Minh Vương Độc Phi

Chương 20: Lấy gậy ông đập lưng ông



Trong Khóa Xuân các, Âu Dương Thiển Thiển ăn mặc đơn giản nhưng vẫn phô bày được vẻ tuyệt mỹ, quyển sách chắn đôi mắt nhìn thấu mọi thứ, nhàn nhã hưởng thụ ánh sáng chiều tà, chẳng hề cảm nhận được nguy hiểm sắp xảy ra.

= = = = = = = = dải phân cách nhỏ = = = = = = =

Trong Yên Bích các, một tiếng ‘choang’ phá tan sự yên tĩnh, chén trà bị quăng xuống đất, đám nha hoàn lập tức cúi đầu, không dám động đậy, sợ không cẩn thận thì sẽ biến thành chén trà bị đập nát kia.

“Đều đi xuống đi.”

Trần ma ma bên cạnh Lí Ngọc Cầm nói với đám nha hoàn, nghe Trần ma ma nói vậy, đám nha hoàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức hành lễ lui ra ngoài.

“Đáng chết, không ngờ nha đầu kia rời kinh năm năm, mà lại ăn nói lợi hại như thế, vốn định mưu hại ả, ai ngờ lại đổ tội lên đầu Quách ma ma.”
Lí Ngọc Cầm tức giận nói.

Hôm nay vốn định ra oai phủ đầu với Âu Dương Thiển Thiển, khiến Âu Dương Thiển Thiển mất hết mặt mũi, không ngờ lại bị Âu Dương Thiển Thiển hại lại, nếu không ngại thế lực của Lí gia thì sợ là Âu Dương Hạo đã không giữ mặt mũi cho bà rồi.

“Phu nhân, người quá nóng vội. Chỉ mười ngày nữa là Nhị tiểu thư sẽ phải gả đến phủ Chiến Vương, người cần gì phải đích thân động thủ chứ?”

Phủ Chiến Vương được xưng là địa ngục, không phải là không có lý do, Trần ma ma cảm thấy Lí Ngọc Cầm rất ngốc, đã sống cả đời trong gia đình quyền quý mà lại vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.

“Trần ma ma, từ khi con tiểu tiện nhân đó về phủ, ta toàn gặp chuyện không hay. Nếu không có Vũ Kiệt chu toàn thì sợ là khó mà thay đổi được hôn sự của Tuyết Nhi, nếu không động thủ trừng trị con tiểu tiện nhân đó thì ta tuyệt đối nuốt không trôi được cục tức này.”
Lí Ngọc Cầm nắm chặt hai tay, vẻ mặt dữ tợn, nghĩ đến Âu Dương Thiển Thiển, hai mắt tràn đầy hận thù.

“Phu nhân, hôn kỳ của Đại tiểu thư sắp tới gần rồi, cần gì phải làm phức tạp mọi chuyện?”

Trần ma ma khuyên giải.

Lí Ngọc Cầm đã thua hai lần, nhất định là phải thông minh hơn một chút, bây giờ phải lấy đại cục làm trọng.

“Nói đến hôn sự của Tuyết Nhi, ta càng thêm tức giận. Con tiểu tiện nhân đó kém Tuyết Nhi một tuổi, thân là muội muội, lại xuất giá trước, trong khi hôn kỳ của Tuyết Nhi còn chưa được quyết định.”

Lí Ngọc Cầm thật sự không hiểu được ngụ ý của thánh chỉ. Theo lý thuyết, hẳn là Âu Dương Tuyết xuất giá trước mới phù hợp lễ nghi, nhưng Âu Dương Thiển Thiển được tứ hôn, lại trực tiếp định ra hôn kỳ, có vẻ vội vàng.

“Kỳ thực chúng ta có thể suy đoán được tâm ý của Thánh Thượng, phu nhân chuẩn bị của hồi môn cho tiểu thư mới là quan trọng nhất.”
Trần ma ma liếc nhìn Lí Ngọc Cầm một cái, trong lòng cảm thán.

Lí Ngọc Cầm lấy Âu Dương Hạo đã hai mươi mấy năm, nhưng từ đầu tới cuối, Âu Dương Hạo chỉ tôn trọng mà không hề có tình yêu nam nữ với Lí Ngọc Cầm, khó trách Lí Ngọc Cầm trở nên thích so đo mọi chuyện.

“Ma ma, bao nhiêu năm qua, may mà có ngươi ở bên cạnh ta.”

Lúc trước Trần ma ma là nha hoàn của hồi môn theo bà đến Tướng phủ, hiện giờ sau hai mươi mấy năm, trong lòng bà tràn đầy lòng biết ơn đối với Trần ma ma.

“Ngày đó nếu không có phu nhân cứu giúp, thì làm gì có ta của ngày hôm nay, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc phu nhân cả đời.”

Trong ánh mắt sâu sắc của Trần ma ma lại có một tia xúc động.

“Ma ma, giúp ta trừng trị con tiểu tiện nhân đó một phen, bằng không ta nuốt không trôi cục tức này.”

Có thể độc chiếm Tướng phủ nhiều năm, tất nhiên là Lí Ngọc Cầm cũng không hề ngu ngốc, tối thiểu, bà cũng hiểu rõ tâm ý của Trần ma ma.
“Được, ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của phu nhân.”

Lí Ngọc Cầm đã nhắc đến ân tình cũ thì tất nhiên là Trần ma ma không có cách nào cự tuyệt.

Bà khuyên giải Lí Ngọc Cầm nên lấy đại cục làm trọng, nhưng Lí Ngọc Cầm đã mở miệng bảo bà trừng trị Âu Dương Thiển Thiển, thì bà cũng không thể cự tuyệt.

“Ta chờ tin tức tốt của ngươi.”

Lí Ngọc Cầm tuyệt đối tin tưởng Trần ma ma, bao năm qua, Trần ma ma đã giúp bà ngấm ngầm xử lí không ít người.

Trong lòng Trần ma ma suy tính mưu kế, nảy ra một kế sách độc ác.

= = = = = = = = đừng để ý đến = = = = = = =

Trong Khóa Xuân các, vui vẻ bình yên.

“Tiểu thư, muội đã rắc bột trừ độc ở ngoài sân rồi, mấy ngày tới, tiểu thư phải cẩn thận hơn một chút.”

Sơ Tình đi đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ giọng nói.

“Ừ, sau hôm nay, ta nghĩ Lí Ngọc Cầm sẽ hận ta thấu xương, muội làm rất khá.”
Chỉ mười ngày nữa là nàng phải đến phủ Chiến Vương rồi. Xem ra, mười ngày sắp tới sẽ không được thái bình.

Nàng vốn định trực tiếp đến phủ Chiến Vương lấy trộm thiên hương đậu khấu, nhưng nàng không phải là kẻ trộm chuyên nghiệp, không dễ gì tìm được thiên hương đậu khấu trong phủ Chiến Vương.

Còn nữa, Hoàng Đế mơ ước phủ Chiến Vương đã nhiều năm, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa ra tay, chứng tỏ phủ Chiến Vương cũng không bình thường, có lẽ lấy Nam Cung Thương là cách nhanh nhất để có được thiên hương đậu khấu, nếu ra tay vào lúc này thì khó tránh khỏi việc rút dây động rừng.

“Khởi bẩm tiểu thư, phu nhân nói trong sân của tiểu thư quá trống trải, nên đã phái Trần ma ma đưa tới cho tiểu thư mấy bồn hoa đang nở rộ, xin hỏi tiểu thư, để ở đâu thì thích hợp?”
Tiểu Thúy tiến lên bẩm báo.

Âu Dương Hạo đã dặn dò, về mặt chi phí thì Lí Ngọc Cầm không dám bạc đãi nàng, trừ Lục Nhụy và Sơ Tình ra thì còn có bốn nha hoàn nhị đẳng và hai ma ma hầu hạ, Tiểu Thúy là một trong số đó.

“Ngươi xem để ở chỗ nào thích hợp thì để đi.”

Nàng không tin Lí Ngọc Cầm lại tử tế như thế. Nàng mới ra oai phủ đầu với Lí Ngọc Cầm xong thì Lí Ngọc Cầm cho người đem hoa đến, sợ là có ý đồ gì đây.

“Tiểu thư, sợ là Lí Ngọc Cầm không có ý tốt, có muốn muội xử lý đi không?”

Sau khi Tiểu Thúy rời đi, Sơ Tình mở miệng hỏi.

“Trước hết cứ để đó đi.”

Nàng muốn xem xem rốt cuộc Lí Ngọc Cầm có ý đồ gì.

Sắc trời dần tối, đã sắp đến giờ cơm tối, các món ăn hôm nay phong phú hơn so với hôm trước nhiều, hai người Tiểu Thúy và Như Hoa hầu hạ ở bên.
“Tiểu thư, đây là món mã đề tô của Túy Tiên lâu, tiểu thư đã rời Kinh thành khá lâu, phu nhân cố ý phái người đi mua về để tiểu thư nếm thử.”

Như Hoa chỉ vào đĩa mã đề tô trên bàn, giải thích.

Điểm tâm của Túy Tiên lâu đứng đầu Kinh thành, vô cùng khó mua.

“Vô cùng thơm mát, ngọt mà không ngấy, khó trách lại khó mua như thế.”

Âu Dương Thiển Thiển nếm thử một miếng sau đó chậm rãi nói, trong ánh mắt lại sâu sắc nhìn nhìn chậu cây xà tín tử trong phòng.

Nàng là chuyên gia dùng độc, xà tín tử vô cùng quý hiếm, nhưng phấn hoa của xà tín tử và mã đề tô, đều là hàn độc, nếu phối hai thứ với nhau thì sẽ khiến người ta trúng độc, trúng độc nặng thì sẽ thiếu máu toàn thân, xanh xao vàng vọt, nhiễm bệnh nặng qua đời. Đáng tiếc, nàng đã là người miễn dịch với độc.
Xem ra, Lí Ngọc Cầm đột nhiên trở nên thông minh thì phải.

“Tiểu thư thích là tốt rồi, ta sẽ trở về bẩm với phu nhân, chắc phu nhân sẽ vô cùng vui vẻ.”

Như Hoa nói xong, hành lễ với Âu Dương Thiển Thiển rồi rời khỏi phòng.

“Tiểu Thúy, ngươi cũng đi ra ngoài làm việc đi.”

Sơ Tình thấy Như Hoa đã rời đi, lập tức nói với Tiểu Thúy.

“Vâng, Sơ Tình tỷ tỷ.”

Tiểu Thúy lập tức lui ra ngoài.

“Nếm thử xem, vị của mã đề tô thật không tệ.”

Đợi Như Hoa và Tiểu Thúy rời đi, Âu Dương Thiển Thiển đưa mã đề tô cho Sơ Tình và Lục Nhụy.

“Đích xác không hổ là điểm tâm nổi tiếng nhất Túy Tiên lâu, đáng tiếc, Lí Ngọc Cầm lại không biết là tiểu thư không thích đồ ngọt.”

Lục Nhụy vừa ăn vừa nói.

Âu Dương Thiển Thiển không thích ăn đồ ngọt, hoặc có thể nói là rất kén chọn, nàng thích vị ngọt tự nhiên của hoa quả chứ không thích vị ngọt bị gia công.
“Tốn công tốn sức, tiểu thư định làm thế nào?”

Sơ Tình ăn một miếng rồi hỏi.

“Nghe nói trong Yên Bích các, hoa tulip vàng đang nở rộ, nếu phối với phấn hoa mạn đà la trắng thì chắc chắn là sẽ thơm nức cả vườn.”

Âu Dương Thiển Thiển vừa dùng bữa tối, vừa thong thả nói.

Phấn hoa úc kim hương vàng phối với phấn hoa mạn đà la trắng sẽ sinh ra một thứ mùi tự nhiên, nhưng cũng là một loại độc dược trí mạng.

“Tiểu thư, muội đi làm ngay.”

Lục Nhụy nhét điểm tâm vào miệng, giơ tay nói.

“Ừ, nhớ phải cẩn thận một chút.”

Xem ra bên cạnh Lí Ngọc Cầm cũng có một người trong nghề dùng độc, đáng tiếc, nàng lại là chuyên gia của chuyên gia của chuyên gia mất rồi.

Nếu Lí Ngọc Cầm đã tặng nàng một món quà lớn thì lẽ nào nàng lại không đáp lễ một chút. Nàng phải mất hai năm mới nuôi trồng được hoa mạn đà la trắng, thứ duy nhất có thể giải được độc tố của phấn hoa mạn đà la trắng chính là phấn hoa mạn đà la tím. Đáng tiếc, mạn đà la tím đã thất truyền nhiều năm, nàng đã hạ độc thì trên đời này không ai có thể giải được.