" Thư viện sao?" Phong tự hỏi chính mình khi thấy Hân bước vào thư viện, thực ra thì Phong cũng không mấy ngạc nhiên vì cậu cũng hay đọc sách nhưng sách mà cậu đọc là những cuốn sách kinh doanh còn về thể loại ngôn tình hay tiểu thuyết thì chưa hề đụng tới, à, hình như mới một lần đụng đến.
" Coi cái mặt nó kìa, trời ơi, sách chứ có phải vàng đâu mà mắt nó sáng thế không biết" lại là màn độc thoại nội tâm của Phong.
Còn về phần của Hân, hôm nay cô với Minh cùng hẹn nhau đến thư viện để trao đổi sách cho nhau, cô thích lắm, cứ cười tủm tỉm cả buổi, cô và Minh trò chuyện vui lắm, khiến cho đứa nào đó ngồi phía sau hơi bực " nhìn hai đứa nó kìa, tình cảm gớm" . thấy mọi người cứ nhìn mình nên Phong lấy đại một cuốn sách, nhưng hình như cậu ấy đang cầm ngược.
Thấy tóc của Hân xõa xuống, Minh liền giơ tay vén tóc lên cho cô, nhìn như là đang hẹn hò với nhau, thấy vậy, Phong đã bực càng bực thêm : " chỉ vén tóc lên thôi mà, việc gì phải con nhỏ đó lại đỏ mặt tới vậy, còn cái thằng đó nữa, có nên ngưng cái điệu bộ tình tứ đó đi" Phong lầm bầm một mình, khiến mọi người ở gần đó hơi khó chịu, có mấy con nhỏ lớp dưới đến chỗ cậu, Phong nhìn mấy đứa nó, biết thừa chắc là tụi nó đến xin số điện thoại hoặc nick facebook chứ gì :
" anh không dùng điện thoại cũng không có facebook đâu, mấy đứa đi chỗ khác chơi đi " Phong lấy tay xua xua
" anh bị gì đấy à? Làm ơn im lặng giùm tôi cái đi, anh không biết mình đang gây ồn ở thư viện hay sao? nãy giờ cứ lầm bầm như điên á!? " một nhỏ trong số đó lên tiếng , vẻ mặt đanh đá nhìn Phong, làm cậu im bặt luôn.
" à, còn nữa!" nhỏ định bỏ đi thì quay lại nói tiếp " Anh đang cầm sách ngược đấy!"
mọi người ở gần đó cười phá lên, hồi nãy tưởng cậu điên giả, bây giờ cầm sách ngược nữa thì mới biết cậu ta điên thật chứ không giả??
" OO..." Phong há hốc không nên lời, cả gần nữa cuộc đời chưa lần nào Phong nhục nhã tới vậy, vì quá xấu hổ nên Phong đứng dậy lặng lẽ ra về, ánh tà dương, à quên , ánh nắng chói chang chiếu bóng cậu ấy đổ xuống về phía sau lưng, trông rất thảm thương, cậu thề từ nay sẽ hận ngôn tình chứ không mê mệt gì nữa hết.
*****
Tối về nhà, thấy con trai ngồi trầm ngâm suy tư thì bà Nhi lạ lắm, hiếm khi thấy nó như vậy :
" con mệt à?"
" Không ạ! con chỉ đang nghĩ!"
" nghĩ gì mà chăm chú vậy con trai!!?"
" chỉ là chuyện nhỏ thôi mẹ!"
" ừm, con đừng làm mẹ phải lo lắng nhiều nha!"
Phong cười với mẹ rồi đi lên phòng của mình, nghĩ đến chuyện hồi sáng mà buồn, cậu chắc thành tự kỉ rồi.
~~~~Hết chương 21~~~