Vào thời điểm tết Âm Lịch mỗi năm là lúc Lương Thần bận rộn nhất, Lương Thần bay đến khắp nơi trên cả nước, thậm chí chưa quá hai lần được về thăm nhà.
Vừa chuẩn bị phát hành album mới lại vừa bắt tay vào chuẩn bị cho vòng lưu diễn mới, vào mùng 5 Tết, Lương Thần cùng người trong công ty bay đến Canada tham gia chương trình Lễ Tạ Ơn do “Ca Đàn Điên Phú” tổ chức.
Chương trình Lễ Tạ Ơn nói nôm na là chương trình biểu diễn có chuẩn bị sẵn nhạc nền nên tương đối nhẹ nhàng cho ca sĩ.
Nhưng trùng hợp là Lương Thần có thêm một buổi diễn thương mại mà khoảng cách chỉ có bốn ngày, vì vậy cô không quay về nước.
Buổi trưa, những người khác trong nhóm đều đi ra ngoài chơi, Lương Thần ăn trưa xong cũng không muốn ra ngoài, một mình nghỉ ngơi trong khách sạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn lịch trình một lát, lật lật sách, chán nản nằm trong chốc lát rồi lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lục Cảnh.
Mãi lâu mà không có ai nghe máy.
Lương Thần trở mình, lại gọi lần nữa, cuối cùng Lục Cảnh cũng nhận điện thoại.
"Sao vậy?" Giọng Lục Cảnh có chút hoảng loạn, "Xảy ra chuyện gì à?"
Lương Thần bật cười, "Anh căng thẳng cái gì, em thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, chỉ là chán quá nên gọi điện thoại cho anh thôi.”
Lục Cảnh lười nhác mà “À” một tiếng, giọng nói lại trở nên mơ mơ màng màng, “Em đang làm gì vậy?”
Lương Thần nói: “Em ở khách sạn một mình, cực kỳ chán.”
“Vậy anh tâm sự cùng em.” Lục Cảnh nói.
“Được.”
“Năm nay anh nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi.”
“Ý.... Lợi hại lợi hại, nhiều năm rồi em không được nhận tiền mừng tuổi.”
Đúng lúc này, di động Lương Thần đột nhiên vang lên một chút, cô không quan tâm.
Lục Cảnh lại nói: “Ông bà nội và ông bà ngoại anh đều có chuẩn bị cho em một phần, chờ em trở về sẽ bù cho em”
“Em bao lớn rồi mà còn nhận tiền mừng tuổi, không biết ngại sao.” Lương Thần nói.
“Có cái gì mà ngại, coi như quà ra mắt đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái này…… Cái này còn ngại hơn đó……”
“Vậy…… Anh nhận thay em?”
“Không được, tự em về nhận.”
“Khi nào trở về?”
“Ngày mốt đó, đã nói với anh rồi mà.”
“Anh đi đón em.”
“Không cần, rạng sáng em mới đến, muộn lắm, hơn nữa có rất nhiều người đi cùng em, em cái gì cũng không cần làm.”
“Được rồi.”
Khi nói chuyện, Lương Thần nghe được âm thanh sột soạt phía bên cậu truyền đến, giống như tiếng từ chăn nệm phát ra.
“Anh đang làm gì đó? Đang nằm trên giường à?”
Lục Cảnh trầm mặc một chút, nói: “Ở bên anh là rạng sáng.”
Lương Thần cảm thấy tim mình hơi thắt lại, ngay sau đó ảo não mà nói: “Em quên chuyện lệch giờ, anh ngốc à, sao không nói cho em biết!”
“Không sao mà.” Lục Cảnh cười một chút, “Dù sao anh cũng không có việc gì.”
Lương Thần vội vã muốn cúp điện thoại, “Được rồi, anh mau tiếp tục ngủ đi, ngủ nhiều hơn chút, em cúp máy trước.”
“Khoan đã.” Lục Cảnh ngăn cô lại, nói, “Mẹ anh cũng sắp về rồi, mời ba mẹ em cùng nhau ăn cơm nhé.” Lương Thần cắn cắn môi, Lục Cảnh nói ra chuyện “Ăn cơm” khiến cô không biết vì sao lại thấy lo lắng.
Một lúc lâu sau, cô mở miệng, giọng giống như tiếng muỗi vo ve: “Được.”
Cúp điện thoại, Lương Thần cảm giác tim mình đập thình thịch mà không thể ngăn lại được.
Cô mơ tưởng về việc gặp gỡ cả nhà Lục Cảnh, rõ ràng vẫn còn vài ngày nữa nhưng cô thậm chí còn hồi hộp hơn cả buổi biểu diễn đầu tiên của mình.
Cũng may Viên Kha Kha và Tiểu Vũ đột nhiên quay về, mang cho cô rất nhiều đồ ăn mới giúp cô giảm bớt một chút lo lắng.
Sau khi ăn xong, Lương Thần mới nhớ ra mình vừa nhận được một tin nhắn, mở ra thì là tin nhắn của ngân hàng.
[Chào Lương Thần, Lục Cảnh đã chuyển khoản 172.300 NDT vào tài khoản của bạn có số đuôi 2234 chi nhánh Ngân hàng công thương XX vào lúc 04:54:50 ngày 20 tháng 2 năm 201x. Vui lòng xác minh tiền đã được ghi vào tài khoản hay chưa. Tin nhắn văn bản này không được sử dụng như thẻ tín dụng. (Ngân hàng công thương Trung Quốc).]
Lương Thần:???
Cô xác nhận lại lần nữa, xác thật là tin nhắn của ngân hàng công thương gửi đến, không phải tin nhắn lừa đảo.
Cô vội vàng gửi WeChat cho Lục Cảnh.
Gái 98k Đáng Yêu: “Anh chuyển tiền cho em?”
Đại Thần: “Ừ.”
Gái 98k Đáng Yêu: “Sao lại đột nhiên chuyển tiền vậy?”
Đại Thần: “Tiền mừng tuổi nhận được.”
Gái 98k Đáng Yêu: “?”
Đại Thần: “Tất cả thu nhập đều phải nộp lên.”
Lương Thần: “……”
Cô giống như cần phải thể hiện một chút.
Gái 98k Đáng Yêu: [Bao lì xì]
Lục Cảnh mở bao lì xì ra, tổng cộng hai trăm đồng.
Đại Thần: “?”
Gái 98k Đáng Yêu: “Cho anh tiền tiêu vặt.”
Đại Thần: “:???????????????”
*
Vào ngày trở về nước, Lương Thần sau khi xuống máy bay rồi đi qua lối đi dành cho khách VIP, cô kéo vali nhỏ đi trước mấy người trợ lý.
Viên Kha Kha ở phía sau không ngừng oán thán: "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó, Viên Hán Tam tôi đã quay về rồi! Lát nữa đi ăn lẩu không?”
Mặc dù biết giờ là rạng sáng nhưng đã gần nửa tháng không gặp, một khi đặt chân về mảnh đất quen thuộc này, cô vẫn rất muốn nhìn thấy Lục Cảnh.
Thật lâu sau, cô ngẩng đầu, nhìn về phía trước, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Không thể nào?
Lương Thần lại nhìn kỹ hơn, chàng trai cao lớn mặc chiếc áo khoác đen đang cúi đầu nhìn di động, cậu dễ thấy như vậy, là Lục Cảnh chứ còn ai nữa!
Rõ ràng là cô đã nói với cậu không cần đến đón nhưng kết quả cậu vẫn đến!
Lương Thần nhất thời hưng phấn, buông tay đang kéo vali ra, vẫy tay với cậu.
Động tác của cô lớn đến mức lập tức thu hút sự chú ý của Lục Cảnh.
Lục Cảnh xoay người, nhếch miệng cười.
Sau đó, Lương Thần cũng không quay đầu lại mà chạy qua, Viên Kha Kha và Tiểu Vũ không ngừng hét lên nhưng không được.
Cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Lương Thần đã tự mình chứng minh mạnh mẽ.
Lục Cảnh phản ứng nhanh, nhìn thấy người trước mặt càng ngày càng gần liền mở rộng vòng tay.
Trong phút chốc, Lương Thần trực tiếp lao vào vòng tay Lục Cảnh, ôm chặt cổ cậu, cả người đều đu lên người cậu.
Lục Cảnh mặc dù đã chuẩn bị nhưng vẫn là bất ngờ không kịp phòng ngừa mà lùi một bước.
"Sao anh đến đây?" Lương Thần cười cong mắt, "Không phải thần giao cách cảm chứ?”
Lương Thần dùng sức ôm, “Nói xem.”
Lục Cảnh sửng sốt một lát, cứng đờ mà quay mặt đi, gọi một tiếng “Ba”.
Lương Thần theo mắt cậu nhìn, lập tức sửng sốt.
Ba Lục Cảnh từ toilet bước ra, tay còn chưa kịp lau khô còn nhỏ nước, giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lục Cảnh lại gọi một tiếng “Ba”, ba Lục mới quay đầu lại, “À! Thật trùng hợp!”
Lương Thần lập tức muốn nhảy xuống khỏi người Lục Cảnh, nhưng cậu đã ôm cô xoay một bước nhỏ về hướng khác.
Lương Thần nhìn thấy cách đó không xa, một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài, không phấn son nhưng ngũ quan lại hiện ra sắc thái tươi đẹp. Vóc dáng bà ấy không cao, mặc một chiếc áo khoác kaki dài cùng với quần dài vải cotton màu trắng, bên cạnh có một cái vali, vừa khí khái lại vừa mềm mại dịu dàng.
Bà nâng kính râm lên trán, dùng ánh mắt trang nghiêm nhìn Lục Cảnh và Lương Thần.
Trong lòng Lương Thần chợt nghĩ: Không…... Phải…… Là…….
Quả nhiên, cô thấy Lục Cảnh mở miệng, gọi một tiếng.
Nếu cô không nghe lầm, Lục Cảnh gọi hẳn là —— “Mẹ”.
Lương Thần buông lỏng tay, toàn bộ sức nặng đều đổ lên cánh tay Lục Cảnh nhưng cậu ngược lại ôm chặt hơn nữa.
“Anh, có thể…… để em xuống được không?”
“Phịch” một tiếng, Lương Thần đáp xuống đất.
Cô lập tức đứng thẳng, sửa sang lại tóc cùng quần áo, giả vờ như không có chuyện gì, gọi một tiếng “Dì”.
Vưu Lộ cười, nói: “Chào con”.
Ngay sau đó, bà lại nhìn về phía ba Lục, môi đỏ khẽ mở, nói: “Em cũng muốn.”
Ba chữ, rõ ràng và lạnh lùng.
Lục Cảnh và Lương Thần vẫn chưa hiểu ý của bà, chỉ có ba Lục dang hai tay ra, nói: “Chị Lộ, hoan nghênh về nhà.”
Vưu Lộ chạy qua, giống như tư thế của Lương Thần và Lục Cảnh, đu ở trên người ba Lục Cảnh.
Vóc dáng bà nhỏ nhắn, ba Lục Cảnh nâng mông bà, thân mật ngửi tóc bà, hai người lằng nhằng nói với nhau, không coi ai ra gì.
Lương Thần trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngẩn hỏi Lục Cảnh: “Vậy là anh đến đây để đón mẹ anh?”
Lục Cảnh cúi đầu nhìn Lương Thần, khóe miệng nở nụ cười, “Đúng vậy, chứ không thì sao?”