Rời nhà năm năm, Lí Ngọc Cầm thật không ngờ, Âu Dương Thiển Thiển yếu đuối trước kia giờ lại khó đối phó như vậy, trong ngôn ngữ, toàn là cạm bẫy, đối chọi gay gắt với bà. Âu Dương Thiển Thiển trở về, Lí Ngọc Cầm vốn đã có chút bất mãn, giờ gặp mặt thì lại càng ghét thêm.
“Ngọc Cầm, ta giao Tướng phủ cho nàng, mà nàng quản lý như vậy, nô tài lại dám tự ý tham ô chi tiêu của tiểu thư, nếu ngay cả chút việc nhỏ này mà nàng còn không xử lý được, thì ở những chỗ ta không biết sẽ có bao nhiêu là lỗ hổng lớn đây?”
‘Đến cả chi tiêu của Âu Dương Thiển Thiển còn bị tham ô, ở những chỗ mà ta không biết thì còn hao hụt lớn đến đâu?’
“Lão gia, là Ngọc Cầm sơ sẩy, thϊếp nhất định sẽ trừng phạt nô tài, xin lão gia yên tâm.”
Lí Ngọc Cầm thật không ngờ, ngọn lửa này lại cháy lan đến bà ta. ‘Hiện giờ Âu Dương Hạo đột nhiên đón Âu Dương Thiển Thiển trở về, mình không thể đoán ra được mục đích cuối cùng là gì, nên không dám làm việc gì khác thường. Âu Dương Tuyết lại bị Thánh Thượng tứ hôn, gả cho Chiến Vương vô dụng kia, trước mắt vô cùng khó khăn, chẳng lẽ lão gia muốn bồi dưỡng Âu Dương Thiển Thiển sao? Không được, sự việc tuyệt đối không thể như vậy.’
Trong lòng Lí Ngọc Cầm suy nghĩ cuồn cuộn, bà ta không sao đoán được ý đồ của Âu Dương Hạo.
“Phụ thân, mẫu thân, đây là như thế nào?”
Giọng nói như tiếng chim hoàng oanh, Âu Dương Tuyết trong bộ váy dài màu trắng chậm rãi đi vào, trên vạt áo rộng thêu hoa văn màu hồng nhạt, trên cánh tay thêu mây khói, eo thon thon được thắt bởi một chiếc đai lưng gấm khảm phỉ thúy màu tím nhạt, mái tóc đen được thắt bởi một chiếc nơ màu tím nhạt, vài sợi tóc bướng bỉnh rơi ở trên vai, trong nháy mắt càng tôn lên làn da trắng như ngọc, dịu dàng thanh nhã, khiến Âu Dương Tuyết nhìn không chê vào đâu được. Cảm giác đầu tiên là đẹp.
Âu Dương Thiển Thiển hít sâu.
‘Không hổ là mỹ nhân đệ nhất Kinh thành, quả nhiên danh bất hư truyền, đáng tiếc là vẻ đẹp này lại có gì đó dối trá.’
Lục Nhụy đảo mắt liếc nhìn Âu Dương Tuyết một cái rồi lại nhìn về phía Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng cảm thán.
‘Vẫn là tiểu thư đẹp nhất, váy dài màu trắng như tiên thế kia mà mặc ở trên người Âu Dương Tuyết thì nhìn kiểu gì cũng giống như con hát.’
Nếu để người ta biết thì chắc chắn là sẽ nói rằng Lục Nhụy bị trúng độc của Âu Dương Thiển Thiển, một mỹ nhân thế kia mà lại bị nàng so với con hát.
“Tuyết Nhi, sao con lại tới đây?”
Lí Ngọc Cầm nhìn thấy Âu Dương Tuyết, lập tức vui lên rất nhiều.
Âu Dương Tuyết là niềm kiêu hãnh của cả đời bà, đáng tiếc là phải lấy một kẻ tàn phế như Chiến Vương, bà không cam lòng, vừa nghĩ đến Chiến Vương, vẻ mặt đang vui mừng lập tức trầm xuống. “Mẫu thân, con nghe nói trong nhà có khách đến nên lại xem.”
Âu Dương Tuyết nhìn Âu Dương Thiển Thiển, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Năm năm trước, Âu Dương Thiển Thiển đấu không lại nàng, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ như nông phụ của Âu Dương Thiển Thiển, nàng càng thêm tự tin.
Đối với nàng thì hiện giờ Âu Dương Thiển Thiển không có gì uy hϊếp, nhưng thái độ của Âu Dương Hạo lại khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
‘Chẳng lẽ phụ thân muốn vứt bỏ mình sao?’
“Thiển Thiển, đây là Tuyết Nhi, còn không đi qua bái kiến tỷ tỷ?”
Âu Dương Hạo lên tiếng nói.
Đại gia tộc có nhiều quy củ lễ nghi nghiêm ngặt, Âu Dương Thiển Thiển gặp Âu Dương Tuyết thì đúng là phải lên tiếng chào hỏi trước.
“Thiển Thiển bái kiến tỷ tỷ, năm năm không gặp, tỷ tỷ càng phong tư trác tuyệt, xinh đẹp động lòng người.” Âu Dương Thiển Thiển nghiêng người, thấy rõ khuôn mặt của Âu Dương Tuyết, trang phục nhạt màu lại càng tôn lên dáng dấp hấp dẫn, mắt sáng răng trắng, chim sa cá lặn, không hổ là mỹ nhân đệ nhất Kinh thành, quả nhiên rất đẹp, đáng tiếc là tia không cam lòng và toan tính nơi đáy mắt lại hủy diệt mất dung nhan tuyệt sắc này.
“Thì ra là Thiển Thiển, năm năm không gặp, nhất thời tỷ tỷ không nhận ra, Thiển Thiển trông cũng thật đáng yêu.”
Âu Dương Tuyết hơi cười nhạt trả lời, hiện giờ sắc mặt của Âu Dương Thiển Thiển vàng vọt, nhưng nhìn cũng khá đáng yêu.
“Đa tạ tỷ tỷ khích lệ, tất nhiên là Thiển Thiển kém xa mỹ nhân đệ nhất Kinh thành như tỷ tỷ rồi.”
Lúc trước, có lẽ đây là một lời khen ngợi giành cho Âu Dương Tuyết, nhưng hiện giờ thánh chỉ đã tứ hôn Âu Dương Tuyết cho Chiến Vương, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này không thể nghi ngờ là một con dao sắc, đâm thẳng vào tim nàng ta. “Năm năm không gặp, Thiển Thiển lại còn biết khích lệ người khác, xem ra thành Ngọc Lan thật sự là một nơi không tệ.”
Âu Dương Tuyết cho rằng Âu Dương Thiển Thiển đã gặp phải những chuyện không muốn nhắc đến ở thành Ngọc Lan nên phản kích.
“Thành Ngọc Lan non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, nếu sau này có cơ hội, tỷ tỷ nhất định phải đến xem, chắc chắn tỷ tỷ sẽ thích.”
‘Âu Dương Thiển Thiển ta không chỉ là công tử Ngọc Địch, mà ta cũng không hề kém bất cứ kẻ nào trong những tranh đấu nội trạch.’
“Nhìn thấy hai tỷ muội hòa thuận, ta cũng an tâm.”
Âu Dương Hạo ngắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Phụ thân, muội muội đi đường xa vất vả, chắc hẳn cũng mệt mỏi, hay là để muội muội đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Âu Dương Tuyết đưa mắt với Lí Ngọc Cầm rồi nói với Âu Dương Hạo. “Ừ, cũng được. Ngọc Cầm, đưa Thiển Thiển đến Lãnh Hương các nghỉ ngơi, nàng hãy phái thêm hai nha hoàn đến chăm sóc Thiển Thiển.”
Âu Dương Hạo thấy Âu Dương Thiển Thiển chỉ có một nha hoàn nên bổ sung thêm.
“Vâng, Lãnh Hương các đã lâu không có ai ở, sợ là bây giờ không kịp quét dọn, trước khi Thiển Thiển trở về, thϊếp vừa khéo cho người quét dọn Khóa Xuân các, hay là trước hết đưa Thiển Thiển đến ở trong Khóa Xuân các, Khóa Xuân các có hoàn cảnh thanh tĩnh, bốn mùa như xuân, chắc hẳn là Thiển Thiển sẽ thích, lão gia thấy thế nào?”
Lí Ngọc Cầm lên tiếng trả lời.
“Được, nàng cứ sắp xếp đi.”
Âu Dương Hạo chú trọng đến việc trong triều, nên không rảnh bận tâm đến việc trong phủ, nghĩ rằng đã có Lí Ngọc Cầm quản lý rồi nên ông cũng không tiện can thiệp nhiều. “Đa tạ phu nhân chăm sóc, Thiển Thiển vô cùng biết ơn.”
“Thiển Thiển, về sau phải gọi mẫu thân, đừng quên quy củ.”
“Vâng, phụ thân, Thiển Thiển trở về, làm phiền mẫu thân chăm sóc.”
‘Mẫu thân, kiếp trước kiếp này, mẫu thân của ta đã chết từ lâu, muốn ta gọi Lí Ngọc Cầm là mẫu thân, làm gì có chuyện đó?’
“Tùy con, Ngọc Cầm, Thiển Thiển muốn cái gì thì hãy bổ sung thêm cho con.”
Âu Dương Hạo tiếp tục dặn dò.
“Vâng, lão gia.”
Âu Dương Hạo dặn dò như vậy càng khiến Lí Ngọc Cầm và Âu Dương Tuyết hận Âu Dương Thiển Thiển hơn. Bọn họ có thể suy đoán được vài phần tính toán của Âu Dương Hạo, hiện giờ Âu Dương Tuyết đã có thánh chỉ tứ hôn, xem ra đã là đồ bỏ đi rồi, sợ là định trọng dụng Âu Dương Thiển Thiển, nhưng vì ngại có Âu Dương Hạo ở đây nên hai người không dám nhiều lời. “Cửu Lý Hương, thăng cho ngươi làm nha hoàn nhất đẳng, về sau ngươi hãy đi theo Nhị tiểu thư, nhớ là phải chăm sóc thật tốt cho Nhị tiểu thư, hiểu chưa?”
Lí Ngọc Cầm nói với nha hoàn nhị đẳng Cửu Lý Hương bên cạnh.
“Vâng, phu nhân.”
Cửu Lý Hương hành lễ nói lời cảm tạ.
“Đưa Nhị tiểu thư đến Khóa Xuân các nghỉ ngơi.”
Lí Ngọc Cầm dặn dò.
“Vâng, phu nhân”
Cửu Lý Hương hành lễ rồi quay lại nói với Âu Dương Thiển Thiển:
“Nhị tiểu thư, mời người đi theo ta.”
Cửu Lý Hương đưa Âu Dương Thiển Thiển đi xuyên qua hoa viên núi giả, đi đến khu nhà Khóa Xuân các ở phía cực bắc của Tướng phủ, tuy đã được quét dọn những vẫn vô cùng hoang vắng, Lục Nhụy nhịn không được mà nhíu mày.
Sợ là đây là khu nhà kém nhất trong toàn bộ Tướng phủ.
“Nhị tiểu thư, đây là khuê phòng của người, người đi nghỉ ngơi trước đi, ta tìm người thu dọn xung quanh một chút.” Cửu Lý Hương dẫn Âu Dương Thiển Thiển đi đến một ngôi lầu nhỏ hai tầng rồi nói.
“Ngươi đi đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, Cửu Lý Hương chẳng thèm hành lễ mà đi thẳng ra ngoài luôn.
“Tiểu thư, có muốn muội dạy dỗ Cửu Lý Hương một chút không?”
Sau khi Cửu Lý Hương đi, Lục Nhụy nhịn không nổi nữa, hận không thể tung một chưởng đánh chết Cửu Lý Hương và người của Tướng phủ.
“Lục Nhụy tiểu thư, nhịn một chút đi, đừng quên mục đích của chúng ta khi đến Tướng phủ.”
“Muội biết, nhưng mà tiểu thư, chúng ta cũng không thể để mặc bọn họ bắt nạt như vậy được.”
Lục Nhụy không nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Âu Dương Thiển Thiển, nếu là công tử Ngọc Địch thì tuyệt đối sẽ hủy diệt Tướng phủ rồi nghênh ngang bỏ đi.