Cô ấy nhận được tin tức trước tất cả những người khác, vừa bước vào cửa thấy tất cả mọi người đều yên lặng thì cô lạnh lùng liếc mắt một cái rồi nói: "Em đi ra đây với chị một chút."
Lương Thần đáp ứng, Mã Sơn Sơn cũng đứng dậy, "Vậy mình về trước nhé."
Cô liếc nhìn bóng lưng của Lương Thần một cái, do dự một chút rồi đem lời muốn nói nuốt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừ." Lương Thần và Lưu Dĩ Tình đi đến phòng khách bên cạnh.
Hai người đối mặt nhau ngồi xuống, Lương Thần nói: "Chị Tình, em vừa mới nhìn thấy."
"Em thấy sao?" Lưu Dĩ Tình hỏi.
"Em cảm thấy chuyện này bản chất không phải chuyện gì lớn." Vẻ mặt Lương Thần lúc này vẫn còn rất bình tĩnh, có Lưu Dĩ Tình ở đây, trong lòng cô rất chắc chắn, "Trai chưa vợ, gái chưa chồng, rất bình thường, cũng không thể bắt em không được yêu đương?"
Cô nhíu mày, ánh mắt lóe sáng, rồi tiếp tục nói, "Em chỉ là cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."
Góc độ máy ảnh chuẩn xác cùng với và cụm từ "nam sinh đại học" khiến cô không khỏi rùng mình.
Khi fans qua đường chụp cô thì ảnh chụp mờ nhòe chứ không giống như bây giờ.
"Em biết vậy thì tốt." Lưu Dĩ Tình thay đổi tư thế, thả lỏng vai, gõ ngón tay lên bàn, "Dù sao thì em cũng không được để tâm trạng ảnh hưởng đến buổi biểu diễn tối mai, biết không?"
"Em biết." Lương Thần nói, "Em sẽ tập trung toàn lực vào buổi biểu diễn, chuyện này làm phiền chị rồi."
"Đó là trách nhiệm của chị." Lưu Dĩ Tình trịnh trọng nói: “Chị đề nghị rằng bây giờ em nên đánh đòn phủ đầu, công khai quan hệ để ngăn chặn những tin đồn không hay lan truyền, đối với em hay cậu ấy đều không tốt.”
Lương Thần gật đầu, "Em sẽ phối hợp với quyết định của công ty."
Hai người bàn bạc với nhau một cách suôn sẻ, Lưu Dĩ Tình không còn gì băn khoăn nữa vì vậy đứng dậy nói, "Vậy chị đi gọi điện thoại."
Lúc Lưu Dĩ Tình xoay người đi, Lương Thần hít sâu vài giây rồi gọi cho Lục Cảnh.
Khi Lục Cảnh nhận điện thoại, giọng điệu còn bình tĩnh hơn Lương Thần, "Em gọi điện cho anh để nói chuyện đó?"
"Anh thấy rồi?" Lương Thần hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thấy rồi." Lục Cảnh gõ bàn phím, mở trang web đã tắt. "Thật lạ kỳ."
Chỉ nửa giờ kể từ khi thông tin này bị lộ, có người đã tìm được người con trai trong ảnh bởi vì cách đây không lâu có một tin nóng là về chuyện biểu ngữ của một nam sinh đại học.
[Mẹ kiếp! Đây không phải là nam sinh trên băng rôn lần trước sao? ]
[Không phải chứ? Thật là một sinh viên đại học?]
[Quá dữ, trong hai ngày hai đêm, không phải Nhạc Vũ Huân đã nói rằng cô ấy là người lãnh đạm sao ha ha ha ha ha]
[Ha ha ha, lầu trên, lãnh con mẹ nó đạm!]
[Hai ngày hai đêm ha ha ha mắc cười chết mất thôi, ha ha ha ha, mọi người thấy chưa? Chỉ cần có tiền là có thể có tiểu thịt tươi bất cứ lúc nào!]
Có người lục lại tấm ảnh Lục Cảnh trên Weibo lần trước và so sánh, dù là về vóc dáng hay ngoại hình đều giống như người con trai trong bức ảnh Thái Lan này như đúc.
[Thực sự là nam sinh kia đó! Chết tiệt! ]
[Cái quái gì thế?? Vậy bức ảnh bạn up lần trước là ảnh couple? ]
[Không thể, Lương Thần làm sao có thể cùng với sinh viên đại học?]
[Biểu ngữ lần trước không phải chúc mừng nam sinh kia thoát kiếp độc thân sao? Chẳng lẽ đối tượng là Lương Thần?]
Có đủ loại bình luận, nhưng cho đến nay, không có bình luận bất lợi.
"Cái gì lạ kỳ?" Lương Thần hỏi.
Lục Cảnh nói: "Những tấm ảnh đó đáng lẽ phải được chụp từ mười ngày trước, tại sao bây giờ mới tung ra?"
Lương Thần không nói nên lời.
Vừa rồi cô cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
"Em không biết, hiện tại em thấy rất phiền." Lương Thần nói: "Mấy chuyện khác đều không quan trọng, em chỉ không muốn anh lộ diện trước mặt mọi người theo cách này, nhưng mọi chuyện đã phát triển thành thế này thì em không thể không công khai quan hệ với anh."
“Anh hiểu, em làm gì anh cũng đều ủng hộ hết.”
Hai người nói chuyện một lúc lâu, trong lòng Lương Thần đã xác định rõ ràng liền chuẩn bị về công ty bàn bạc.
“Vậy em cúp máy trước, giờ em phải về công ty họp.”
“Được.”
*
Hóa ra trực giác của Lương Thần không sai, việc này quả thực không đơn giản như vậy.
Một buổi chiều trôi qua, chiều hướng bàn tán trên mạng đột nhiên đổi hướng thành "bao nuôi nam sinh viên", cực kỳ sôi nổi.
Lương Thần: “What the f.uck???”
Ban đầu chỉ là có người hướng dư luận theo hướng này nhưng sau đó trở thành chủ đề bàn luận bùng nổ.
Nhìn vào dư luận trên mạng, mọi người cũng không có thái độ chỉ trích đối với "Lương Thần bao nuôi nam sinh viên", thay vào đó họ hùa vào trêu chọc, nói nếu bản thân mà có tiền cũng muốn bao dưỡng nam sinh viên vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như vậy.
Trong tíc tắc, Lương Thần trở thành "hình tượng mẫu mực" của nhiều phụ nữ trên mạng.
Lúc bình thường nếu Lương Thần gặp loại chuyện này cũng chỉ cười cho qua chuyện nhưng khi chính bản thân gặp chuyện thì cô mới biết loại "hình tượng mẫu mực" này không thoải mái chút nào.
Chẳng ai muốn bạn trai của mình phải đội trên đầu cái mũ “được bao nuôi” vô cớ cả.
Lương Thần lập tức gọi điện cho Lục Cảnh, lúc máy kết nối thì cũng ngay lúc cậu đang ăn cơm ở nhà.
Đối với chuyện này, cậu cười cho qua chuyện, “Ba anh muốn nói chuyện với em.”
Lục Cảnh đưa điện thoại cho ba Lục, ông cười ha hả nói: "Con dâu, ba biết rồi, con đừng lo lắng, có ba ở đây."
Lòng Lương Thần tràn đầy áy náy nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi chú, đã để Lục Cảnh phải dính vào vụ tai tiếng."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." ba Lục liên tục xua tay, "Thật chính là thật, giả chính là giả, chúng ta mặc kệ lời ra tiếng vào của những người đó là được."
Lương Thần cảm thấy gia đình Lục Cảnh quá lạc quan, sao lại không quan tâm đến danh tiếng của con trai mình.
Là bản thân cố tình gọi đến nhưng ngược lại ba Lục vẫn không ngừng an ủi cô, "Tiểu Thần yên tâm, mọi việc luôn có cách giải quyết, đừng vì người khác mà tức giận với bản thân."
"Cùng ba nói nào, mình có bệnh cũng tự chịu nên người giận kệ người.”
Lương Thần: "..."
Ba Lục: "Khà khà, không quấy rầy con nữa, ngày mai con phải biểu diễn, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
"Dạ, chú cũng nghỉ ngơi ạ."
Vừa cúp điện thoại, nụ cười trên mặt ba Lục đột nhiên biến mất, vung tay ném cái điện thoại lọt vào khe rãnh trên sô pha, cả người nổi trận lôi đình.
"Loạn rồi loạn rồi! Hiện tại con người ta càng ngày càng trở nên vô trách nhiệm với lời nói của mình!"
"Ba." Lục Cảnh giải thoát cho di động nói: "Ba tức giận sao lại ném điện thoại của con làm chi? Ném điện thoại của ba đi."
Ba Lục hoài nghi nhìn Lục Cảnh, "Không thể hiểu sao con bị người ta nói thành tiểu bạch kiểm mà con vẫn không giận à?"
"Có giận" Lục Cảnh ngồi trên sô pha, co chân lên, nhàn nhạt nói: "Nhưng con không biểu lộ mà dùng đầu óc sáng suốt để nghĩ cách giải quyết."
Ba Lục ngồi bên cạnh Lục Cảnh rồi ngó qua.
"Con coi mấy cái Weibo này thì có thể thấy cái gì?"
"Đừng quấy rầy con." Lục Cảnh nói: "Con sắp xếp lại thời gian một chút."
Hai mươi phút sau, ba Lục lại hỏi," Con sắp xếp cái gì?”
“Con sắp xếp ——” Cậu đứng dậy, mặc áo khoác vào, “Con nên đi an ủi kim chủ của con.”
Ba Lục: "..."
Đi đi, đó là chuyện quan trọng.
*
Vào buổi tối, khi Lương Thần vừa cúp điện thoại của Lưu Dĩ Tình, cô đăng nhập vào tài khoản WeChat trên di động của mình.
Wendy: “Sư tỷ, có chuyện gì vậy? Em thấy rất nhiều tin đồn về chị và Lục Cảnh trên mạng.
Wendy: “Chị có cần em giúp không?”
Tâm tình Lương Thần vốn dĩ buồn bực với lại cô cảm thấy chuyện này có mối liên quan chặt chẽ với Ôn Đế, bởi trong lòng thấy phiền nên cô xóa ngay cuộc trò chuyện mà lười không buồn đọc.
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên.
Ra mở cửa, Lục Cảnh dang hai tay, "Lại đây nào, biết em rất yếu đuối, ngực rộng của anh chính là nơi trú ẩn an toàn của em.”
Lương Thần: "Anh có tin giờ em bắn nổ đầu chó anh không?”
Lục Cảnh bước tới, ôm Lương Thần, chậm rãi đi về phòng, "Em tức giận như vậy làm gì, có việc thì chúng ta cùng nhau giải quyết, đừng một mình buồn.”
Cậu ôm Lương Thần ngồi trên sô pha, hỏi: "Công ty em nói sao?"
“Công khai.” Lương Thần nói: “Tụi mình cần công khai quan hệ trước khi tin đồn phát triển theo chiều hướng xấu đi.”
Cô cụp mắt xuống, có chút không tự tin, "Vậy em hỏi một chút là anh có bằng lòng không."
Lục Cảnh ôm vai Lương Thần. "Còn cần phải hỏi sao?"
Lương Thần ngẩng đầu nói: "Em sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh."
"Giữa ảnh hưởng đến cuộc sống của anh và làm em khó xử, em nghĩ anh sẽ chọn cái nào?" Lục Cảnh nói.
Lương Thần cúi đầu không nói gì.
Lục Cảnh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Để anh."
Lương Thần hỏi: "Cái gì?"
Lục Cảnh lấy di động ra, “Muốn công khai thì để anh công khai, sao để cho em chịu áp lực một mình được.”
Lúc này, ở một nơi khác, Ôn Đế đang livestream trên Weibo với người hâm mộ.
Mấy ngày gần đây, phong cách cô ấy không mang vẻ trẻ trung vui tươi giống như mọi khi mà giản dị và phóng khoáng.
Ví dụ như hôm nay, cô ấy mặc một chiếc áo len trắng cổ cao và áo khoác kaki.
Trong phòng livestream, có người hỏi: [Ngoài album mini, album thông thường khi nào sẽ phát hành?]
Ôn Đế cười và nói: "Cuối năm nay sẽ được phát hành.”
[Có thể quay lại chương trình không?]
Nụ cười của Ôn Đế đông cứng lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường, "Không có, chuyện đã qua rồi, tôi cũng chuẩn bị ra album."
[Lúc tham gia cuộc thi Đế Đế với Lương Thần quan hệ rất tốt nhỉ.]
Ôn Đế trả lời: "Vâng, sư tỷ Lương Thần là người rất tốt, rất chiếu cố cho tôi, đúng rồi, chị ấy và tôi được cùng một giáo viên dạy đó."
Nói chuyện hồi lâu, từ cuộc thi đến đời thường, Ôn Đế cũng tranh thủ tuyên truyền album mini mới của mình một chút, khi sắp kết thúc buổi livestream, trên màn hình lại nhảy lên một cái [Lương Thần có thực sự bao nuôi nam sinh viên không?"]
Ôn Đế chớp mắt, giọng điệu đột nhiên cứng lại, "Sao có thể? Người ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, nam sinh kia là bạn cấp ba của tôi, rất ưu tú, gia đình cũng rất có tiền, sao có thể có quan hệ bao nuôi, đừng tin những người trên mạng nói hươu nói vượn, bọn họ rất xứng đôi."
Ngay khi cô nói lời này, tài khoản Weibo Herman đã đăng một tin Weibo:
[Tôi, Herman, tên thật là Lục Cảnh. Hôm nay trên mạng tung tin vịt là tôi và Lương Thần là một cặp nên tôi đứng ra làm rõ. Đây không phải là tin đồn, đó là sự thật.]