt nữa!"
"Nhanh, lập tức......"
Cố Phi Minh lại chọc Lục Cảnh một cái, Lục Cảnh phát ra một tiếng "hự" cùng một chút bất mãn, thay đổi phương hướng, đi thẳng đến đầu cầu thang, bắn vào hai người vừa mới bước lên.
Đoàng đoàng đoàng vài tiếng, cả hai người đều ngã xuống đất.
Tề Kỳ kinh ngạc cảm thán, "Wow! Cố Phi Minh cậu thật lợi hại nha!"
Cố Phi Minh: "Hắc hắc."
Năm phút sau, Lục Cảnh lấy mạng người thứ ba.
Tề Kỳ: "Cậu lợi hại quá đi!"
Khóe miệng Cố Phi Minh hơi co giật: "Ách...... Cũng tạm cũng tạm."
Mười phút sau, Lục Cảnh lấy đầu người thứ sáu.
Tề Kỳ: "Wow! Cố Phi Minh cậu chính là cấp bậc đại thần nha!"
Mặt Cố Phi Minh đỏ lên: "Mình, mình cũng thường à."
Mười lăm phút sau, cái đầu thứ tám.
Tề Kỳ: "Trời ơi! Cậu trước đây sao không nói với tôi là cậu lợi hại như vậy!"
Sắc mặt Cố Phi Minh trắng bệch: "Mình...... cũng bình thường thôi."
Sau khi kết thúc trận, Lục Cảnh thi đấu đạt thành tích giết 9 mạng.
Bộ dạng Cố Phi Minh vừa muốn mở miệng nói, vừa lại thôi.
Lục Cảnh càng nhìn càng tức cười, cố gắng mím môi ngăn không cho tiếng cười phát ra.
Trận thứ hai bắt đầu, Lục Cảnh phấn khích thấy rõ, bắn liên hồi, kích thích đến độ làm cho Tề Kỳ nói năng lộn xộn, cảm giác sùng bái hận không thể phá máy tính mà nhảy bổ nhào ra trước mặt Lục Cảnh.
Cố Phi Minh ngồi ở một bên, khóc không ra nước mắt.
Xong rồi, xong rồi.
Mẹ nó đã biết tên Lục Cảnh này không tốt đến thế, giờ thì hay rồi, cậu ta chơi đỉnh vậy, về sau cậu làm sao ở trước mặt Tề Kỳ mà lấp liếm!
Cố Phi Minh vừa mang một vẻ mặt đưa đám, vừa kiên nhẫn cùng Tề Kỳ nói chuyện phiếm, lại vừa lấy di động gõ chữ: "Tôi xin cậu... Bớt bớt lại ... Tôi lập tức đi tìm Chung Viên Viện, hoa này tôi không tặng!"
Cậu gõ chữ xong, đưa điện thoại đến trước mặt Lục Cảnh.
Lục Cảnh thấy những chữ đó, thở phào một hơi, buông tay xoa xoa bả vai của mình.
Khi vào chung kết, bên góc phải trò chơi hiển thị còn ba người sống, ngoài Lục Cảnh và Tề Kỳ, còn một người nữa, chỉ cần bắn hạ người này thì có thể chiến thắng ngay.
Phạm vi khu an toàn thu hẹp tối đa, Lục Cảnh liếc mắt một cái liền biết người kia đang nấp sau tảng đá, cậu chuẩn bị nổ súng thì bên tai vang lên một tràng —— Tề Kỳ nổ súng theo hướng của cậu, tiếc là không trúng.
Kỳ lạ là trong suốt quá trình Tề Kỳ nổ súng, Lục Cảnh không hề nghe tiếng súng của đối phương.
Tình huống gì đây? Không bắn lại?
Lục Cảnh tiến mấy bước về phía tảng đá người kia đang trốn, rõ ràng để lộ bản thân cho người kia thấy, ý bảo người kia ra mới bắn, nhưng người nọ chẳng những không nổ súng, ngược lại trốn sang tảng đá bên cạnh.
Hết đạn? Sợ đến ngu người?
Lục Cảnh cười, thu súng, lấy cái chảo ra, bước gần đến người kia.
Người kia phản ứng cũng không quá nhanh, khi thấy Lục Cánh cầm chảo tiến đến thì sửng sốt trong chốc lát rồi mới bắt đầu chạy.
Tiếc là người kia chạy trong hoàn cảnh bị động, không chạy được mấy bước đã bị Lục Cảnh dùng chảo đập.
Một cái, hai cái, ba cái!
Lục Cảnh càng đánh càng hăng, rốt cuộc đập đến cái thứ năm thì người kia chết.
Ăn gà ăn gà!
Màn hình trò chơi tối sầm xuống, một hàng chữ chạy lướt qua: Bạn đã dùng chảo đánh chết lcalive.
... ...
... ...... ...
... ...... ...... ...
Lục Cảnh: "??????????????"
Giờ phút này, Tề Kỳ hoan hô nhảy nhót, nhưng biểu hiện của Lục Cảnh và Cố Phi Minh cực kỳ giống nhau.
—— mặt xám như tro.
*
Trước máy tính Lương Thần khóc oa một tiếng, ném văng con chuột, nhảy lên đá văng cái ghế, điên cuồng xoay vòng phát tiết phẫn nộ!
Cảm giác trải nghiệm trò chơi cực kỳ tồi tệ!
Đối phương quá không có tố chất! Quá phận! Trêu đùa cô! Làm nhục cô!
Đê tiện!
Lương Thần tức giận đến hai má đỏ bừng, ngồi hẳn xuống đất, mãi lâu sau vẫn chưa khôi phục lại tâm tình.
Mất công hôm nay cô vừa về nhà liền mở máy tính vào trò chơi, sau khi Lục Cảnh offline, cô được ghép đôi ngẫu nhiên với một người chơi cực kỳ kém, tiếp đất thành hộp, cô đi trên đường luôn run sợ, như đi trên băng mỏng, thần kinh căng thẳng tột độ, mắt trợn tai vểnh nghe ngóng tám phương, vất vả lắm mới trụ đến vòng chung kết! Đây là lần đầu tiên cô tự dựa vào sức mình mà sống đến vòng chung kết!
Lại hết đạn!
Hết đạn thì thôi đi, có chết cũng muốn chết có tôn nghiêm, lại bị đối phương dùng chảo đập chết!
Đê tiện!
Mười phút sau, Lương Thần vẫn nghĩ không thông, ngồi dậy gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.
Tranh Tử: [rơi lệ] [rơi lệ] [rơi lệ]
Tranh Tử: "Đại thần [rơi lệ]"
Đại Thần: "....."
Tranh Tử: Hôm nay tôi tức chết mất! Tôi vừa mới chơi một trận, tôi vất vả sống đến vòng chung kết, còn có ba người, một người chạy đến dùng chảo đập tôi chết [rơi lệ]"
Hồi lâu, đối phương không có hồi âm.
Tranh Tử: "Đại thần cậu đâu rồi! [rơi lệ]"
Tranh Tử: "Tôi thật sự tức chết! Cậu nói xem người kia làm sao lại làm thế vậy!"
Đại Thần: "... ......."
Đại Thần: "Vậy người kia chơi rất giỏi nha."
Tranh Tử: " Cậu còn khen tên đó! [rơi lệ]"
Đại Thần: "... ...."
Tranh Tử: "Tốt nhất lần sau đừng để tôi ghép đôi với tên đó! Tôi muốn đem tên đó phân thành tám khúc!"
Đại Thần: "... ...."
Tranh Tử: "Thôi bỏ đi, khả năng của tôi không thắng được tên đó, cậu đi bắn bay đầu tên đó cho tôi được không! [rơi lệ]"