Minh Vương Độc Phi

Chương 51: Lấy mạng đổi mạng, chữa trị cho mẫu thân



Sự thay đổi của Âu Dương Thiển Thiển khiến trong lòng tất cả mọi người trong Tướng phủ đều tràn đầy nghi vấn, đặc biệt là lòng ghen tị của Âu Dương Tuyết dường như sắp bao trùm nàng, hận không thể hủy diệt dung nhan như hoa của Âu Dương Thiển Thiển.

“Tuyết Nhi, đại ca con đã kể lại chuyện hôm nay ở vườn sau, nếu không có việc gì thì con đừng có chọc đến ả, hãy ngoan ngoãn ở trong khuê phòng đợi gả.”

Nếu chuyện ở vườn sau mà truyền đi thì sẽ là một đả kích khổng lồ với danh dự và hành vi của Âu Dương Tuyết.

“Mẫu thân, con tiểu tiện nhân đó mới đi được có một tháng mà cứ như đã biến thành người khác vậy. Còn nữa, không phải là nói Chiến Vương tàn phế sao? Vì sao cái gì cũng đều tốt cả?”

Nhớ tới dung mạo của Nam Cung Thương, gò má Âu Dương Tuyết hơi nóng lên.
Năm năm qua, việc Nam Cung Thương bị hủy dung đã khắc sâu trong lòng tất cả mọi người, nhưng hôm nay xem ra, hắn không chỉ không bị hủy dung, ngược lại còn thêm vài phần tao nhã và tà mị hơn năm đó, khiến người ta nhìn không dứt nổi ánh mắt.

“Tuyết Nhi, những chuyện này không phải là chuyện con nên quan tâm, những ngày tới con chỉ cần ở yên trong Thương Ảnh các, chờ xuất giá là được.”

Nam Cung Thương đúng là tuấn tú hơn Tần Tử Duệ, nhưng giờ đây chỉ là một Chiến Vương không có binh quyền, há có thể sánh với Nhị Hoàng tử được Bệ hạ thương yêu sao.

“Mẫu thân…”

“Nghe lời, không nên chọc vào Âu Dương Thiển Thiển, nếu không, đừng trách mẫu thân sẽ cấm túc con trong Thương Ảnh các.”

Lý Ngọc Cầm yêu thương Âu Dương Tuyết từ nhỏ, nhưng nghĩ đến những lời dặn dò của Âu Dương Vũ Kiệt, lại nhớ đến chuyện Âu Dương Tuyết thất lễ ở vườn sau, không khỏi nhẫn tâm nói.
“Mẫu thân, con là Nhị Hoàng tử phi, dựa vào cái gì mà phải thấp hơn con tiểu tiện nhân đó một bậc, phụ thân cũng vậy, tại sao phải giữ ả ở nhà?”

Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Tuyết hận không thể hủy diệt vẻ đẹp đó.

Nàng không cho phép, không cho phép có kẻ đẹp hơn nàng.

“Được rồi, phụ thân con tự có suy tính của người, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể.”

Lý Ngọc Cầm không nhịn được mà nói.

Nhớ tới dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển khiến bà nhớ lại mọi chuyện trước đây, trong lòng đau nhói, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng một người khác qua Âu Dương Thiển Thiển.

Hôm nay nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, cuối cùng bà đã hiểu, vì sao hôm qua Âu Dương Hạo lại thất thần như thế.

Sau khi nói xong, Lý Ngọc Cầm mất kiên nhẫn, vội vã rời khỏi Thương Ảnh các.
= = = = = = = = = = = = = = =

Cùng lúc đó, trong thư phòng, Âu Dương Vũ Kiệt kể lại mọi chuyện xảy ra trong vườn sau cho Âu Dương Hạo nghe.

“Phụ thân, vì sao lại gọi Thiển Thiển trở về để tiễn Tuyết Nhi xuất giá?”

Âu Dương Vũ Kiệt biết rõ lập trường của Âu Dương Hạo, hiện giờ, chỉ còn chín ngày nữa là đến ngày Âu Dương Tuyết xuất giá, hắn không hiểu vì sao lại gọi Âu Dương Thiển Thiển về phủ.

“Chuyện về Thiển Thiển, ta tự có sắp xếp, con chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi là được, không được phép xảy ra những chuyện như hôm nay nữa, nếu nó không thay đổi tính tình thì sau này sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy.”

Âu Dương Hạo nghiêm túc nói.

Ông vẫn cho rằng Âu Dương Tuyết là nữ nhi xuất sắc nhất của mình, hiện giờ xem ra, Âu Dương Thiển Thiển còn xuất sắc hơn Âu Dương Tuyết.
“Vâng, phụ thân.”

Âu Dương Hạo không nói, Âu Dương Vũ Kiệt cũng không thể tiếp tục nữa.

Buổi chiều một thánh chỉ của Tần Cảnh Hạo triệu kiến Nam Cung Thương được đưa đến Tướng phủ, mặc dù không muốn nhưng thánh mệnh khó chống, Nam Cung Thương đành phải tiến cung.

Nam Cung Thương ngồi xe ngựa, rời khỏi Tướng phủ, đi thẳng vào Ngự thư phòng.

Trong Ngự thư phòng, Tần Cảnh Hạo vừa nhìn thấy Nam Cung Thương thì rất kinh ngạc. Hôm đại hôn, rõ ràng là đã phái người bắt mạch cho Nam Cung Thương, nói Nam Cung Thương sống không quá một tháng nữa, thế mà hiện giờ hai chân vốn tàn phế lại khỏi hẳn, đến cả vết thương trên mặt cũng không còn.

“Khấu kiến Bệ hạ.”

Nam Cung Thương chỉ hơi nghiêng người, chứ không quỳ xuống hành lễ, Chiến Vương là Vương vị được thừa kế, cũng là Vương gia có địa vị lớn nhất ở Nhật Diệu, trước mặt Bệ hạ cũng không cần phải quỳ lạy, điều này đã được ghi rõ trong thánh chỉ sắc phong Chiến Vương của tổ tiên Tần gia.
“Thương Nhi không cần đa lễ, mời ngồi.”

Tần Cảnh Hạo thân mật nói.

“Đa tạ Bệ hạ.”

“Thương Nhi, hiện giờ có thể nhìn thấy ngươi đã khỏi hẳn, cuối cùng đã được tổ tiên phù hộ, hiện giờ thân thể của ngươi còn có chỗ nào khó chịu không?”

Tần Cảnh Hạo thử hỏi.

“Đa tạ Bệ hạ quan tâm, không có gì khó chịu.”

Người tử tế không nói láo, sao Nam Cung Thương lại không biết ý đồ của Tần Cảnh Hạo, nếu không vì chuyện năm năm trước thì hắn cũng không hoài nghi Tần Cảnh Hạo có ý đồ khác.

“Như thế là tốt rồi, binh quyền ngày xưa trong tay ngươi, chờ ngươi nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, đến lúc đó sẽ trả lại cho Thương Nhi, hi vọng Thương Nhi sẽ ra sức vì nước, để bảo vệ hòa bình cho Nhật Diệu.”

Hiện giờ hội Tứ Quốc Phong sắp diễn ra, biên cảnh cũng có chút động tĩnh lạ, mắt thấy nền hòa bình giữa các nước sắp bị phá vỡ, hiện giờ vừa gặp Nam Cung Thương khỏi hẳn, Tần Cảnh Hạo định dùng dùng binh quyền để khiến Nam Cung Thương tham dự hội Tứ Quốc Phong, nhưng sau hội Tứ Quốc Phong thì Nam Cung Thương sẽ không có giá trị lợi dụng nữa.
“Đa tạ ý tốt của Bệ hạ, chỉ sợ là phải phụ tâm ý này của Bệ hạ rồi. Thương thế thì đã khỏi, nhưng độc liệt hỏa trong cơ thể ta là loại độc khó giải, có thể sống được bao lâu thì còn phải xem vào vận may nữa.”

Với trí thông minh của Nam Cung Thương, sao lại có thể làm quân cờ cho Tần Cảnh Hạo chứ? Lúc trước trên chiến trường, hắn đã làm chấn động biên quan, ký hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau, thiên hạ bây giờ, mắt thấy sắp không còn yên bình nữa. Năm năm qua, sợ là binh lực của Nhật Diệu đã không còn đủ mạnh để tranh thư hùng với ba nước còn lại. Tần Cảnh Hạo định mượn hắn để làm kinh sợ mấy nước khác, sao hắn lại không hiểu chứ?

“Thương Nhi không cần lo lắng, hiện giờ công tử Ngọc Địch đang ở Kinh thành, mời hắn trị liệu cho ngươi một phen, dù là độc liệt hỏa thì công tử Ngọc Địch cũng chẳng phải nói chơi.”
Ý trong lời của Tần Cảnh Hạo là muốn thử dò xét Nam Cung Thương.

“Đa tạ ý tốt của Bệ hạ, ta đã mời công tử Ngọc Địch xem rồi, hắn cũng không thể giải được độc trong cơ thể ta.”

Nam Cung Thương nói đúng tình hình thực tế. Công tử Ngọc Địch đã ở ngay bên cạnh hắn, đến thương thế của hắn cũng đều do công tử Ngọc Địch chữa khỏi, chỉ có điều độc trong cơ thể thì không phải là khó giải mà là chưa có thuốc giải thôi.

“Nếu vậy, chẳng lẽ thương thế của Thương Nhi là do công tử Ngọc Địch chữa?”

Tần Cảnh Hạo hỏi.

Nếu quả thật là như thế, thì ông liền hiểu vì sao công tử Ngọc Địch lại xuất hiện ở Kinh thành.

“Đúng là thương thế do công tử Ngọc Địch chữa, nhưng độc trong cơ thể thì rất khó giải, hiện giờ có thể sống được bao lâu còn tùy thuộc vào ý trời. Đa tạ ý tốt của Bệ hạ, binh quyền thì chắc chắn là ta sẽ không dám nhận, xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Cho dù Tần Cảnh Hạo có trao binh phù cho hắn hay không, một khi tiếp nhận đề nghị của Tần Cảnh Hạo thì chắc chắn là sẽ bị cuốn sâu vào vòng xoáy, đến lúc đó lại để mặc Tần Cảnh Hạo sắp xếp. Hội Tứ Quốc Phong lần này, sợ là hòa bình sẽ bị phá vỡ, hắn còn chưa ngu xuẩn để đến lúc đó trở thành tội nhân của Nhật Diệu.

“Ta thấy sắc mặt của Thương Nhi có chút không tốt, hay là để Hứa ngự y kiểm tra cho một chút, mặc dù y thuật không bằng công tử Ngọc Địch nhưng vẫn có thể kê cho Thương Nhi vài đơn thuốc để điều trị thân thể.”

Nam Cung Thương cự tuyệt thì sẽ khiến hắn nghi vấn, từ trước đến nay, dòng dõi Chiến Vương luôn nắm giữ binh quyền của Nhật Diệu, hắn thật vất vả mới thu hồi được binh quyền, tất nhiên là sẽ không chắp tay dâng lên rồi, nhưng Nam Cung Thương cự tuyệt lại khiến hắn không yên lòng.
“Vậy thì tạ ơn Bệ hạ.”

“Triệu Đức, truyền Hứa ngự y.”

“Vâng, Bệ hạ.”

Chẳng bao lâu sau, Hứa Lâm vội vã đến Ngự thư phòng, lúc nhìn thấy Nam Cung Thương, Hứa Lâm cũng sợ hết hồn, lần trước hắn bắt mạch cho Nam Cung Thương, Nam Cung Thương chỉ có thể sống không quá một tháng, hiện giờ, thương thế của Nam Cung Thương đã khỏi hẳn, chẳng lẽ là công tử Ngọc Địch.

“Vi thần tham kiến Bệ hạ, xin thỉnh an Vương gia.”

“Hứa Lâm, xem cho Thương Nhi một chút, kê vài đơn thuốc để Thương Nhi điều trị thân thể.”

Tần Cảnh Hạo tỏ ra lo lắng, giả bộ quan tâm đến Nam Cung Thương.

“Vâng, Bệ hạ.”

Những năm qua, Tần Cảnh Hạo thu hồi binh quyền, nhưng vẫn giữ nguyên mọi chi phí của phủ Chiến Vương, đơn giản là để nói cho người trong thiên hạ biết ông vẫn rất coi trọng phủ Chiến Vương, kỳ thật, ông làm vậy là vì thanh danh của mình, không muốn bị nói là khắt khe với công thần mà thôi.
“Khởi bẩm Bệ hạ, Vương gia thể hư, nhiệt hàn lẫn lộn, là mạch vị trúng độc, vi thần tạm thời kê vài đơn thuốc để Vương gia điều trị thân thể, còn việc giải độc thì xin Vương gia thứ cho vi thần bất lực.”

Sau khi bắt mạch, Hứa Lâm cũng hết sức kinh ngạc. Qua mạch tượng, thân thể Nam Cung Thương hết sức yếu ớt, nhìn sắc mặt, cũng có chút tái nhợt, trong cơ thể có hai luồng khí một nóng một lạnh đấu tranh với nhau, có dấu hiệu trúng độc, hắn chưa bao giờ thấy mạch tượng nào quái dị như thế.

“Nếu vậy, Hứa Lâm, kê vài đơn thuốc cho Thương Nhi điều trị cho thật tốt.”

Nghe Hứa Lâm nói, trong lòng Tần Cảnh Hạo như được ăn một viên thuốc an thần.

Xem ra, độc của Nam Cung Thương thật sự rất khó giải, ông cũng không cần thiết phải vội vã xử lý Nam Cung Thương, thời điểm diễn ra hội Tứ Quốc Phong không thể để xảy ra điều gì bất ngờ được.
“Vâng, Bệ hạ.”

Hứa Lâm kê đơn thuốc cho Nam Cung Thương.

Sắc trời gần tối thì Nam Cung Thương mới rời khỏi Ngự thư phòng, nhưng không đến Tướng phủ, mà đi thẳng về phủ Chiến Vương.

“Vương gia, người đã trở lại, Bệ hạ có gây khó dễ gì cho Vương gia không?”

Chu Thụy thấy Nam Cung Thương trở về, cuối cùng lòng thấp thỏm cũng được thả lỏng.

“Không, Chu bá không cần phải lo lắng.”

Trở lại Thiên Vũ các, nhìn xung quanh vắng lặng, lần đầu tiên Nam Cung Thương phát hiện, Thiên Vũ các không có Âu Dương Thiển Thiển lại khiến người ta thấy cô đơn đến vậy.

Sắc trời đã tối, một bóng người biến mất khỏi Thiên Vũ các.

= = = = = = = = = = = = = = =

Giờ phút này Âu Dương Thiển Thiển để quyển sách trên tay xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói khẽ:
“Sơ Tình, hãy chuẩn bị điểm tâm.”

“Biết rõ tiểu thư lo lắng cho Vương gia nên đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Nam Cung Thương yêu thương Âu Dương Thiển Thiển, Sơ Tình nhìn thấy cả, sao lại không hiểu chứ. Làm nha hoàn, tất nhiên nàng sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ.

“Ừ.”

“Thiển Thiển, chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm, ta đúng lúc cảm thấy hơi đói.”

Nam Cung Thương đi đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng nói bên tai Âu Dương Thiển Thiển.

“Tần Cảnh Hạo không làm khó huynh đấy chứ?”

Âu Dương Thiển Thiển gọi thẳng tên Tần Cảnh Hạo, Sơ Tình và Lục Nhụy sớm đã quen rồi, theo như lời Âu Dương Thiển Thiển thì ‘tên được dùng để gọi, nếu không thì đặt tên làm gì’, vậy nên bọn họ chẳng thấy có gì là lạ cả.

“Thiển Thiển cảm thấy chỉ bằng ông ta mà có thể làm khó ta sao?”
Nam Cung Thương không kiêng dè chút nào.

“Đúng vậy, nhưng, ta nghĩ bây giờ hắn đang phái người đi khắp thế giới này để tìm chúng ta, không biết lúc hắn biết rõ chân tướng thì vẻ mặt sẽ thế nào.”

Âu Dương Thiển Thiển cười thần bí, nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện tia tính toán sâu trong đáy mắt nàng.

“Vương gia, tiểu thư, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong.”

Sơ Tình ở ngoài cửa thấp giọng nói, thực sự không muốn quấy rầy hai người.

Dùng đồ ăn khuya đơn giản xong, khi đèn đuốc trong Tướng phủ đã dần tắt, chìm trong bóng tối, mấy người mới xuất hiện trong phòng băng ở Di Hạ các.

Sau khi nhìn rõ dung nhan của người trong quan tài băng, Nam Cung Thương sợ hết hồn, Thượng Quan Dao – mẫu thân của Âu Dương Thiển Thiển đã chết được mười năm, hiện giờ đột nhiên xuất hiện ở trong quan tài băng, người đời đều sẽ bị cảnh tượng quái dị này dọa cho sợ hết hồn.
“Thiển Thiển, bà là mẫu thân của nàng sao?”

Nhìn khuôn mặt giống Âu Dương Thiển Thiển đến sáu bảy phần, Nam Cung Thương đặt ra nghi vấn.

“Ừm, bà chính là mẫu thân của ta, tìm thiên hương đậu khấu cũng chính là để cứu mẫu thân, nhưng, nói chính xác hơn thì ở trong mắt Âu Dương Hạo, bà chính là Lăng Hi Nhược, là thê tử kết tóc của Âu Dương Hạo.”

Nếu Âu Dương Thiển Thiển không còn nhớ vết bớt trên người Thượng Quan Dao thì sợ là cũng không thể tin được, thậm chí khuôn mặt của Thượng Quan Dao và Lăng Hi Nhược cũng khá giống nhau.

“Không phải mẫu thân của Thiển Thiển đã qua đời từ mười năm trước rồi sao? Dù có còn sống, ở trong quan tài băng mười năm như vậy…”

“Thương, trong cơ thể mẫu thân cũng giống ta, đều có cổ độc hàn băng, mẫu thân được cổ độc hàn băng bảo vệ tâm mạch, hiện giờ hẳn là còn sống thoi thóp, nếu thiên hương đậu khấu thực sự có hiệu quả, thì phối hợp với thuốc tắm mà ta đặc chế mới có thể cứu sống được mẫu thân, ta đồng ý về sống trong Tướng phủ, nguyên nhân chủ yếu chính là để cứu mẫu thân.”
Hiện giờ, phủ Chiến Vương chính là điều khiến mọi người kiêng kỵ nhất, nếu đưa người về phủ Chiến Vương chữa trị thì cũng không an toàn. Tục ngữ nói, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Âu Dương Hạo sẽ không thể ngờ là nàng lại chữa trị cho Thượng Quan Dao ở ngay trong Tướng phủ.

“Vấn Cầm, trước hết các muội hãy thay y phục cho nhau, sau khi làm xong mọi thứ, Sơ Tình sẽ hóa trang muội thành dáng vẻ của mẫu thân.”

Giờ phút này quyết không thể để Âu Dương Hạo phát hiện ra dị thường được, với trí tuệ của một trạng nguyên như Âu Dương Hạo và hơn hai mươi năm ngồi trên địa vị Tả tướng, há lại là người phàm, trước khi Thượng Quan Dao tỉnh lại thì mọi chuyện cần phải cẩn thận.

“Vâng, tiểu thư / chủ tử.”

Hai người cùng đáp lại.

Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương lui ra ngoài phòng băng, Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển, muốn nói gì đó, nhưng không có cách nào mở miệng, không biết nên an ủi Âu Dương Thiển Thiển như thế nào.
“Thương, không cần an ủi ta, ta cũng không thấy đau lòng, huống chi, mẫu thân cũng chưa chết, chỉ là huyết mạch bị đông lại, muốn chữa trị cho mẫu thân sẽ tương đối phiền toái, đầu tiên là phải khôi phục thân nhiệt cho mẫu thân, chờ sau khi khôi phục thân nhiệt, dù mẫu thân vẫn còn bất tỉnh nhưng cũng không thể nằm trong phòng băng được nữa, chỉ là tạm thời không có cách nào tra xét được tình trạng của mẫu thân.”

Hiện giờ chỉ có thể phát hiện tâm mạch của Thượng Quan Dao vẫn còn, nhưng không thể dùng kim bạc, cũng không thể bắt mạch, nàng tin rằng với y thuật của nàng thì hoàn toàn có thể ứng phó được.

“Thiển Thiển, ta sẽ luôn luôn ở bên nàng.”

Nam Cung Thương cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, nói khẽ.

Lúc hai người nói chuyện, Sơ Tình và Vấn Cầm đã chuẩn bị xong mọi thứ, mấy người đưa Thượng Quan Dao về Lãnh Hương các, đặt vào trong thùng thuốc đã chuẩn bị từ trước, sau một thời gian ngắn, Thượng Quan Dao từ từ khôi phục thân nhiệt, dường như băng trong thân thể từ từ tan ra.
“Tiểu thư, thân thể phu nhân đã dần dần khôi phục nhiệt độ, nhưng hình như huyết mạch thì không thể lưu thông được.”

Lục Nhụy đi đến gian ngoài, nhỏ giọng nói.

“Ta đi xem một chút.”

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, lập tức rời khỏi vòng tay Nam Cung Thương, đi vào phòng trong. Nam Cung Thương là nam, trong thời đại nam nữ bị trói buộc như thế này thì tất nhiên là phải tránh mặt.

Âu Dương Thiển Thiển lập tức tiến lên, bắt mạch cho Thượng Quan Dao, thân nhiệt đã dần dần khôi phục, nhưng máu trong mạch máu thì có vẻ như vẫn bị đông cứng, không thể nào lưu thông được.

Âu Dương Thiển Thiển lập tức lấy kim bạc ra, đâm vào đầu ngón tay Thượng Quan Dao, không thấy máu chảy ra. Âu Dương Thiển Thiển dùng tay khẽ bóp thì máu mới từ từ chảy ra, kim bạc biến thành màu đen, nàng đã suy đoán rằng Thượng Quan Dao bị trúng độc, không ngờ lại là ‘thất hồn tán.’
‘Thất hồn tán’ vô sắc vô vị, lượng ít thì không đủ để trí mạng nhưng lại có thể khiến người ta từ từ trở thành người thực vật, nếu không phải người hiểu rõ về ‘thất hồn tán’ thì hoàn toàn không thể chẩn đoán được triệu chứng trúng độc.

Có thể giải được độc ‘thất hồn tán’, nhưng hôm nay nếu huyết mạch của Thượng Quan Dao lưu thông một cái thì độc sẽ lập tức xâm nhập vào tâm mạch, đến lúc đó thì mới gọi là hết cách xoay chuyển.

“Sơ Tình, gọi Thương vào.”

Chuyện đã tới nước này, nàng đành phải liều thử một phen, sau khi dặn dò Sơ Tình, nàng tiếp tục nói với Lục Nhụy:

“Lục Nhụy, đem hòm thuốc của ta vào đây.”

Hai người lập tức đi ra ngoài, Nam Cung Thương dùng một băng vải đen bịt mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ mọi thứ rồi cũng đi đến, đứng bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.
“Thương, lát nữa phải làm phiền huynh dùng nội lực khởi động huyết mạch của mẫu thân lưu thông.”

“Thiển Thiển, mẫu thân của nàng cũng chính mẫu thân của ta, chúng ta là phu thê, cần gì khách khí như thế.”

Nam Cung Thương dịu dàng nói.

Lục Nhụy ở sau lưng kinh ngạc nhìn Nam Cung Thương, tình cảm thật sự có thể khiến một người thay đổi, lúc mới gặp gỡ Nam Cung Thương lạnh nhạt như vậy, hiện giờ ở trước mặt Âu Dương Thiển Thiển thì lại như một con chó trung thành vậy.

“Tiểu thư, muội đem đồ đến đây.”

Lục Nhụy đưa cái hòm thuốc cho Âu Dương Thiển Thiển, trong ánh mắt lại lộ ra tia lo lắng. Mặc dù nàng không biết rõ Âu Dương Thiển Thiển muốn làm gì, nhưng cũng biết, Âu Dương Thiển Thiển định làm một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận hòm thuốc, lấy công cụ truyền máu mà nàng đặc chế ra. Lục Nhụy kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển. Nàng biết rõ mọi thứ trong hòm thuốc của Âu Dương Thiển Thiển, nhưng có nhiều thứ nàng chưa từng thấy Âu Dương Thiển Thiển dùng bao giờ.
Chỉ thấy Âu Dương Thiển Thiển cắm một đầu công cụ truyền máu vào cổ tay mình, đầu còn lại cắm vào cổ tay Thượng Quan Dao, rút một con dao mổ ra, cắt vào cổ tay kia của Thượng Quan Dao.

“Thiển Thiển, nàng đang làm gì thế?”

Cảm nhận được bầu không khí xung quanh có biến hóa, lại ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, Nam Cung Thương lo lắng hỏi. Mặc dù hắn không nhìn thấy nhưng vẫn biết là nàng đang làm một chuyện gì đó nguy hiểm.

“Thương, không có gì, mẫu thân bị trúng độc, ta đang truyền cho mẫu thân một ít máu mà thôi, không cần lo lắng.”

Âu Dương Thiển Thiển đưa mắt ngăn Lục Nhụy và Sơ Tình, rồi nói.

“Thật chứ?”

Hắn không muốn nghi ngờ lời của Âu Dương Thiển Thiển, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, cũng không phải như vậy. Hiện giờ thân thể của Thượng Quan Dao đang ngâm trong thùng thuốc, nếu không phải như thế, hắn thật sự muốn xé khăn che mắt ra.
“Thật, mau dùng nội lực khởi động huyết mạch lưu thông.”

Âu Dương Thiển Thiển thấy sắc mặt Thượng Quan Dao dần dần có màu đỏ, lập tức nói.

Trong phòng, sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển càng ngày càng trắng, mùi máu tanh cũng càng ngày càng đậm. Mấy người Sơ Tình, Lục Nhụy, Vấn Cầm lo lắng nhìn Âu Dương Thiển Thiển, Lục Nhụy mấy lần muốn tiến lên ngăn cản, đều bị Sơ Tình giữ chặt lại.

Mặc dù Nam Cung Thương không thể nhìn thấy nhưng vẫn ngửi thấy mùi máu tanh trong phòng càng ngày càng đậm, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, dường như sắp mất đi thứ gì đó khiến hắn vô cùng sợ hãi.

“Thương, được rồi.”

Âu Dương Thiển Thiển thấy máu của Thượng Quan Dao đã dần dần khôi phục màu sắc bình thường, còn sắc mặt nàng thì tái nhợt như tờ giấy, nếu không nhờ Vấn Cầm luôn đỡ nàng, thậm chí cuối cùng còn truyền nội lực giảm bớt đau đớn cho Âu Dương Thiển Thiển thì nàng đã không kiên trì nổi rồi.
“Thiển Thiển, nàng làm sao vậy?”

Nam Cung Thương thu tay lại, lập tức đỡ Âu Dương Thiển Thiển, liều lĩnh giật khăn bịt mắt ra.

“Thiển Thiển, nàng điên rồi, nàng có biết mất máu quá nhiều thì nàng sẽ chết hay không?”

Nam Cung Thương vừa đau lòng lại vừa lo lắng nói.

Trong mắt Nam Cung Thương, chỉ chứa được một mình Âu Dương Thiển Thiển, nếu mất nàng thì trái tim Nam Cung Thương sẽ trống rỗng.

“Thương, ta không sao, chỉ là mất quá nhiều máu, nghỉ ngơi vài ngày là được. Sơ Tình, sửa sang cho mẫu thân rồi đỡ mẫu thân lên giường nghỉ ngơi.”

Âu Dương Thiển Thiển cố gắng hết sức để bắt mạch cho Thượng Quan Dao rồi nói, nói xong lập tức té xỉu trong ngực Nam Cung Thương.

“Thiển Thiển, đừng dọa ta, van cầu nàng, tỉnh lại đi…”

Nam Cung Thương gọi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng Lục Nhụy nhịn không được, tiến lên bắt mạch cho Âu Dương Thiển Thiển, nàng thực hối hận, ở Vô Thanh cốc nhiều năm, nhưng lại chẳng để ý tập trung học thêm một chút y thuật.

“Vương gia, tiểu thư chỉ bị mất máu quá nhiều, tạm thời không có việc gì, người ôm tiểu thư trở về phòng, nghỉ ngơi thật tốt một chút.”

Lục Nhụy nhìn Nam Cung Thương lo lắng đến mức sắp phát điên, nói khẽ.

Nghe Lục Nhụy nói vậy, Nam Cung Thương lập tức ôm Âu Dương Thiển Thiển về phòng.

“Lục Nhụy, tiểu thư thật sự không có chuyện gì chứ?”

Sơ Tình lo lắng hỏi, y thuật của Lục Nhụy chỉ bình thường, trong lòng Sơ Tình vô cùng sợ hãi.

“Muội cũng không rõ lắm, mạch tượng của tiểu thư vẫn luôn rất kỳ quái, nhưng, tiểu thư đã từng nói cho ta biết, một người mất một phần ba số máu thì cũng không việc gì, không cần phải lo…”
Lục Nhụy nhớ tới ánh mắt điên cuồng vừa rồi của Nam Cung Thương, để ổn định cảm xúc của Nam Cung Thương, nàng không thể không nói như vậy.

Nghe Lục Nhụy nói vậy, ba người chìm vào im lặng, trong ánh mắt, đều vô cùng lo lắng.

Trong phòng, Nam Cung Thương nhìn khuôn mặt tái nhợt đang nhắm chặt mắt của Âu Dương Thiển Thiển, hắn thật sự vô cùng sợ hãi, sợ hãi từ nay sẽ mất nàng.

“Thiển Thiển, nếu nàng không chịu tỉnh lại thì ta sẽ gϊếŧ người mà nàng vừa liều mạng cứu sống để chôn cùng nàng, sau đó ta cũng sẽ đi cùng nàng, được không, Thiển Thiển…”

Nam Cung Thương chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày hắn nói những lời như vậy.

Cả đêm, Nam Cung Thương không ngừng thì thầm nói bên tai Âu Dương Thiển Thiển, sợ Âu Dương Thiển Thiển sẽ không tỉnh lại.