Mình Yêu Nhau Đi

Chương 52: 52



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


DỊCH: MIN
Trên đường về nhà chỉ có lác đác mấy chiếc xe, Vương Nhược Hàm hạ cửa sổ xe xuống một nửa, chống cằm nửa nhắm mắt lại, như ngủ như không.

Bỗng nhiên cô cười ngây ngô, đúng là lạ lùng, khiến Hoắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Em cười gì thế?”
Vương Nhược Hàm điều chỉnh lại vẻ mặt, đè giọng nó: “À còn nữa, Ninh Thời Vận à, màu tóc này của em có thể khiêm tốn chút được không?”
Cô học được giống hệt, sau khi bắt chước xong còn ôm bụng cười ha ha một trận, không dừng lại được: “Em nói này Hoắc Kiêu, có phải anh chưa răn dạy sinh viên bao giờ không hả? Toàn nói những cái gì ấy, xuýt nữa em cười ra tiếng rồi.


Hoắc Kiêu xoa hai má nóng rực: “Quả thực chưa răn dạy bao giờ, anh có biết nên nói cái gì đâu?”
Vương Nhược Hàm gật đầu, quả thực cũng có thể nhìn ra vẻ lạ lẫm của anh: “Nếu anh thực sự không biết răn dạy thế nao thì đừng nói linh tinh, tốt nhất đừng can dự đến tự do diện mạo của sinh viên, cũng đừng lải nhải dài dòng, em mà là Ninh Thời Vận cũng chê anh phiền phức.


“Dài dòng chỗ nào hả?” Hoắc Kiêu không cảm thấy vậy, “Sinh viên có việc, anh thân là thầy giáo không nên dặn dò thêm hai câu à?”
Vương Nhược Hàm híp mắt, dùng ngón tay chọc lên cánh tay anh: “Có phải anh có tuổi rồi không? Trước kia có thế này đâu.


Hoắc Kiêu đã hoàn toàn bùng nổ, hét lên: “Em mới có tuổi ấy!”
Vương Nhược Hàm nghiêng đầu ra chỗ khác, không chấp nhặt với anh.

Một lúc sau, Hoắc Kiêu gọi cô: “Vương Nhược Hàm.


“Hử?”
Đợi nửa ngày vẫn chưa nghe thấy câu sau, Vương Nhược Hàm ngồi thẳng lên nhìn sang anh: “Sao thế ạ?”
“Em có biết Cao Viễn thích em không?”
Một là nhịn nửa ngày không ra được một chữ, một là mở miệng đi thẳng vào vấn đề, Vương Nhược Hàm nhìn ra chỗ khác, cười ha ha nói: “Người thích em nhiều lắm luôn ấy.


Giọng nói và gương mặt của Hoắc Kiêu không có bất cứ cảm xúc gì: “Anh ta từng tỏ tình với em chưa?”
Vương Nhược Hàm phủ nhận cực nhanh: “Không có ạ, đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, anh ngoan ngoãn lái xe đi, đừng nghĩ nhiều nữa.


Hoắc Kiêu không hỏi thêm nữa, cơn gió đêm nóng ấm lùa vào trong cửa sổ, nhưng không thể chữa lành cơn bực bội trong lòng.

Sau hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, một tuần mới lại bắt đầu.

Giáo sư Lý chia hai nghiên cứu sinh cho Hoắc Kiêu, học kì này anh vẫn còn một một nghiên cứu chuyên đề ngôn ngữ học của sinh viên năm ba, vào sáng thứ hai.

Hoắc Kiêu thường mang theo máy tính và tài liệu xuất hiện ở trong giảng đường, cách giờ vào học còn ba bốn phút, sinh viên đều đã đến đủ hết.

Anh ngồi trên bục giảng, trong thời gian đợi máy chiếu đa phương tiện khởi động, ánh mắt lướt xuống dưới một lượt.

Nhậm chức ở N đại nửa năm, anh tiếp xúc với lớp này là nhiều nhất, nhưng nếu hiện giờ Hoắc Kiêu không đối chiếu với danh sách thì anh không thể gọi hết tên của sinh viên, càng đừng nói hiểu biết từng người một.


Ninh Thời Vận ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhét tai nghe vào tai cúi đầu xuống, Hoắc Kiêu nhìn cô nàng thêm cái lần.

Chuông giờ học vang lên, anh thu ánh mắt về, hắng giọng bắt đầu nói: “Chào các em, chúng ta bắt đầu vào học.

Hôm nay tới lượt tổ nào rồi?”
Hai tuần cuối cùng cuối học kì Hoắc Kiêu để sinh viên chia tổ phát biểu, chấm điểm cũng sẽ được cộng vào thành tích của học kì.

Lúc tới lượt tổ tiếp theo, thấy Ninh Thời Vận đi lên bục giảng, Hoắc Kiêu ngạc nhiên nhướng màu: “Em làm báo cáo tổng hợp hả?”
Ninh Thời Vận cho rằng anh đang tỏ vẻ nghi ngờ: “Em không thể sao ạ?”
“Có thể.

” Hoắc Kiêu nhếch môi cười, làm tư thế mời về phía cô nàng, “Mong chờ biểu hiện của em.


Vừa nhìn đã biết trong nhóm nhỏ Ninh Thời Vận là người không muốn lên bục giảng nhất, có lẽ là dùng cách rút thăm lớn nhỏ gì đó mới đẩy được người lên, đứng trên bục giảng chẳng khác nào chiếc máy đọc PPT không có tình cảm.

May mà nội dung nghiên cứu rất thiết thực, Hoắc Kiêu cười lắc đầu, viết số điểm lên mặt giấy.

Đợi tổ đầu tiên thuyết trình xong, thời gian tan học cũng đã tới.

Hoắc Kiêu quay về bục giảng: “Được rồi, tan học đi, yêu cầu cụ thể của luận văn cuối kì thầy đã gửi vào trong nhóm, DDL rất thoải mái, nhưng hi vọng mọi người cố gắng viết xong sớm nhé.


Đám sinh viên đồng loạt thu dọn sách vở đồ đạc rời khỏi giảng đường, Hoắc Kiêu đặt máy tính vào trong túi, do dự một lát mới lên tiếng: “À còn nữa, lát nữa thầy sẽ gửi một bảng vào trong nhóm, mọi người bớt chút thời gian điền vào, sau đó phiền cán sự lớp tổng hợp gửi cho thầy trước buổi tối, tạm biệt cả lớp.


Một bên khác, Vương Nhược Hàm đang cần cù chăm chỉ làm y tá ở khoa nhi.

Cô ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Dung Hoan đứng ở trạm y tá, vội vã bước tới: “Sao cô lại tới đây?”
Dung Hoan nhấc chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên: “Cháo đậu xanh, Tần Dã nói dạo này nóng quá không có khẩu vị, đúng lúc cũng mang một phần cho cô luôn.


Vương Nhược Hàm oa một tiếng: “Ân cần thế, đợi lâu rồi hả?”
Dung Hoan trả lời: “Đâu có, tôi mới từ tiệm thuốc lại đây.


Vương Nhược Hàm thấy lạ hỏi: “Cô tới tiệm thuốc làm gì?”
Dung Hoan lấy một chiếc hộp giấy trong túi ra đưa cho cô: “Cô xem cái này, là kẹo nâng cao tinh thần, sản phẩm mới của công ty tôi, nghiệp vụ mới của tôi đấy.


Vương Nhược Hàm kinh ngạc trợn tròn mắt: “Thực sự có đồ này cơ à?”
Dung Hoan chỉ ngón tay lên hướng dẫn sử dụng trên hộp: “Không tệ đúng không? Chuyên môn nhắm vào học sinh và hội nhân viên văn phòng uống cà phê không thấy hiệu quả đấy, chỉ cần ăn một viên tinh thần tỉnh táo ngay lập tức, như bình thường cô trực ban cũng dùng được đấy.



Vương Nhược Hàm cầm trong tay quan sát: “Trâu bò thế này á? chắc chắn lượng tiêu thụ rất khả quan.


Câu này chọc vào nỗi đau của Dung Hoan, cô ta sụp vai xuống, mệt mỏi nói: “Không, buổi sang chạy ba hiệu thuốc, toàn bị nói là không đẹp mắt, cảm giác sản phẩm này chắc chắn gây nghiện với có tác dụng phụ.


“Ừ, xác thực là thế.

” Vương Nhược Hàm gật đầu, bỗng ý thức được vấn đề, “Ấy? Chẳng phải cô phụ trách máy móc trị liệu hả? Sao lại đi bán thực phẩm chức năng thế?”
Nét mặt Dung Hoan không được tự nhiên, cười với cô nói: “Thì, thuyên chuyển bộ phận thôi.


Tuy Vương Nhược Hàm không hiểu về máy móc y tế cho lắm, nhưng cô cũng biết máy móc y tế và thực phẩn chức năng là hai đẳng cấp khác nhau.

Cô nghiêm mặt truy hỏi Dung Hoan: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Dung Hoan lắc đầu: “Không có gì đâu, tôi còn có việc, đi đây.


Vương Nhược Hàm gãi tóc, luôn có loại dự cảm chẳng lành.

Chiều nay Hoắc Kiêu không có lớp, khi Vương Nhược Hàm tan ca về nhà, thì anh đang nằm trên sô pha, giữa chân và máy tính là chiếc gối ôm hình hăm bơ gơ.

“Anh xem gì vậy?” Vương Nhược Hàm tiện tay ném túi đi, nhảy lên sô pha, ghé đầu tới.

Khung cảnh trên màn hình ập thẳng vào mắt, Vương Nhược Hàm ngơ người hai giây, sau đó hoảng sợ nói: “Đậu xanh, Hoắc Kiêu ban ngày ban mặt mà anh ở đây xem phim đồi trụy?!”
“Đồi cái rắm.

” Hoắc Kiêu khoác lên cổ cô, kéo cô vào trong lòng, sau đó vươn tay ra ấn nút tạm dừng, chỉ cho cô xem tên phim, “Thấy chưa? Đây là phim Anh, chính là bộ phim hôm qua Ninh Thời Vận nói ấy.

Anh mới tìm xem thử, tìm hiểu sở thích hiện giờ của giới trẻ.


Vương Nhược Hàm thở phào một hơi: “Làm em giật mình, em còn tưởng anh….

.


“Tưởng anh làm sao?”
Vương Nhược Hàm cười hì hì, cầm tập giấy a4 trong tay Hoắc Kiêu lên, hỏi: “Đây là gì ạ?”

Hoắc Kiêu trả lời: “À, anh thu thập tình huống cơ bản của sinh viên trong lớp.


Vương Nhược Hàm đọc lướt hàng chữ bên trên, Hoắc Kiêu dùng excel tạo một bảng biểu, ghi lại điểm mạnh của mỗi người, hứng thú với môn nào chuyên ngành nào nhất, và nội dung của phương hướng phát triển trong tương lại vân vân, anh còn dùng bút đỏ ghi chú khá nhiều lên đó.

“Anh làm cái này làm gì? Bây giờ trong trường còn yêu cầu cái này à?”
“Không phải, chẳng qua anh bỗng cảm thấy bình thường hiểu biết về bọn chúng khá ít.

”Hoắc Kiêu tiếp tục mở phim, một buổi chiều anh đã xem xong tập đầu tiên.

Vương Nhược Hàm nhìn thấy anh viết chữ bên cột tên của Ninh Thời Vận “Zoey”: “Ấy, chẳng phải tên tiếng Anh của Chu Dĩ cũng là cái này sao?”
Hoắc Kiêu liếc một cái: “Chính là Chu Dĩ, anh phát hiện Ninh Thời Vận rất hứng thú với văn học phái nữ, chẳng phải Chu Dĩ cũng nghiên cứu cái này sao, anh đang nghĩ nếu tương lai em ấy muốn tiếp tục nghiên cứu phương diện này, có thể đề cử đứa trẻ này cho Chu Dĩ.


Vương Nhược Hàm nghĩ ngợi gật đầu, phồng má lên, nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu dùng tay che mặt mình lại, tránh khỏi tầm mắt của cô hỏi: “Nhìn anh làm cái gì?”
Vương Nhược Hàm kéo tay anh xuống, dịch đầu gối đến gần anh: “Em thấy hôm nay anh hơi khác.


“Có chỗ nào khác?”
Vương Nhược Hàm nói: “Em quen anh lâu vậy rồi, rất ít khi thấy anh để tâm tới sinh viên.


Hoắc Kiêu không cho là vậy: “Trên phương diện công việc anh luôn có trách nhiệm có được không?”
“Không phải ý này, chính là trước kia khi nghe anh nói đến chuyện công việc, nhưng rất ít khi nghe thấy anh nhắc tới sinh viên của mình ấy.


Hoắc Kiêu nghĩ ngợi: “Ừ, chủ yếu là do chuyện của Ninh Thời Vận lần này khiến anh nghĩ lại, lớp này sắp sang năm bốn rồi, chính là giờ khắc quan trọng của cuộc đời, quả thực anh nên tốn thêm chút tâm tư, quan tâm bọn chúng thêm một chút.


Vương Nhược Hàm chống cằm nhìn Hoắc Kiêu, nhìn đến mức xuất thần: “Bé Hoắc à, bây giờ em cảm thấy trên người anh phát ra ánh sáng của người giáo viên nhân dân đó biết không?”
Hoắc Kiêu nghe đến vui vẻ: “Chẳng phải anh chính là giáo viên nhân dân sao?”
Vương Nhược Hàm giơ một ngón tay ra lắc lắc: “No no no, không giống nhau, tuy trước kia em gọi anh là thầy Hoắc, nhưng theo em thấy trên bản chất anh chỉ là một thanh niên ưu tú cao ngạo mà thôi.


Hoắc Kiêu ngẩng đầu nhìn cô: “Thế hiện giờ thì sao?”
“Anh của hiện tại khiến em nghĩ tới bố em.

”Vương Nhược Hàm mỉm cười chớp mắt, “Anh biết chứ? Chính là giáo viên nam dạy cấp ba, ngày nào cũng mặc áo polo nhã nhặn, trên thắt lưng lúc nào cũng có chùm chìa khóa, mỗi bước đi đều vang lên leng keng ấy.


Hoắc Kiêu cười mắng: “Dẹp sang bên đi.


Anh không hề cảm thấy trên người mình có gì thay đổi, có lẽ quả thực giống như Vương Nhược Hàm nói, anh bắt đầu giống một người thầy thực thụ rồi.

Sau khi về nước nhậm chức trong trường đại học, hàng ngày anh chuẩn bị giáo án, lên lớp, chấm sửa bài tập cho sinh viên, giải đáp thắc mắc cho bọn họ.

Anh cho rằng đây chính là việc anh nên làm, biểu hiện của anh đã đủ xứng với danh có trách nhiệm.


Nhưng thái độ và biểu hiện của Ninh Thời Vận ngày hôm đó, khiến Hoắc Kiêu ý thức được một vấn đề.

____Sinh viên của anh không hề tin tưởng anh, gặp phải vấn đề cũng không hề nghĩ đến chuyện xin sự trợ giúp từ anh.

Điều này khiến Hoắc Kiêu có chút hoảng loạn và thất bại.

Buổi tối ngày hôm đó anh gần như không ngủ, trong đầu giăng đầy những suy nghĩ lung tung.

Anh nghĩ, có thể dạy học tốt, có trình độ giảng dạy tốt, không có nghĩa là sẽ trở thành một giáo viên tốt.

Nếu bản thân anh chọn lựa nghề nghiệp này, thì phải chịu trách nhiệm với nó, cố gắng hết sức mình.

Nếu dưới sự bảo ban đỡ đần của anh, những đứa trẻ này có thể tỏa ra ánh hào quang rực rỡ hơn, bước đi vững vàng hơn, như vậy nó còn mang đến cảm giác thành tựu còn lớn hơn bản thân anh đạt được vinh dự gì đó.

Này sinh ra suy nghĩ này, ngay bản thân anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, ban đầu anh vốn tưởng rằng bản thân là một người theo chủ nghĩa lợi ích cá nhân, nếu như anh nói cho bố mẹ mình biết, chắc chắn hai người sẽ bị dọa sợ, nói cho bọn Diệp Đồ Nam Tùy Nghệ, kiểu gì cũng bị bọn họ cười thối mũi.

Có một ngày Hoắc Kiêu anh cũng có loại giác ngộ như vậy, đúng là cảm động Tổ quốc cảm động địa cầu.

Trong không khí thoang thoảng hương thơm, Hoắc Kiêu nhăn mũi ngửi ngửi, hỏi Vương Nhược Hàm: “Hôm nay em xịt nước hoa à?”
“Nồng lắm à?” Vương Nhược Hàm giơ cánh tay lên ngửi, “Buổi sáng khử trùng toàn thân, em sợ khiến bọn trẻ sợ hãi nên xịt chút nước hoa, mùi đào đấy, không nồng đúng không?”
Hoắc Kiêu vươn tay kéo Vương Nhược Hàm vào lòng, cọ cằm lên mái tóc cô: “Không nồng đâu, thơm lắm.


Hai hàng chân mày anh giãn ra, ý cười bên môi rất dịu dàng.

Có lẽ bời vì sự xuất hiện của người bên cạnh này.

Vương Nhược Hàm luôn nói hành thiện tích đức, giúp người khác cũng là giúp chính mình.

Tuy có lúc sẽ giúp nhầm người, nhưng không thể phủ nhận, cô có một trái tim lương thiện dịu dàng nhất thế giới này.

Anh nhìn thấy, cũng cảm nhận được, và yêu cô.

Cho nên anh bị cảm hóa, bị thuần phục.

Tình yêu sẽ khiến con người ta mù quáng và tầm thường.

Con cưng của trời bước bước xuống khỏi đám mây, trên người chẳng con ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn khiến người ta chói mắt nữa.

Anh trở thành một người bận rộn như bao người khác, sẽ không còn vĩnh viễn lạnh lùng điềm tĩnh, vĩnh viễn là người không quan tâm đ ến người khác nữa.

Anh có tình cảm ngập tràn, anh quan tâm đ ến những người xung quanh hơn, trên vai anh gánh vác trách nhiệm lớn lao hơn, trên người anh nhiều thêm gông xiềng và trói buộc, anh còn hưởng thụ vui vẻ mà trước đây chưa từng có.

Trapped, tamed, with relish.

 
------oOo------