Minh Thương Dễ Tránh, Thầm Thích Khó Phòng

Chương 27



Tiểu Long cười lăn cười lóc, một mặt là vì kịch tính quá bất ngờ, một mặt là vì cậu đã phần nào thấy được trận này tạo ra độ thảo luận cao sẽ mang đến cho cậu rất nhiều tiền. mà phía bên kia, quần chúng xem livestream bị kịch tính này làm cho mắt chữ O mồm chữ A.

Bản thân Lương Thần cũng không ngờ tới sẽ tiến triển như thế này, sau khi kết thúc trận này ngừng lại một chút rồi lại chơi tiếp mấy trận nữa.

Trong game, hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Sau khi kết thúc livestream, Lương Thần cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, giống y như vừa mới tập gym xong, lúc cô đứng lên vận động gân cốt, tiểu Long đưa cho cô cốc nước ấm, cười hì hì nói: “hôm nay livestream hiệu quả vô cùng tốt, hợp tác vui vẻ!”

Hiệu quả đương nhiên là tốt rồi, trận đầu tiên tạo ra một hiện tượng mới, mấy trận sau là muôn hình vạn trạng các loại sung quái tốc ( chết nhiều kiểu ), người xem cười đến ngả nghiêng, liên tục tặng quà. Lương Thần lúc sau cũng cởi mở hơn rồi, dù sao mọi người cũng biết trình độ thật sự của cô rồi, lười chả muốn chơi nghiêm túc nữa, triệt để thả mình, tâm trạng ngược lại cũng thoải mái hơn nhiều rồi.

Viên Khả Khả vs Tiêu Vũ giúp cô xoa bóp vai, Lưu Dĩ Tinh phụ trách bàn bạc công việc tiếp theo với người của bên công nghệ Bác Viễn.

Trong lúc đó, Lương Thần mở điện thoại lướt weibo.

Mặc dù đã mặc kệ hết rồi, nhưng cô vẫn muốn xem một chút nhận xét của giang cư mận.

Tìm kiếm mấy từ từ khóa “Lương Thần”, “tuyệt địa cầu sinh”, “ăn gà”, rất nhiều bài viết có liên quan hiện ra, căn bản đều là đang thảo luận về trận đầu tiên, nhìn được ra mọi người rất vui vẻ. chỉ có duy nhất một bình luận là có sắc thái trái ngược lại, là cái tên “66dashun”, hắn ta nói: “Lương Thần này đúng là thực là kĩ năng bắn súng tùy duyên quá đi, đã thế còn dùng 98k hhhhhhhhhhhha.”

Lương Thần trong lòng “tôi nhớ mặt cậu rồi đấy, thật uổng công tôi đi xem cậu livestream còn khen cậu trước mặt Lục Cảnh.”

Lương Thần ấn vào bình luận đó, cái nick đầu tiên bình luận không phải cái tên xa lạ gì.

Herman: tôi dạy đấy, thế nào [icon cười mỉm]

66dashun: ???

Không ít fan biểu thị kinh ngạc, kĩ năng bắn súng của Lương Thần thế mà là do herman dạy? nhưng cũng chả ai nghĩ gì nhiều, minh tinh bây giờ quen biết với mấy streamer nổi tiếng không phải là chuyện hiếm gặp, còn có người thường xuyên cùng nhau livestream chơi game, vì thế nên fan cũng xô đến biểu thị mong chờ Lương Thần với herman cùng nhau livestream.

Kéo xuống dưới nữa, Lục Cảnh lại rep lại: solo.

66dashun: ??? chơi thì chơi, quy tắc cũ, thua thì phải thừa nhận mình chơi gà nhất Á Phục.

Lương Thần cười hờ, solo cái quỷ ý, tôi khiến cậu mất mặt thế này sao?

Cuống hồ cái game này lại không chơi solo được, Lương Thần coi như Lục Cảnh đang đùa mà thôi.

Cô vào xem trang weibo của Lục Cảnh, cái nick này chỉ có 4-5 vạn người theo dõi, bài đăng chỉ có mười mấy cái, lại còn là tin tức hệ thống tự phát. Lương Thần nghĩ nghĩ, vẫn là ấn vào nút follow, trạng thái góc dưới bên trái lập tức trở thành “bạn bè”.

Cô cười híp mắt cất điện thoại đi, quay đầu nhìn một cái, Lưu Dĩ Tinh đang đứng ở cửa, vẫy tay với cô.

“có thể đi rồi, vấn đề trong hợp đồng tuần sau, chị đến là được rồi.”

Lương Thần đứng dậy, sau khi chào tạm biệt tiểu Long, đem theo trợ lí rồi hướng về phía thang máy.

Thang máy ở tầng 1, màn hình hiển thị đang từ từ đi lên tầng 14.

Thời gian lúc chờ thang máy luôn cảm thấy như dài vô hạn, Lương Thần lại cúi đầu xem điện thoại, gần đây đang phát sóng một chương trình rất hot tên là <đỉnh phong ca đàm> , chiếm giữ rất nhiều chỗ trên hot search, chỉ mới phát một tập đã đứng top bảng xếp hạng, trong đó có không ít tiền bối mà Lương Thần quen biết, vì thế nhìn thấy trong nhóm làm việc có người đang thảo luận, liền vào xem một chút.

Khi cửa thang máy “ting”một cái, cô liếc nhìn, bên trong không có người, lại tiếp tục xem điện thoại, cứ thế bước vào thang máy.

Đột nhiên, cửa thang máy bị ấn giữ.

Bình thường nơi công cộng, hay có con trai chủ động ấn giữ cửa thang máy, Lương Thần cũng không có chú ý nhiều, sau khi tiến vào thang máy tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, thang máy từ từ đi xuống.

Cho tới khi Viên Khả Khả cố ý ho hai tiếng, Lương Thần mới ngẩng đầu lên - - nhìn thấy cằm của Lục Cảnh.

Lương Thần kinh hãi nhìn cậu, muốn nói “sao cậu lại ở đây?”, trong đầu nghĩ Lục Cảnh chắc không phải là biết cô đến nên mới đặc biệt tới tìm cô đấy chứ?

Thế là, Lương Thần mở miệng nói: “cậu làm sao biết tôi ở đây?”

Lục Cảnh nghe tiếng, cong miệng cười.

Trong thang máy nhiệt độ tăng vọt lên, Lương Thần vô thức sửa sang lại đầu tóc.

Lục Cảnh cười nói: “đợi chị đấy.”

Chữ a cuối cùng kéo đến cao vút, vọng lại rất lâu rất lâu trong thang máy.

Lương Thần đối với lời nói quỷ quái này của Lục Cảnh bán tín bán nghi, chỉnh lại trạng thái, bày ra tư thế của một đàn chị, nói: “nghiêm túc chút.”

Lục Cảnh vẫn cười, “ai không nghiêm túc chứ?”

Cậu rất không nghiêm túc khi nói ra câu “ai không nghiêm túc chứ”, càng làm cho không khí trong này thêm mờ ám. Viên Khả Khả Lưu Dĩ Tinh đều đang nhìn Lương Thần và Lục Cảnh, 2 người lại không nói câu gì, không khí mờ ám càng thêm lan tỏa.

Lương Thần nghĩ trong lòng, fan chính là như này, ngẩng đầu kiểu cây ngay không sợ chết đứng nói: “cậu đợi tôi làm gì?”

Chưa đợi Lục Cảnh trả lời, cửa thang máy đã mở ra rồi, ngoài cửa có tận mấy người đang đợi thang máy đi lên, Lương Thần đợi người lần lượt đi ra. Lúc này, cửa thang máy bên cạnh cũng mở ra, một người con trai đeo biển tên nhân viên xông đến, nhìn thấy Lục Cảnh đang ở đây liền nói: “may quá cậu chưa đi, hợp đồng của cậu để quên ở phòng làm việc này!”

Cậu ta hít một hơi, chú ý đến sự hiện diện của Lương Thần, bối rối gãi đầu, “cô Lương, xin chào.”

Lương Thần ngẩng đầu mở to mắt nhìn Lục Cảnh, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt đang cười kia có một chút gì đó không hề đơn giản.

Lục Cảnh cầm lấy hợp đồng, nói cảm ơn với nhân viên kia, sau đó hướng về phía Lương Thần, lộ rõ vẻ đắc ý.

Lương Thần: “……”

Cô thế mà lại tin cái lời nói vừa nãy của cậu ta!!!

Khi nhân viên kia vừa quay người đi, Lương Thần định lên tiếng giáo huấn Lục Cảnh một chút, nhưng lời chưa bật ra, nhân viên kia lại quay đầu lại nói: “đúng rồi, quản lí Lưu nói cậu hai hôm trước bị báo cáo đấy, kêu cậu lúc livestream chú ý ngôn từ chút, đừng loạn“lái xe”

Trong mắt Lục Cảnh có chút nghi hoặc, nhưng vẫn tỏ ra như không có gì nói: “em biết rồi.”

Lương Thần: “……..”

Mấy lời giáo huấn đột nhiên không thốt ra được nữa rồi.

Lương Thần dẫn đầu nhóm người đi ra, cố không nhìn Lục Cảnh, nhưng biết cậu ta đang đi theo ở phía sau.

Tài xế phải lái xe từ bãi đỗ xe qua, Lương Thần cùng mọi người đứng ở bậc thềm ngoài sảnh đợi, Lục Cảnh đến bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “hôm nay thời tiết thật đẹp.”

Lương Thần cũng nhìn trời, ánh hoàng hôn mùa đông cực kì ấm áp, giống như có một lớp vải voan màu đỏ cam đang phủ kín cả bầu trời thành phố.

Đúng thế, thời tiết rất đẹp.

Lục Cảnh đột nhiên quay đầu nói: “chị sống ở đâu thế?”

“Bác Thúy Thiên Thần.”Lương Thần buột miệng nói, “sao thế?”

Lục Cảnh cúi đầu, nhìn Lương Thần, “thuận đường a, có thể cho em quá giang chút không?”

Khi Lục Cảnh nhìn Lương Thần, con ngươi sáng lấp lánh, khóe miệng còn có chút ý cười.

Lương Thần không có cách nào từ chối, không có ai có thể từ chối.

“đi đâu?”Lương Thần nói, “về nhà chỗ Khoai sọ à?”

“không, em đi Hoa Khoa Nhất Kỳ.”

Lương Thần: “……..”

Thuận đường con khỉ ấy, rõ ràng là 2 hướng khác nhau.

Lương Thần giương mắt nhìn Lục Cảnh, khóe miệng cậu có chút lãnh đạm, nhìn không giống là đang đùa, trong ánh mắt lại tràn đầy sự mong đợi.

“được không?”

“được.”Lương Thần nói, “tiện đường đưa cậu về.”

“ừ?”Tiêu Vũ phía sau nói, “tiện đường sao?”

Viên Khả Khả hơi véo eo cô, ý muốn bảo cô đừng nói nữa. dù là thuận hay không thuận đường, người ta cũng đưa ra đề nghị rồi, Lương Thần cũng đã đáp ứng rồi, lúc này Tiêu Vũ lại đi xoáy vào không phải càng khiến cho mọi người ngại ngùng hay sao?

Lưu Dĩ Tinh cũng nhìn Lương Thần, định đoán xem cô đang nghĩ gì, nhưng Lương Thần chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, Lưu Dĩ Tinh cũng không nói gì nhiều, “xe tới rồi, đi thôi.”

Xe của Lương Thần có 7 chỗ ngồi, ghế phụ phía trước đều là Tiêu Vũ ngồi, mà Viên Khả Khả và Lương Thần thông thường sẽ ngồi ở hàng giữa, nếu như Lưu Dĩ Tinh có mặt thì sẽ ngồi hàng ghế cuối.

Vì thế, sau khi Lương Thần ngồi vào chỗ, Viên Khả Khả cúi người lên xe, ở phía trước ghế hơi do dự một chút.

Khi nhìn thấy Lương Thần đã ngồi ngay ngắn, mặt không chút biến sắc, trong lòng nghĩ có thể mình nghĩ quá nhiều rồi, thế là ngồi vào bên cạnh Lương Thần.

Sau khi Lục Cảnh lên xe, ngồi vào hàng cuối cùng, Lưu Dĩ Tinh lên xe cuối, dặn dò lái xe: “đi đến hoa khoa nhất kỳ trước.”

Lái xe hỏi: “là phía tây nội thành sao?”

Lưu Dĩ Tinh nhìn Lục Cảnh, Lục Cảnh nói “ đúng ạ.”

Tài xế lẩm bẩm mấy câu, sau đó khởi động xe.

Suốt quãng đường, mọi người trên xe đều không nói câu nào.

Lưu Dĩ Tinh lôi điện thoại ra xem email, Viên Khả Khả ngồi ở bên cạnh Lương Thần, muốn quay đầu nhìn Lục Cảnh lại không dám nhìn lộ liễu, chỉ có thể kìm nén lại.

Cô rất tò mò, đàn em này với Lương Thần rốt cuộc là thân nhau từ lúc nào.

Lương Thần luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây xanh thẳng tắp lùi dần về phía sau, nhưng trong lòng cô lại cứ rối loạn không yên.

30 phút sau, xe đã đến cầu, cách điểm đích không xa nữa.

Lương Thần tự nhiên cảm thấy đằng sau gáy truyền đến tiếng thở nhỏ, ngay sau đó, liền nghe thấy Lục Cảnh nói: “tối nay chơi game không?”

Cậu dướn người về phía trước, dựa vào ghế của Lương Thần, hơi thở phả vào gáy Lương Thần.

Không có lấy một từ xưng hô, giống như có một màn chắn vô hình ngăn cách những người khác trong xe ở bên ngoài, coi như không khí vậy.

Lương Thần luôn không biết, cái câu “tối nay chơi game không”mà Lục Cảnh thường nhắn trong weixin, từ miệng cậu nói ra lại là cảm giác như thế này, giống y như đang nói “tối nay đến nhà tôi không”, khiến người ta suy nghĩ linh tinh.

Lương Thần nói một câu cứng nhắc: “có thời gian thì chơi.”

Lục Cảnh lại nói: “vậy em đợi chị.”

Lương Thần: “……”

Vượt quá giới hạn rồi nha.

Tài xế đột nhiên dừng xe, Lương Thần trọng tâm không vững ngảy ra trước sau đó lập tức ngồi thẳng, chỉnh sửa đầu tóc nói: “tới nơi rồi đó.”

Lục Cảnh ừ một tiếng, cúi người đi ra cửa xe, rồi nhảy xuống.

Khoảnh khắc ấy, nụ cười dưới nắng chiều trong màn bụi của thiếu niên kia làm cho thế giới này như tua chậm lại.

Trái tim Lương Thần như rơi mất nửa nhịp, giống như cuốn vào vòng xoáy cực lớn.

Cô mở miệng, lí nhí nói: “đi cẩn thận.”

Lục Cảnh vẫy tay, “tạm biệt.”

Lương Thần nói: “tạm biệt.”

Sau đó cửa xe đóng lại, ngăn cách khuôn mặt kia ở ngoài cửa.

Lái xe từ từ khởi động xe, cảnh vật bên ngoài lại bắt đầu chuyển động.

Viên Khả Khả cuối cùng nén không được nữa, liền hỏi: “học đệ?”

Lương Thần gật đầu.

“đó là học đệ lần trước gặp?”

“ừ/”

“quen biết lúc nào thế?”

“ừm…….bạn của bạn.”

Viên Khả Khả ồ dài một tiếng, “khá dễ thương nhỉ.”

“đúng không? Lương Thần nói, “chị cũng thấy thế.”

Sau khi Lương Thần về nhà, lập tức mở máy tính đăng nhập vào game, lại phát hiện Lục Cảnh không online.

Đang nghĩ gửi tin nhắn cho Lục Cảnh, thì nhìn thấy 5 phút trước cậu đã gửi cho cô một tin nhắn.

Lương Thần nghĩ tới bình luận nhìn thấy trên weibo hôm nay, lẽ nào cậu ta thật sự muốn chơi solo với 66dashun?

2 phút sau, Lục Cảnh nhắn lại.