Minh Vương Phu Quân

Chương 32: 🍐



16/01/22

🐳🐳🐳

Ngọc Ngưng tựa bên gối mơ màng đi vào giấc ngủ.

Bình thường trên người Quân Dạ vốn chẳng có độ ấm, nhưng nay vì có Ngọc Ngưng nằm cạnh bên nên cũng không còn lạnh đến thấu xương như trước, so với người thường chỉ thấp hơn một ít.

Giường ở phủ công chúa rất rộng rãi, có thể nằm được cả hai mà vẫn thoải mái xoay người. Ngọc Ngưng ngủ mà cả người cứ vô thức nhích dần về phía Quân Dạ.

Ừm, là một tiểu nha đầu tương đối dính người.

Quân Dạ tháo mặt nạ xuống, đặt ở bên cạnh rồi ôm chặt nàng vào lòng.

Ngày hôm sau, Ngọc Ngưng tỉnh dậy từ lúc trời còn chưa sáng. Mặc dù ở phủ Quận chúa không cần phải dậy sớm nhưng nàng đã quen với giờ giấc khi còn ở Nam Dương hầu phủ.

Nàng phát hiện ra mình vẫn nằm trong lòng Quân Dạ, hắn vẫn chưa rời đi.

Ngọc Ngưng ngước mắt, trong màn mờ tối nên nàng không thể nhìn rõ mặt quân dạ, chỉ mơ hồ phát hiện ra hình như hắn không còn đeo mặt nạ nữa.

Nàng không thấy rõ Quân Dạ thế nhưng trong mắt hắn hình ảnh của nàng lại vô cùng rõ ràng.

Mái tóc đen của Ngọc Ngưng như thác nước mềm phủ một bên gối. Tính tình mềm mại yếu ớt lộ rõ trong đôi mắt ân ẩn hơi sương. Nàng tò mò nhìn Quân Dạ trong giây lát, rồi lại khẽ cụp mắt.

Quân Dạ cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng.

Ngọc Ngưng vội mở to đôi mắt, nàng vốn không nghĩ rằng hắn đã tỉnh lại.

Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra, nàng vốn cho rằng bây giờ cũng vậy. Chẳng ngờ vừa mới tỉnh lại đã bị hắn gông cùm, xiềng xích trong vòng tay.

Ngọc Ngưng cắn lên bả vai cách lớp y phục của Quân Dạ. Nàng mở miệng để lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp, cắn cũng không đau, chằng có mấy phần sức lực.

Giọng Quân Dạ trầm xuống: "Ngưng nhi"

Nghe hắn gọi như vậy, sắc đỏ trong đuôi mắt dần lan ra cả khuôn mặt Ngọc Ngưng, trông nàng cứ tựa như khối bạch ngọc nhiễm màu phấn hoa đào.

Phải đến tận khi trời sáng hẳn, Quân Dạ mới buông tha cho nàng. Bộ đồ ngủ vốn sạch sẽ của Ngọc Ngưng đã bẩn hết cả, may mắn là chỉ bẩn một bộ thôi. Tuy rằng giường rất rộng, nhưng hai người không tùy ý lăn lộn qua lại.

Là nàng cố ý cầu khẩn Quân Dạ, muốn hắn đừng cởi hết y phục của mình, đừng nháo ra động tĩnh quá lớn.

Ngọc Ngưng cảm thấy thật xấu hổ. Lúc trước ở nhà, vỏ chăn và khăn trải giường đều do chính nàng giặt sạch. Bây giờ ở phủ Hoa Dương quận chúa, mọi thứ đều do nha hoàn hầu hạ. Nàng sợ nha hoàn sẽ phát hiện ra điều gì đó khác thường.

Ngọc Ngưng ghé vào trong lồng ngực lành lạnh của Quân Dạ, vừa làm chuyện đó xong nên người nàng nóng bừng, mồ hôi lấm tấm tỏa hương thơm

Trời đã sáng, nha hoàn tới gọi Ngọc Ngưng rời giường. Nàng chỉ vén lên một góc màn, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: "Buổi tối gặp phải ác mộng nên cả người ta ra đầy mồ hôi. Tỷ tỷ có thể chuẩn bị cho ta một ít nước ấm để tắm không ?"

Tính tình Ngọc Ngưng ôn hòa, đối đãi với nha hoàn đều kêu một tiếng tỷ tỷ. Trước nay nàng cũng chưa từng vênh váo tự đắc, nha hoàn Lý phủ hầu hạ Ngọc Ngưng đều yêu thích nàng.

Nha hoàn đáp: "Tiểu thư có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng ta sẽ chuẩn bị tốt."

Sau khi thân mật, Quân Dạ lại đeo mặt nạ lên. Ngọc Ngưng có chút hơi mất mát, ban nãy thân mật, nàng cũng không có thấy rõ khuôn mặt hắn. Kỳ thật hắn cực kỳ tuấn mỹ, nhân gian hiếm có người được như vậy. Nhưng lúc giường chiếu đều là nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngã vào trong lòng hắn.

Hắn lại quần áo chỉnh tề, lạnh nhạt tự phụ như lúc bình thường.

Ngọc Ngưng gom lại y phục, "Chờ ta tắm rửa xong ngươi hẵng đi, chắc hôm nay Trịnh phu nhân vẫn còn tới đây."

Quân Dạ xoa xoa đầu nàng. Từ khi Ngọc Ngưng lớn lên, Bạch thị đã chẳng còn xoa đầu nàng như vậy nữa. Quân Dạ lại thích xoa đầu nàng, như là thật sự coi nàng là một đứa nhóc. Ngọc Ngưng thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay Quân Dạ: "Ta sẽ làm mọi chuyện thật tốt, nhất định không phạm sai lầm, về sau..."

Lời muốn nói tới bên miệng lại chẳng thể nói ra.

Điều mà Ngọc Ngưng muốn nói chính là, nếu Trịnh phu nhân thật sự thực hiện lời hứa, trả ơn cho nàng vàng bạc. Nàng sẽ dọn khỏi Nam Dương hầu phủ, mua một căn nhà. Có một căn nhà thuộc về riêng mình cũng có thể làm nơi sạch sẽ ở dương gian cho Quân Dạ thường xuyên đặt chân. Hiện ở phủ Hoa Dương quận chúa cũng không tiện cho Quân Dạ làm càn.

Tai nàng đỏ lên, lời nói không ra nên đành cúi đầu xuống.

Rất mau nha hoàn đã chuẩn bị xong nước ấm. Ngọc Ngưng ngâm mình trong nước ấm xua đi hàn khí trên cơ thể. Chỉ là trên người vẫn còn cảm giác tê tê dại dại, hơi chút đau đớn.

Nàng mặc cả áo ngủ ngâm mình trong nước, tới khi đứng lên thì vắt khô áo ngủ đặt ở một bên, để cho nha hoàn dễ thu dọn, có giặt y phục thì cũng không thể phát hiện ra điều gì.

Ngọc Ngưng thay y phục mới, rửa mặt xong, nha hoàn đứng ở một bên mới nói: "Khí sắc Ngọc Ngưng tiểu thư hôm nay thật tốt, tối qua ngủ rất thoải mái sao?"

Đích xác, không chút phấn son, gương mặt vẫn trong trắng lộ hồng như trước, da thịt như vậy là ở trong trạng thái xinh đẹp nhất.

Ngọc Ngưng dùng xong bữa sáng, quả nhiên Trịnh phu nhân lại cho người mời Ngọc Ngưng qua đó. Hoa Dương quận chúa biết Trịnh phu nhân bình thường cũng không tệ lắm, là người có thể yên tâm nên để Ngọc Ngưng qua đó.

Ngọc Ngưng dễ khiến cho người ta thích, hành sự cũng hào phòng, khéo léo, người khác muốn tìm Ngọc Ngưng đến bầu bạn cũng không phải chuyện lạ.

Ngày hôm qua Trịnh phu nhân thẩm vấn Đào Dung đến hơn nửa buổi tối.

Trịnh phu nhân từng đối tốt với Đào Dung là bởi nàng coi Đào Dung là tỷ muội tốt, cho rằng tình cảm của Đào Dung đối với mình cũng sâu đậm như vậy. Hiện giờ vì Đào Dung mà Trịnh gia tổn thất nặng nề, Trịnh phu nhân tràn đầy áy náy với Trịnh gia. Đào Dung không nhớ tình cũ, hạ độc thủ như vậy với Trịnh gia. Lần này, đối với Đào Dung, Trịnh phu nhân cũng không còn mềm lòng nữa.

Đầu tiên nàng bình tĩnh đặt câu hỏi, gợi lại tình xưa, ý đồ moi ra một ít tin tức trong tay Đào Dung. Đến khi Đào Dung sống chết không nói, Trịnh phu nhân mới cho người trói Đào Dung lại. Nước lạnh roi da một hồi, Đào Dung bị đánh đến thương tích đầy mình cũng không phun ra nửa chữ.

Thực kiên cường.

Trịnh phu nhân thực sự không còn cách nào khác: "Ta đối đãi với ngươi cũng không tệ. Thời gian ngươi ở Trịnh gia, ta chưa từng bạc đãi ngươi, đãi ngộ gì của ngươi cũng giống hệt ta. Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà lại hại ta ?"

Đào Dung nói: "Cái gì cũng giống với nhau? Ha ha, ngươi có nhi tử, có trượng phu, ta giống ngươi? Rõ ràng khi còn nhỏ ngươi còn nghèo túng hơn ta, dựa vào cái gì mà bây giờ ngươi lại suиɠ sướиɠ hơn ta?"

Trịnh phu nhân thế mới biết nguyên lai là do Đào Dung ghen ghét mình.

Đào Dung che đậy sự ghen ghét quá sâu, trước nay nàng chưa từng phát giác.

Chuyện lớn như vậy, Trịnh phu nhân cũng nói cho trượng phu mình là Trịnh lão gia. Nàng và Trịnh lão gia phu thê tình thâm, trong nhà không có thiếp thất chỉ có một nhi tử. Trịnh lão gia nghe Trịnh phu nhân nói cũng không tức giận với Trịnh phu nhân mà chỉ nhẹ nhàng răn dạy vài câu: "Ta đã sớm biết Đào Dung không phải người tốt, bảo nàng tránh xa nàng ta, mua cho nàng ta một căn nhà bên ngoài, nàng lại không nghe..."

Lòng Trịnh phu nhân đầy áy náy: "Lão gia, là ta sai, do ta dễ tin người khác."

Trịnh lão gia cầm tay Trịnh phu nhân: "Thôi, ta cũng không nghĩ nàng ta lại âm độc tới mức này. Lúc mới tới đây, nàng ta đã từng câu dẫn ta lại bị ta lạnh giọng giáo huấn, khả năng ghi hận trong lòng. Ta lại sợ mình nói nhiều làm nàng nghĩ ta châm ngòi ly gián, không muốn thân thích nhà nàng,..."

Chung quy vẫn là có đại sự xảy ra.

Trịnh phu nhân khóc trong chốc lát: "Ngày mai ta lại cầu xin Ngọc tiểu thư, nói không chừng nàng vẫn còn biết nhiều. Manh mối về Đào Dung cũng là nàng chỉ cho ta. Ta vô dụng, chẳng hỏi được gì từ miệng Đào Dung."

Ngọc Ngưng tới cửa, phát hiện ra vẻ mặt Trịnh phu nhân thật tiều tụy, so với hai ngày trước trông già hơn rất nhiều.

Trịnh phu nhân cười khổ: "Hóa ra lại thật là biểu muội ta, lúc ấy cô nương nói ta còn không tin. Xem ra hai mắt ta đều đã mờ, không phân biệt nổi người tốt, kẻ xấu."

Ngọc Ngưng lắc đầu: "Phu nhân đừng nói như vậy. Không phun lưỡi rắn thì sao biết là rắn độc? Lần sau ngài cẩn thận hơn một chút, đừng dễ tin tưởng người khác là được."

Trịnh phu nhân gật đầu: "Ta nhất định sẽ chú ý. Ngọc Ngưng cô nương, ta không hỏi ra được điều gì từ miệng biểu muội. Cô nương còn biết manh mối nào không?"

Ngọc Ngưng đáp: "Có nhiều chuyện ta cũng không tiện nói rõ. Trịnh phủ nên tự mình điều tra. Có phải ngày mai lão gia quý phủ muốn ra ngoài một chuyến? Trên đường chú ý an toàn, mang theo vài cao thủ bảo vệ. Tốt nhất là nên ngụy trang, đừng lộ liễu quá. Nếu có chuyện gì thì cứ theo manh mối đó mà điều tra."

Sắc mặt Trịnh phu nhân tái nhợt.

Đúng là ngày mai Trịnh lão gia muốn tới thôn trang một chuyến. Trước nay Trịnh lão gia chưa từng mang theo nhiều người bên cạnh. Nếu thật sự có người nhằm vào Trịnh gia, xuống tay ngay lúc này, Trịnh công tử lại ở quê quán, cả Trịnh gia dựa vào nữ nhân như nàng chống đỡ là điều không thể.

Trịnh phu nhân bắt lấy tay Ngọc Ngưng, giọng nói nghẹn ngào: "Ngọc Ngưng cô nương, lão gia nhà ta không ra ngoài có được không?"

"Trịnh gia chiêu tiểu nhân. Lần này không ra khỏi cửa, chẳng lẽ định cả đời như vậy?" Ngọc Ngưng nói, "Yên tâm, một khi đã phòng bị tốt, Trịnh lão gia sẽ không xảy ra bất trắc gì."

Trịnh phu nhân vẫn có chút lo lắng.

Lúc Ngọc Ngưng ở Trịnh phủ, Liễu phu nhân đã mang theo Ngọc Nguyên tới chỗ Hoa Dương quận chúa. Bà ta luôn miệng nói là Ngọc Ngưng không có quy củ, sợ Ngọc Ngưng làm chuyện gì gây phiền toái cho Hoa Dương quận chúa.

Hoa Dương quận chúa biết Liễu phu nhân ghét Ngọc Ngưng, nên chỉ nói Ngọc Ngưng rất được lòng Lý mẫu, còn muốn giữ nàng ở thêm một thời gian. Trước mắt Ngọc Ngưng đã tới Trịnh phủ, Hoa Dương quận chúa có thai nên không tiện chiêu đãi, phiền Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên trở về.

Nghe nói Ngọc Ngưng tới Trịnh gia, sắc mặt Ngọc Nguyên càng thêm phần khó coi.

Trên đường trở về, Ngọc Nguyên hỏi: "Trịnh gia? Là Trịnh gia gia tài bạc triệu? Nghe nói nhà đó cực giàu, đến nỗi gạch tường cũng là bằng vàng. Ngọc Ngưng lại vẫn tốt kết giao được!"

Liễu phu nhân đáp: "Nha đầu đó cứu Hoa Dương quận chúa một mạng, đương nhiên Hoa Dương quận chúa muốn cho nhiều người biết tới. Về sau đừng nói gạch nhà người ta bằng vàng ròng, không thể nào, loại tin đồn nhảm của dân gian mà con cũng tin."

Ngọc Nguyên mặt nóng để đỏ bừng, nàng mắng: "Cũng không biết Ngọc Ngưng ở trước mắt quý nhân khom đuôi nịnh hót thế nào mới được coi trọng. Dù sao con cũng không làm chuyện đáng khinh như vậy!"

Thấy Ngọc Nguyên lại nói bậy, Liễu phu nhân giơ tay tát cho nàng một cái: "Đường đường là tiểu thư mà lại học những lời thô tục!"

Ngọc Nguyên bị Liễu phu nhân đánh, trong lòng lại càng thêm hận Ngọc Ngưng, chỉ nghĩ phải lại y như thế.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Quân Dạ: Ngươi cứ thử xem, coi bổn vương chết rồi sao?

Ngọc Ngưng (mắt lấp lánh): Phu quân lợi hại nhất!

Oreo: Lâu rồi không edit, câu văn nó cứ sao sao ấy. ( ̄▽ ̄)"