Công an đi đến, bảo Nhã dừng tay, sau đó đến kiểm tra những người dưới đất. Cũng may chỉ là một đòn bất tỉnh, không nguy hiểm đến tính mạng.
Một đám bị dồn về một góc, Nhã cũng đã bình tĩnh lại. Anh buông tay ra, giao họ cho công an giải quyết.
Minh được bạn gái của Dũng và một anh công an đưa đến bệnh viện. Nhã thấy cậu ngất xỉu bị người ta đưa đi, cũng muốn chạy theo. Nhưng đám của anh, bị giữ lại lấy lời khai vẫn chưa thể đi được.
Người dân ở gần đấy, lúc này có vài tốp người trở về sau buổi chợ ẩm thực. Nghe ồn ào, kéo nhau ra ngó, đứng đông cả một đoạn đường.
Phong kể lại mọi chuyện với mấy chú công an, còn chỉ đích danh gã bạn trai đang sợ hãi ngồi nép vào một góc. Nhã đi về phía bờ tường, cúi xuống lấy điện thoại. Giao đoạn video ban nãy cho công an.
- Còn Mạc, nó mới chính là đầu xỏ!
Gã đại ca không còn gì chối cãi, cúi đầu nhận tội. Gã và đám đàn em, hợp tác với một thanh niên tên Mạc. Nhận tiền rồi theo lời cậu ta, kéo người theo dõi đám của cậu. Đến chợ, nhân lúc Minh và Mạc tách ra liền ra tay với họ. Thấy Mạc chạy trốn, nên đã lôi cậu đi, tiếp tục đánh rồi quay clip đăng lên web đen trên mạng kiếm tiền.
Cả bọn nghe gã nói mà lạnh người, không ngờ hắn đã theo dõi mọi người, còn ra tay nặng đến vậy. Còn về phía Mạc, cậu ta không có ở đây. Chắc hẳn là chạy trốn rồi.
Anh em chơi với nhau, không ngờ tên đó lại vì chút ghen tị mà làm ra mấy việc này. Công sức học tập bốn năm của cậu ta, coi như sau chuyện này sẽ đổ sông đổ biển. Dũng không đè được trong lòng, mà chửi đổng lên một câu:
- Thằng chó đó, đúng là khốn nạn! Minh nó liều mình ở lại cản cho cậu ta, vậy mà hóa ra cậu ta mới là đầu xỏ. Con mẹ nó đúng là khốn kiếp thật!
Nhã và đám của anh được thả, vì xét hành vi của Nhã là tự vệ chính đáng. Các bạn của anh, còn báo công an để kịp thời ngăn cản, đồng thời lưu lại bằng chứng phục vụ cho điều tra.
Trước khi giải cả đám côn đồ kia về phường, bàn giao về đúng khu vực. Một anh công an đến chỗ Nhã hỏi nhỏ:
- Cậu thanh niên này, ra đòn chuẩn ghê ha, dân có nghề hả?
Nhã nhìn anh ta, mỉm cười cúi đầu chào một cái, sau đấy quay người chạy đi. Phong gãi đầu xin lỗi anh cảnh sát, về hành động của Nhã. Bảo rằng còn phải đến bệnh viện lo cho bạn, lật đật kéo tay Dũng chạy theo Nhã ra bãi xe, rồ máy chạy đến bệnh viện.
Anh công an ban nãy đưa Minh vào bệnh viện, chỉ đường cho mọi người đến phòng bệnh của cậu. Giám định thương tật, sau đó trở về phường.
Vết thương của cậu đã được xử lý, nhưng bác sĩ bảo cậu bị chấn động não nhẹ, cần phải làm kiểm tra não bộ nên phải ở lại theo dõi một hôm. Nếu ổn, mới được xuất viện trở về. Nhã sau khi làm xong thủ tục nhập viện, thì theo xe Phong về ký túc xá, lấy đồ cho Minh.
Trước khi vào, bảo vệ còn ngăn cản anh hỏi tại sao lại về vào giờ này. Nhã nói thẳng với anh ta, bạn anh đang cấp cứu cần về lấy chút đồ. Nhân tiện, dúi cho một ít "lòng thành", thế là cửa rộng mở không một ai cản lối.
Anh dùng chìa khóa cũ, mở cửa bước vào căn phòng đã gắn bó được ba năm. Cậu sinh viên vừa chuyển tới ở chung với cậu, còn đứng hình vài giây rồi mới lắp bắp hỏi anh là ai. Thấy cậu ta tốn thời gian, anh liền chen lời.
- Tôi là Nhã, đến lấy đồ cho Minh. Vài ngày tới, có lẽ cậu ta không về phòng!
Sau đấy tự động biến cậu ta thành vô hình, anh mở tủ lấy vài bộ đồ và vài thứ cá nhân, cho vào túi rồi bỏ đi.
Người vừa nãy như một cơn gió, chóng đến chóng đi làm Sang không hiểu chuyện gì. Chỉ có một điều là cậu hiểu được, người tối hôm trước nghe máy chính là anh ta.
Hôm nay, anh ta lại tự mình tới lấy đồ. Hai người bọn họ, quả thật là thân đến cậu cũng phải ngại ngùng.
Nhã nhanh chóng ra đến cổng, tiếp tục quá giang xe của Phong về nhà. Lúc này mới chia tay họ, anh tắm rửa thay đồ rồi tự mình lái xe trở lại bệnh viện.
Minh mở mắt, thấy bản thân đang đứng ở một nơi tối tăm nào đó. Phía trước tối om, không hề có chút ánh sáng. Cậu tự nghĩ, có phải bản thân mình đã chết đi rồi không?
Cậu mờ mịt gọi thử tên Nhã, không thấy ai trả lời. Minh hoang mang, mò mẫm trong bóng tối, bất chợt nghe có tiếng ai đó đang gọi mình. Minh vội quay đầu lại, mọi thứ lại thay đổi, trước mắt cậu lần này là Lạc Minh.
Cậu ta đứng ngay phía trước, khuôn mặt giống hệt Minh, không buồn không vui, từng bước tiến tới chỗ cậu đang đứng.
Minh không tin nổi, lùi về sau một bước, đang không hiểu chuyện gì thì Lạc Minh cất tiếng nói chuyện với cậu.
- Tại sao ngươi lại gọi tên hắn ta? Ngươi đáng lý ra phải ghét bỏ hắn, căm hận hắn mới đúng! Tại sao lại mở miệng gọi hắn?
Minh nghe cậu của kiếp trước nói vậy, không kiềm được mà hỏi lại.
- Tôi không phải cậu, tại sao tôi lại phải vì cậu mà hận anh ta?
Lạc Minh cau mày, tức giận quát lớn:
- Hắn đã giết cả nhà ta, ép chết ta, cả đời hắn dù nói yêu ta nhưng chưa từng tin tưởng ta. Kẻ như Nguyễn Nhã, đáng được tha thứ sao? Sao ta lại có một kiếp sau nhu nhược như ngươi chứ!
Minh biết đây chính là giấc mơ của cậu, chỉ là hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lạc Minh. Dù là mơ, nhưng cậu vẫn ý thức bản thân mình muốn gì. Tiếp tục nói chuyện với người ở phía trước.
- Lạc Minh, cậu có biết kiếp này anh ta sống như thế nào không?
Lạc Minh im lặng, lắc đầu thay cho câu không biết. Minh lần nữa, mở miệng giải thích với cậu ta.
- Anh ta trở thành kẻ không có trái tim, ngày ngày đi theo bảo vệ cậu. Cả đời cũng không thể yêu ai! Chỉ có duy nhất một chấp niệm, đó là bảo vệ cậu! Người như vậy, còn đáng để hận sao?
Lạc Minh như thể không tin nổi lời cậu nói, tâm tư có chút gì đó thay đổi. Cậu ta cúi thấp đầu, miệng cười phát ra âm thanh buồn bã.
- Ta không tha thứ, ta hận hắn! Đổ canh của Mạnh Bà để giữ được tiền kiếp sao, đúng là ngu xuẩn! Hắn đúng là kẻ ngu xuẩn!
Minh vừa nghe nhắc đến bát canh gì đó, lập tức nhớ đến lời chú Lê từng nói trước đây. Cậu muốn hỏi thêm Lạc Minh, nhưng mọi thứ lại dần biến mất. Cả thân thể phút chốc bay lên, bị chính tiếng của Nhã gọi về.
Cậu lờ mờ mở mắt, xung quanh là một màu trắng toát, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí. Cậu muốn cử động, nhưng toàn thân lại đau nhức không thể nhúc nhích.
Nhớ lại trước đây, chú Lê có nhắc cậu cẩn thận người bên cạnh. Chưa kịp chuẩn bị, thì xui xẻo đã chạy phân khối lớn đến tông vào cậu. Hại cậu bị đánh cho không ra hình người. Cũng may là đầu chưa bị người ta đánh cho ngu đi.
Minh hơi nghiêng đầu, phát hiện anh đang ngủ gục ngay bên cạnh tay cậu. Làn da trắng nõn, bây giờ trông lại thấy có chút tiều tụy. Tóc mái đổ xuống, rũ lòa xòa trước trán. Sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng, khiến cậu thẫn thờ nhìn không muốn rời mắt. Minh cố gắng, nâng nhẹ bàn tay quấn đầy băng gạc, chạm vào khuôn mặt anh.
Thật tốt quá, mọi thứ đều là thật!
Nhã bị động, mở mắt ra, thấy cậu đã tỉnh liền sấn tới.
- Sao rồi, có chỗ nào cảm thấy đặc biệt đau đớn khó tả không? Còn nhận ra tôi không? Có biết tôi tên gì không?
Lần đầu tiên, Minh nhìn thấy Nhã bày ra vẻ mặt này. Cảm thấy thật buồn cười, nhưng khi khoé miệng vừa cong lên, cả khuôn mặt liền đau muốn rớt nước mắt.
Minh không dám nhìn gương, để xem mình hiện tại trông như thế nào. Cậu sợ phải thấy khuôn mặt vốn dĩ đã không mấy đẹp trai còn sưng vù, quấn đầy băng gạc.
Chắc là xấu đến ma quỷ cũng chê mất!
Cậu thấy anh ta vẫn nhìn mình chờ đợi, cố gắng nói vài câu an ủi.
- Sống rồi, vẫn chưa bị đánh cho mất trí. Yên tâm đi!
Nhã nghe vậy, thở ra một hơi, cúi người nhẹ nhàng nhất có thể ôm lấy cậu. Anh thật sự cảm thấy sợ, lúc chạy đi tìm cậu, anh sợ mình không tìm được người. Tìm được cậu rồi, lại sợ cậu bị người ta đánh chết. Bây giờ chính là sợ cậu không chịu tỉnh lại.
Hai kiếp trước, tận mắt nhìn thấy bản thân không kịp cứu cậu, đành trơ mắt nhìn cậu chết đi. Anh đã dằn vặt rất nhiều. Trong đầu, vì vậy mà xuất hiện một giọng nói, luôn bảo anh phải bảo vệ cậu bằng mọi giá. Anh không muốn lần này sơ sảy, khiến cậu lại lần nữa ra đi khi tuổi còn trẻ như vậy.
Minh bị anh ôm, cái ôm của anh rất trân trọng. Không khiến cậu đau, mà thấy ấm áp trong lòng. Minh nâng tay vỗ nhẹ lên lưng anh, để mặc như vậy mà an ủi. Dù sao, anh ta cũng là con người. Tuy không có trái tim, nhưng ít nhiều vẫn có những suy nghĩ mà người bình thường nên có.
Vỹ hay tin cậu nằm viện liền đến thăm, trên đường trùng hợp gặp đám của Phong và Dũng vì vậy mà đi cùng.
Cả đám vừa mở cửa, nhìn thấy hành động mùi mẫn của hai người, đứng luôn ngay tại chỗ. Cô y tá đúng giờ đến chích cho Minh, tới nơi thì thấy một đám thanh niên chắn trước cửa. Nhăn mặt tách họ ra, vừa tiến vào thì cũng đơ luôn, khoé miệng còn có chút co giật.
Con mẹ nó cơm chó kìa!
Tiếng hét của não bộ, đồng loạt phát ra trong đầu của từng người.
Hai người kia, nghe tiếng động liền tách nhau ra. Nhã thì vẫn bày ra khuôn mặt liệt, đi về phía ghế bên cạnh ngồi xuống. Riêng Minh thì đầu óc trống rỗng, im lặng. Bởi cậu biết, bốn khuôn mặt đang cợt nhả cười tiến vào kia. Ánh mắt chứa đầy sự chọc ghẹo, chỉ cần cậu giải thích sẽ nhanh chóng túm cậu mà hỏi chuyện.
Sau khi chích cho Minh một mũi tiêm, cô y tá tốt tính trước khi rời đi còn nói một câu với Nhã.
- Này cậu nhóc, bạn trai của cậu vừa tỉnh dậy. Có ôm ấp hay làm gì, cũng nhẹ tay thôi nhé!
Lời vừa nói ra, cả căn phòng lập tức ngập tràn tiếng cười trêu ghẹo, chỉ duy nhất hai con người là khác biệt. Một người xấu hổ trùm chăn kín đầu, một người chỉ mỉm cười hùa theo cho có không khí.
Minh nằm trên giường, nghe mọi người nói chuyện, bây giờ mới biết thì ra Mạc là người đứng sau. Lòng dạ con người thật khó đoán, cậu ta bình thường rất vui vẻ, hoạt ngôn với mọi người. Thế mà đụng đến chuyện tình cảm, lại có thể vì ganh tỵ mà hại cậu như thế.
Bây giờ thì dính líu với đám của gã bạn trai, cả đám bị trừng trị theo luật pháp. Riêng Mạc dù đã đầu thú nhận tội, nhưng biên bản bị gửi về trường. Bốn năm học của cậu ta, coi như bị đổ bỏ. Thật sự không đáng!
Sau việc này, có lẽ cậu nên suy nghĩ đến việc cả đời này bám dính lấy Nhã, dù anh có đuổi cậu cũng sẽ không rời đi. Chỉ việc trước khi ngất, chứng kiến Nhã một mình cân tới chín người. Trừ hai thằng chạy trốn, thì cứ nhắm mắt nghĩ là chín người đi. Chưa kể họ còn có vũ khí, anh ta chỉ tay không đánh với cả đám. Người bình thường, mấy ai làm được như thế chứ!
Nghĩ lại, nếu cậu đi theo bám đuôi con người này cuộc sống của cậu coi như sẽ không vì mấy chuyện đánh đấm vớ vẩn mà chết sớm nha!
Minh ngẫm nghĩ, mà thấy thích thú trong lòng, không kiềm được mà cười khúc khích.
Mọi người ở chơi một lúc thì ra về, căn phòng bệnh bây giờ cũng còn lại hai người. Minh nhớ đến giấc mơ ban nãy, khều nhẹ tay Nhã nói với anh.
- Ban nãy tôi mơ thấy Lạc Minh!
Nhã nghe cậu nhắc đến cái tên này, sắc mặt lập tức thoáng chút vẻ đau xót. Minh quan sát anh, biểu cảm này nhanh chóng rơi vào tầm mắt của cậu.
Nhã ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, cúi đầu che đi biểu cảm trên mặt. Trầm giọng hỏi cậu:
- Lạc Minh đã nói gì?
Minh nằm trên giường, đầu được nâng cao tựa vào gối, đưa mắt nhìn trần nhà mà thở dài một hơi.
- Cậu ấy nói, anh thật sự đã đổ canh của Mạnh Bà để chuộc lỗi sao, còn trách anh ngu xuẩn!
Nhã im lặng, nâng mắt lên nhìn cậu, tính nói điều gì đó, thì lồng ngực lại trở nên đau nhói. Lần này, cảm giác đau đến mức anh sắp không chịu nổi. Gập người khụy xuống nền.
Minh lo lắng nhìn anh, cố nén thân thể đau đớn muốn ngồi dậy, hỏi anh bị sao vậy. Khoảnh khắc, ngực trái của Nhã đau đớn, anh biết đây chính là hậu quả của việc đổ canh Mạnh Bà. Nhưng anh chấp nhận điều này, chỉ là đã trải qua hai kiếp, cơ thể vẫn bình an. Tại sao đến kiếp này, lại có thể đau đớn đến vậy?