Trong Yên Bích các, đến tận trưa Lý Ngọc Cầm mới phục hồi tinh thần, bà cứ có cảm giác chuyện đêm qua có chỗ nào đó không đúng, trong lòng cực kỳ lo buồn, nhưng Âu Dương Tuyết đã nhìn thấy rõ khuôn mặt Tần Tử Duệ, kể từ sau khi Âu Dương Thiển Thiển về phủ, chứng kiến khuôn mặt cực kỳ giống Thượng Quan Dao, bà cảm thấy rất khϊếp sợ.
“Ma ma, ngươi nói xem, nam tử trong phòng Tuyết Nhi đêm qua thật sự là Nhị Điện hạ sao?”
Lý Ngọc Cầm lẩm bẩm, hỏi Trần ma ma ở sau lưng.
“Tiểu thư yên tâm, lão nô đã kiểm tra cho Nhị tiểu thư rồi, không hề có dấu hiệu trúng độc, nghĩ đến nhất định là Nhị Điện hạ không thể nghi ngờ.”
Trần ma ma lập tức trả lời, trong lòng lại có vài phần nghi vấn, nhưng cũng biết nếu điều tra kỹ thì cũng chẳng tốt đẹp gì, nhất là không thể để cho Âu Dương Hạo biết được. Nếu Trần ma ma biết đó chính là mị dược mà bà tự tay hạ cho Âu Dương Thiển Thiển thì không biết là sẽ có cảm tưởng gì.
“Vậy là tốt rồi, ma ma khẳng định, chắc là sẽ không sai, là ta hồ đồ, nhưng, ma ma, sao mãi mà Lãnh Hương các lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ thất bại sao?”
Lời của Trần ma ma khiến Lý Ngọc Cầm an tâm, lập tức nhớ tới Âu Dương Thiển Thiển, liền hỏi.
“Đúng là rất kỳ quái. Phu nhân, có muốn ta đi thăm dò một chút hay không?”
Trong lòng Trần ma ma còn có nghi vấn, ngày hôm qua đúng là bà đã tận mắt nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển uống canh đậu xanh, không thể thất bại được, mị dược mà bà tự tay hạ thì chỉ có nam nữ hợp hoan, mới có thể giải được.
“Ngươi đi tra một chút.”
“Phu nhân, lão nô sẽ đi ngay.”
Trần ma ma rời khỏi Yên Bích các, đi đến Lãnh Hương các, lúc đi đến vườn sau thì lại gặp Âu Dương Thiển Thiển đang đi tản bộ. Thấy Âu Dương Thiển Thiển không có bất cứ dị thường nào, trong lòng cả kinh, hơi do dự một chút, liền đi đến gần Âu Dương Thiển Thiển. “Lão nô xin thỉnh an Vương phi.”
Trần ma ma vừa hành lễ, vừa quan sát Âu Dương Thiển Thiển, muốn tìm dấu vết sau hoan ái trên người nàng nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Thì ra là Trần ma ma, thật sự là khéo, không ngờ Trần ma ma cũng thích cảnh trí của vườn sau.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười nói, vẻ mặt lại nhạt như nước, khiến Trần ma ma vô cùng bất an.
“Lão nô thấy Vương phi thích canh đậu xanh, hôm nay muốn nấu thêm một chút, đang định đến trù phòng bưng đến cho Vương phi đây.”
Mặc dù trong lòng Trần ma ma kinh ngạc nhưng vẫn tỉnh táo nói.
“Đa tạ Trần ma ma, mặc dù canh đậu xanh mà ma ma chế biến rất ngon, nhưng Bản vương phi trời sinh thể hàn, không làm phiền đến ma ma.”
‘Xem ra ma ma này đã xử lý xong chuyện của Âu Dương Tuyết, chắc là độc của Lý Ngọc Cầm cũng sắp phải phát tác rồi mới đúng, thế mà vẫn còn có thời gian quan tâm đến mình, xem ra cũng không khá hơn được, không có gì đáng để mong đợi, không khỏi cảm thấy vô vị.’ “Như thế, lão nô sẽ không quấy rầy Vương phi nữa, lão nô cáo lui.”
Vẻ mặt của Âu Dương Thiển Thiển khiến Trần ma ma cả kinh, thể hàn vốn không thích hợp dùng đậu xanh, chẳng lẽ hôm qua Âu Dương Thiển Thiển chỉ giả vờ ăn thôi, khó trách bà lại cảm thấy vô cùng thuận lợi, xem ra, bà đã tính sai rồi.
Âu Dương Thiển Thiển gật đầu, Trần ma ma lập tức chạy trối chết, đi như bay.
“Tiểu thư, muội đã chuẩn bị một ít nước sơn tra, tiểu thư nếm thử xem có thích hay không?”
Sơ Tình thấy Âu Dương Thiển Thiển đi dạo trong vườn đến tận trưa nên dùng sơn tra mà mình hao tâm tổn trí tìm được để nấu nước cho Âu Dương Thiển Thiển uống.
Âu Dương Thiển Thiển đi đến đình hóng mát, ngửi mùi nước sơn tra đã cảm thấy thèm, lập tức bưng lên, uống một hớp nhỏ, trong nháy mắt, vị chua man mát truyền khắp miệng. “Không tệ, mùa này, muội thật vất vả mới tìm được sơn tra tươi.”
Âu Dương Thiển Thiển tán thưởng.
“Túy Tiên lâu có một hầm băng rất lớn, bảo Vấn Cầm sai người đưa tới một chút.”
Kỳ thật, Sơ Tình thấy buổi sáng Nam Cung Thương đút cho Âu Dương Thiển Thiển ăn quá nhiều nên đã lập tức cho người đưa tới, đầu tiên nàng phải xử lý sơn tra để tạo ra hương vị mà Âu Dương Thiển Thiển thích, còn phiền toái hơn so với tưởng tượng, nên đến tận trưa mới xong.
“Sơ Tình, buổi tối báo Vấn Cầm thu dọn vườn sau của Túy Tiên lâu, chuẩn bị đá trấn thiên.”
Âu Dương Thiển Thiển nghĩ đến Thượng Quan Dao còn chưa tỉnh lại, mặc dù thân thể đã khá hơn nhiều, nhưng dường như Thượng Quan Dao không muốn tỉnh lại, chìm trong hôn mê, mấy ngày nữa là đến ngày đại hôn của Âu Dương Tuyết, với thế cục bây giờ của Tướng phủ, Âu Dương Hạo và Lý Ngọc Cầm sẽ không để cho nàng ở trong Tướng phủ đến tận ngày đại hôn của Âu Dương Tuyết mới phải. “Tiểu thư muốn bày trận?”
Mặc dù Sơ Tình biết Âu Dương Thiển Thiển biết rất nhiều, nhưng không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại còn biết dùng đá trấn thiên để bày trận. Trận pháp bằng đá trấn thiên, chỉ có tìm được tâm trận mới phá giải được, người có thể sử dụng đá trấn thiên bày trận phải là cao thủ trận pháp ngũ hành.
“Gần đây Kinh thành xuất hiện rất nhiều khuôn mặt mới, Tần Tử Duệ sắp sửa đại hôn, Kinh thành sẽ không còn thái bình nữa, Vương phủ quá nguy hiểm, không thể dùng được, mẫu thân cần tĩnh dưỡng, quang cảnh vườn sau của Túy Tiên lâu lại yên tĩnh, là nơi để tu dưỡng thượng hạng.”
Âu Dương Thiển Thiển nghĩ đến Thượng Quan Dao, trong trí nhớ của nàng có bóng dáng của một tiểu nha đầu lúc nào cũng quấn quanh Thượng Quan Dao, vui vẻ tươi cười. Nàng đã từng cảm thấy những chuyện đó thật xa xôi, nhưng mấy ngày nay, mỗi ngày nhìn Thượng Quan Dao, nàng sẽ thêm một chút chờ mong. Kiếp trước, mẫu thân mất sớm, về sau nàng trở thành truyền nhân của Biển Thước, sư phụ dạy bảo vô cùng nghiêm khắc, nàng chưa bao giờ được hưởng thụ tình thân, kiếp này, nàng muốn giữ lấy những điều tốt đẹp trong trí nhớ ấy.
“Tiểu thư, vì sao không dùng thuật gọi hồn để thức tỉnh phu nhân?”
Lục Nhụy nhỏ giọng hỏi.
Thuật gọi hồn là bí mật không truyền ra ngoài của Quỷ Cốc Tử trong Vô Thanh cốc, trước khi chết chỉ truyền lại cho mình Âu Dương Thiển Thiển, lúc tu luyện, Âu Dương Thiển Thiển chưa bao giờ giấu giếm Lục Nhụy.
“Người được thuật gọi hồn tỉnh lại có thể sẽ tổn thất ký ức, mẫu thân đã nằm quá lâu trong quan tài băng, huyết mạch vốn đã không lưu thông, dù có tỉnh lại, ký ức cũng có thể bị hỗn loạn, nếu dùng thuật gọi hồn, có khả năng sẽ hoàn toàn đánh mất ký ức, thuật gọi hồn chỉ dùng để cứu người sắp chết, phải có ý chí mưu sinh mạnh mẽ, nếu dùng không đúng chỗ thì sẽ không chỉ vô ích mà còn có hại.” Nàng không vội khiến Thượng Quan Dao tỉnh lại, cũng không muốn sau khi tỉnh lại khiến Thượng Quan Dao bị mất hết ký ức, vì có những chuyện chỉ có Thượng Quan Dao mới biết được.
“Là muội suy tính không chu toàn.”
Lục Nhụy áy náy nói.
“Không sao, Lục Nhụy, tối nay hãy bắt Lý Ngọc Cầm đến đây, ta muốn biết vì sao mẫu thân lại xuất hiện trong quan tài băng.”
Mọi thứ trong quan tài băng đều thể hiện người nằm trong quan tài băng là Lăng Hi Nhược, tại sao lại đổi thành Thượng Quan Dao, còn Lăng Hi Nhược vốn nên ở trong quan tài băng thì ở đâu? Tuy nàng biết Lý Ngọc Cầm không thể không liên quan đến chuyện này, nhưng lại không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, nếu vậy, chỉ có khiến Lý Ngọc Cầm chính miệng nói ra.
“Tiểu thư, sợ là Lý Ngọc Cầm sẽ không nói thật.”
Sơ Tình vừa đưa khăn tay cho Âu Dương Thiển Thiển vừa nói. “Tối nay, các muội sẽ biết.”
Dù gì nàng cũng là người của thế kỷ hai mươi mốt, muốn biết chân tướng, chỉ cần nàng muốn thì quá dễ dàng.
Bóng đêm mông lung, trăng mờ sao thưa.
“Tiểu thư, đưa người đến rồi.”
Lục Nhụy vừa một tay xách Lý Ngọc Cầm đang hôn mê, vừa nói.
“Lục Nhụy Đại tiểu thư, muội quá mạnh mẽ.”
Ám Dạ thấy Lục Nhụy chỉ dùng một tay mà xách được một người, lập tức từ trong bóng tối đi ra, nói, trong lòng kinh ngạc.
‘Bên cạnh chủ mẫu toàn là nhân tài, không ngờ Lục Nhụy lại khỏe như thế.’
“Là ngươi quá vô dụng.”
Lục Nhụy lập tức phản bác.
Tuy võ công của nàng có kém một chút, nhưng khinh công lại không tệ lắm, sức lực lại lớn, lại lành nghề trong việc dùng cổ độc, nhưng lúc nào cũng cảm thấy không vừa mắt với Ám Dạ.
Ám Dạ bị lời của Lục Nhụy chọc giận đến nỗi trốn sang một bên. Lục Nhụy giỏi dùng cổ độc, hắn đã nghe Ám Vũ nói, cổ độc còn thần bí hơn và đáng sợ hơn so với độc, hắn đột nhiên hơi hận chính mình lắm miệng, ánh mắt vừa rồi của Lục Nhụy rõ ràng là nói cho hắn biết, hắn bị ghi hận.
“Thiển Thiển, nàng bắt bà ta đến làm gì thế?”
Nam Cung Thương ghét bỏ nhìn thoáng qua Lý Ngọc Cầm đang hôn mê, khinh thường, nói.
“Để tìm hiểu một số chân tướng ít ai biết.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói.
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến trong lòng Ám Dạ nghĩ.
‘Không phải chủ mẫu định bảo mình dùng thuật nhϊếp hồn đấy chứ, đêm qua mình mới dùng rồi, nêu hôm nay lại dùng tiếp thì chắc chắn là sẽ toi đời.’
Trong lòng hắn rối bời.
“Ta mong đợi được xem thủ đoạn của Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương tò mò nói.
Âu Dương Thiển Thiển có tính thích sạch sẽ, sẽ tuyệt đối không dùng thủ đoạn tra tấn máu me, hắn có vài phần mong đợi. “Để cho huynh xem một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển cười thần bí, đứng dậy đi đến gần Lý Ngọc Cầm, lấy từ trong lòng ra một chiếc bình ngọc, đổ ra một viên thuốc, đưa cho Lục Nhụy, nói:
“Cho bà ta dùng, sau đó giải huyệt.”
Lục Nhụy đút viên thuốc vào miệng Lý Ngọc Cầm, giải huyệt đạo cho Lý Ngọc Cầm, Lý Ngọc Cầm lập tức tỉnh lại, nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển đứng ngay trước mắt, lập tức nói:
“Có phải Vương phi hơi quá đáng rồi không, cho dù có là Vương phi thì cũng không thể bắt cóc Bản phu nhân, luận phẩm cấp, ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Vương phi có biết, bắt cóc Bản phu nhân là vi phạm pháp luật của Nhật Diệu không?”
“Phu nhân yên tâm, ta chỉ có chút chuyện nhỏ, muốn hỏi phu nhân vài câu nên mới mời phu nhân tới, tuyệt đối không gây tổn thương cho phu nhân, dù sao, nếu làm phu nhân bị thương ở đây thì sẽ làm ô nhiễm Lãnh Hương các, ta sẽ không ngủ được, quá có lỗi với mình.” Nghe lời của Âu Dương Thiển Thiển, cuối cùng Lý Ngọc Cầm đã nhìn rõ khắp bốn phía, vừa nhìn thấy Nam Cung Thương, bà đã sợ hết hồn.
“Vương gia cứ để mặc Vương phi như thế sao?”
Lý Ngọc Cầm lập tức lạnh lùng nói.
“Bản vương sẽ làm như không thấy, nàng thấy thế nào, Vương phi?”
“Coi như huynh thức thời.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói.
Sao người bên ngoài nhìn vào lại thấy cứ như thể hai người đang liếc mắt đưa tình chứ?
“Bản vương với Vương phi, từ trước đến nay đều luôn hết sức thức thời.”
Nam Cung Thương nịnh nọt.
Sơ Tình và Lục Nhụy đã miễn dịch với hành động của hai người, Ám Vũ thì vẫn luôn lạnh mặt, chẳng có chút thay đổi nào, chỉ có Ám Dạ trong bóng tối là nhăn nhó.
‘Sao chủ tử lãnh khốc vô tình, cao ngạo của mình lại biến thành con chó quẫy đuôi mừng chủ thế này?’ Nếu Âu Dương Thiển Thiển biết được suy nghĩ của Ám Dạ thì nhất định sẽ phải hỏi xem hình tượng lãnh khốc vô tình của Nam Cung Thương là như thế nào. Còn nếu Nam Cung Thương biết được thì nhất định Ám Dạ sẽ gặp họa.
Hai người đang nói chuyện thì Lý Ngọc Cầm đã cảm thấy hai mí mắt ríu vào nhau, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, Âu Dương Thiển Thiển móc ra một sợi chỉ buộc một đồng tiền chuyên dùng, đung đưa trước mặt Lý Ngọc Cầm.
“Nhìn đồng tiền đi này, ngươi sẽ cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại nào…”
Tiếng của Âu Dương Thiển Thiển vang vọng trong sảnh.
“Mùa xuân đến, gió nhẹ thổi qua, ngươi có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, ngươi đã từng nhìn thấy hoa ở đâu đẹp nhất?”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng hỏi, tiếng nói phiêu dật mà xa xôi, xuyên thấu tận đáy tim Lý Ngọc Cầm. “Mùa xuân, hoa ở Tây sơn nở rộ, đẹp quá.”
Phản ứng đầu tiên của Lý Ngọc Cầm là vẻ mặt tỏ ra ngượng ngùng như một thiếu nữ, nhìn vẻ mặt của Lý Ngọc Cầm, những người xung quanh rùng mình một cái, một phu nhân gần bốn mươi tuổi mà lại tỏ ra ngượng ngùng như thiếu nữ thế này thì hẳn là rất đáng sợ.
“Đúng vậy, hoa rất đẹp, trong rừng hoa, ngươi nhìn thấy ai?”
Âu Dương Thiển Thiển từ từ dẫn dắt ký ức của Lý Ngọc Cầm, lúc nào những ký ức đẹp nhất cũng được hồi tưởng lại đầu tiên, những ký ức đen tối nhất lúc nào cũng được giấu sâu trong lòng, đặc biệt là đối với một người như Lý Ngọc Cầm.
“Ta nhìn thấy Hạo, tác phong của chàng thật nhanh nhẹn, chỉ cần nhìn một cái là ta đã biết, chàng là người mà ta yêu nhất trên đời, cũng là lời nguyền của cả đời ta.” Lý Ngọc Cầm ngượng ngùng nói.
Ám Dạ ẩn trong bóng tối nuốt một ngụm nước bọt.
‘Thật là đáng sợ, thủ đoạn của chủ mẫu… đây là thuật nhϊếp hồn sao? Chẳng lẽ chủ mẫu cũng biết thuật nhϊếp hồn?’
“Các ngươi gặp nhau.”
“Ừ, chúng ta gặp nhau trong rừng hoa ở Tây sơn, chàng mỉm cười nhìn về phía ta, nhưng mà, đột nhiên bên cạnh chàng xuất hiện một nữ nhân khác.”
Lý Ngọc Cầm nhíu mày, mang theo vài phần phẫn nộ, muốn tỉnh táo lại.
“Ừ, ta biết, chỉ cần nữ nhân kia biến mất, thì ngươi có thể giành được mọi thứ.”
“Đúng, nữ nhân kia đi dâng hương, ta cho người âm thầm mai phục, hạ độc chết ả, như vậy, Hạo sẽ là của ta.”
Trong nụ cười của Lý Ngọc Cầm vừa bối rối lại vừa hưng phấn.
“Đứng, nữ nhân kia chết, Âu Dương Hạo thi đỗ trạng nguyên, được phái đến Bình Dương làm tri châu.” “Không phải, Bình Dương là quê của Hạo, chàng quen biết nữ nhân kia ở Bình Dương, vì ả mà Hạo tự xin chỉ đi Bình Dương, ta rất muốn ở bên chàng nhưng chàng chưa bao giờ liếc nhìn ta.”
Trên mặt Lý Ngọc Cầm thể hiện sự đau lòng.
“Ừ, thời gian chậm rãi trôi đi, đảo mắt đã là ba năm sau.”
Giọng của Âu Dương Thiển Thiển không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn dịu dàng mông lung như cũ, từ từ dẫn dắt Lý Ngọc Cầm.
“Ba năm, cuối cùng ta cũng nghĩ ra cách, khiến phụ thân coi trọng chàng, đợi ba năm, cuối cùng chàng đã muốn trở lại Kinh thành, nhưng mà, bên cạnh chàng, lại xuất hiện một người giống nữ nhân kia đến bảy phần, Âu Dương Hạo bảo vệ ả vô cùng chặt chẽ, ta không biết nên làm thế nào.”
Sắc mặt Lý Ngọc Cầm có vài phần rối bời, giống như muốn thoát ra khỏi khốn cảnh. “Không sao, ngươi hết sức thông minh, sẽ nghĩ ra cách.”
“Đúng rồi, ta hết sức thông minh, ta có thời gian, vào sinh nhật của phụ thân có mời quan viên lớn nhỏ trong kinh, cuối cùng ta đã gặp được Hạo, nữ nhân kia không đến cùng, ta rất là vui vẻ.”
“Đúng vậy, cuối cùng ngươi đã có thể ở bên hắn.”
“Đúng, cuối cùng chúng ta đã ở bên nhau, chỉ cần có thể trở thành phu thê với Hạo thì cho dù phải dùng mị dược, ta cũng không tiếc.”
Trên nét mặt Lý Ngọc Cầm thể hiện sự quả quyết.
“Ngươi hết sức dũng cảm, cuối cùng cũng lấy được chàng, các ngươi sống hết sức hạnh phúc.”
“Đúng vậy, chúng ta hết sức hạnh phúc, Hạo dần dần không còn phòng bị với ta nữa. Sau khi lấy Hạo, ta mới phát hiện, Hạo chỉ tìm kiếm bóng dáng của nữ nhân kia trên người Thượng Quan Dao, ta không cam lòng.” Lòng độc chiếm của Lý Ngọc Cầm vô cùng mạnh mẽ, Âu Dương Thiển Thiển sợ Lý Ngọc Cầm sẽ từ từ tỉnh lại.
“Đúng, không thể cam lòng, vì hắn, ngươi đã làm rất nhiều việc, tất cả đều là vì tốt cho hắn.”
Âu Dương Thiển Thiển dẫn dắt.
“Sau khi thành thân, chúng ta có Vũ Kiệt, nhưng mà, Di Hạ các lại trở thành cấm địa trong phủ, Hạo nói là vì tốt cho ta, nên không cho ta lại gần. Có một ngày, Vũ Kiệt đột nhiên bị cảm, ta định đi mời đại phu, bắt gặp Hạo lặng lẽ đi vào Di Hạ các, ta lặng lẽ đi theo, thấy một người vốn đã chết rất lâu rồi, ta hận ả.”
Lý Ngọc Cầm cố gắng muốn thoát khỏi sự khống chế của Âu Dương Thiển Thiển.
“Không sao, ngươi sẽ xử lý nữ nhân kia.”
“Ừ, ta đợi thật lâu, cho đến khi Tuyết Nhi sinh ra, con tiện nhân Thượng Quan Dao kia mang thai, ta hận nữ nhân kia, cũng hận Thượng Quan Dao, không ngờ Hạo lại phản bội ta, chạm vào nữ nhân bỉ ổi Thượng Quan Dao kia. Ta nghĩ ra cách, nhưng mà Hạo hết sức bảo vệ Thượng Quan Dao, ta tốn mất thời gian năm năm, rốt cuộc tìm được cơ hội, hạ độc chết Thượng Quan Dao, thiêu cháy thi thể trong quan tài băng, đặt Thượng Quan Dao vào trong quan tài băng, ha ha…” “Ừm, ngươi làm rất tốt, bên cạnh ngươi có một người luôn luôn trợ giúp ngươi, ngươi đã thành công rồi, ngươi là một nữ nhân thông minh hiền lành.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp tục dẫn dắt.
“Ừ, ta khiến mỗi ngày Hạo đều mong nhớ một nữ nhân đã không hề tồn tại, là chàng khinh thường ta, ta trừng phạt chàng, ta thật vui vẻ. Hạo là của một mình ta.”
Lý Ngọc Cầm cười đắc ý, nụ cười có vẻ rất vặn vẹo.
“Trần ma ma luôn ở bên cạnh ngươi sao?”
Nàng bắt đầu dẫn dắt đến Trần ma ma.
Hơn hai mươi năm qua, Trần ma ma luôn ở bên Lý Ngọc Cầm, chỉ có Lý Ngọc Cầm biết rõ mọi thứ về Trần ma ma mà thôi.
“Ừ, sau khi gặp được Hạo, trên đường về ta đã cứu được bà ta, bà ta rất lợi hại, giúp ta không ít.”
Lý Ngọc Cầm trả lời thành thật.
“Ừ, các ngươi sẽ rất hạnh phúc, hãy nghĩ đến rừng hoa trong lần đầu các ngươi gặp nhau, các ngươi ôm nhau, đêm nay không có chuyện gì cả, các ngươi ôm nhau ngủ.” Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, vẻ mặt Lý Ngọc Cầm tỏ ra hồn nhiên, chìm vào giấc mộng thực sự.
“Lục Nhụy, đưa người trở về.”
Âu Dương Thiển Thiển thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trí Lý Ngọc Cầm vô cùng ương ngạnh, mấy lần thiếu chút nữa là tỉnh lại, nàng không ngờ, tâm kế của Lý Ngọc Cầm lại sâu nặng như thế, sâu nặng, đúng là nàng đã nhìn lầm một chút rồi.
Lục Nhụy lập tức xách Lý Ngọc Cầm, biến mất khỏi phòng khách.
Âu Dương Thiển Thiển cũng ngồi xuống, Nam Cung Thương lập tức đưa cho nàng một ly nước ấm, kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển. Hắn không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại có cách khiến cho một người nói ra tất cả trong giấc mộng.
“Thiển Thiển, thật sự khiến ta phải rửa mắt mà nhìn.”
Nam Cung Thương tán thưởng.
“Đã lâu không dùng thuật thôi miên, có hơi trục trặc.” Âu Dương Thiển Thiển nói.
Kiếp trước khi tham gia đại hội giao lưu y thuật nàng đã học được thuật thôi miên từ một vị giáo sư châu Âu, đã lâu không dùng nên mấy lần thiếu chút nữa khiến Lý Ngọc Cầm tỉnh lại, xem ra, có cơ hội, nàng cần phải luyện thêm một chút để nâng cao kỹ thuật.
“Chủ mẫu, thuật thôi miên mà người sử dụng có phải là một loại thuật nhϊếp hồn không?”
Ám Dạ chứng kiến thuật thôi miên mà Âu Dương Thiển Thiển vừa mới sử dụng, kinh ngạc, rung động, lập tức từ trong bóng tối đi ra hỏi.
Thuật nhϊếp hồn là bí mật bất truyền của nhà hắn, mà hiện giờ dòng tộc này chỉ còn sót lại một mình hắn, nên trong ánh mắt hắn có vài phần mong đợi.
“Không phải, thuật thôi miên chẳng qua chỉ nhân lúc sự phòng bị của con người ta ở mức thấp nhất thì dẫn dắt người ta nói ra tin tức mình muốn biết thôi, dù ta chưa từng chứng kiến thuật nhϊếp hồn, nhưng, chắc chắn là không dùng một nguồn gốc.” Thấy thế nào thì thuật nhϊếp hồn cũng cao hơn một chút, ở thế kỷ hai mươi mốt, chỉ cần là chuyên gia tư vấn tâm lý thì đều biết dùng thuật thôi miên, chỉ khác nhau ở trình độ thôi miên mà thôi.
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy khiến tinh thần Ám Dạ sa sút.
“Tuy ta không biết thuật nhϊếp hồn, nhưng có thể gợi ý cho ngươi. Sắc trời không còn sớm, ngày mai ta sẽ dạy ngươi.”
Âu Dương Thiển Thiển không phải là người keo kiệt, mặc dù không biết thuật nhϊếp hồn, nhưng nguyên lý thì ước chừng cũng có thể đoán được một chút.
“Đa tạ chủ mẫu, thuộc hạ cáo lui.”
Cảm nhận được sự lạnh lùng của Nam Cung Thương, Ám Dạ nói xong, lập tức biến mất khỏi sảnh.
Sơ Tình và Ám Vũ núp ở trong bóng tối cũng thức thời rời khỏi phòng khách.
“Thiển Thiển, mệt không, đi nghỉ ngơi sớm đi.” Sao Nam Cung Thương lại không biết từ từ dẫn dắt một người thì vô cùng hao phí tâm sức, lập tức ôm lấy Âu Dương Thiển Thiển, đi vào phòng trong.
Đặt Âu Dương Thiển Thiển nằm xuống, Nam Cung Thương ngồi bên cạnh, chờ Âu Dương Thiển Thiển từ từ nhắm mắt lại, thì nhẹ nhàng cởϊ áσ choàng bên ngoài ra rồi nằm xuống bên cạnh, sợ làm kinh động đến Âu Dương Thiển Thiển.