Mợ Ba Muốn Bỏ Chồng!

Chương 10: Đi Sài Gòn



Tiễn bà hội đi một đoạn, trước khi nói lời chào cô hai đắn đo, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng " Thưa bà chuyện hôn nhân là cả một đời.. mong bà nói với cậu ba hãy hiểu cho con.. "

Bà cả nghe cô hai nói thế thì cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhìn cô cười.

Sau khi bà Ngọc đi được một đoạn khá xa cô Hoa mới quay đầu đi về nhà.

Vừa mới đi đường xa về mệt cô không thể nuốt trôi cơm nên chỉ ăn vài đũa rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi.

Buổi chiều có bạn cô đến chơi nhà, mục đích là nài nỉ, rủ rê cô hai cùng đi Sài Gòn để gặp mặt nhà văn An Hạ.. một nhà văn nổi tiếng mà cả cô bạn và cô hai đều rất yêu thích.

- Băng Nguyệt à.. cậu rủ người khác đi, tớ ngại đi đường xa lắm !

Nhìn cô hai với gương mặt đượm buồn, tỏ vẻ thất vọng, trên tay cô Nguyệt còn cầm hai tấm vé của buổi gặp mặt mà khó khăn lắm cô mới giành giật mua được.

- Đừng nhìn tớ như thế, tớ sẽ không bị siêu lòng nữa đâu..

- Nhưng mà biết làm thế nào khi cha má tớ chỉ yên tâm khi tớ đi với cậu thôi, Hoa à đi đi mà !

Băng Nguyệt cứ nài nỉ mãi, cô cứ ngồi lì ở nhà của hai Hoa, phụ bà Phúc nấu cơm chiều.. bà Phúc cũng đã nghe sự tình, biết con gái yêu quý nhà văn kia nên bà cũng lựa lời nói giúp cho cô bạn.

Buổi cơm chiều hôm nay có sự góp mặt của cô Nguyệt, không khí cũng vui vẻ rộn ràng hơn hẳn..



Vé tàu Băng Nguyệt cũng đã mua sẵn hai vé chỉ chờ hai Hoa gật đầu là lên đường đi ngay, hành lý cô bạn cũng đã thu xếp đem đến nhà hai Hoa.. thời gian khá gấp rút, khi cô hai đồng ý đi thì cũng chỉ còn vài tiếng là tàu chạy.

Chuẩn bị đồ đạc, cả hai kêu xe nhanh chóng đến bến tàu trước khi tàu chạy..

" Lần thứ hai tớ đến Sài Gòn đấy ! " Hai Hoa lúc này đang rất hớn hở ngó nhìn khung cảnh qua cửa kính.

Mọi thứ vẫn chưa đổi thay là mấy, chỉ khác lần này đi không hiểu sao lại nặng lòng như thế.

Tàu bắt đầu xuất phát, đoạn đường đi khá xa nên cả hai cũng tranh thủ chợp mắt ngủ vài tiếng.

Khi này cậu Thành đã về đến nhà được khá lâu rồi, sau khi dùng bữa cơm chiều xong mọi trong nhà ngồi lại để ông hội thông báo điều chi đó rất trịnh trọng.

" Ngày mai cậu Thành theo tôi sang nhà ông Vĩnh Hưng để xin lỗi người ta một tiếng.. " Ông hội đồng vừa nói vừa thở dài, không biết bao giờ đứa con trai này mới hết làm ông não nề đây.

Từ nãy đến giờ ông hội nói chuyện với cậu ba mà có thèm nhìn cậu đâu, bởi ông còn hơi giận cậu.

" Chuyện cưới xin, lấy vợ của cậu tôi để cậu tự quyết, từ đây về sau tôi không lo nữa "

Nghe được lời này của cha khiến cậu ba vui lắm, đợi sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, cậu rất muốn chạy sang nhà hai Hoa để nói chuyện vui này cho cô biết mới được.. nhưng khi vừa định đi ra khỏi cửa, bà Ngọc đã vội chạy đến, ngăn không cho cậu đi.



Vẻ mặt bà cả nghiêm nghị nhìn cậu Thành " Việc con định lấy hai Hoa về làm vợ thì má không cản, nhưng con đã suy nghĩ kĩ chưa ? "

" Con đã nhất quyết rồi má ạ ! " Cậu Thành nắm lấy tay bà cả, vỗ vỗ nhẹ.

Chuyện cậu muốn lấy cô hai làm vợ hoàn toàn là nghiêm túc, nếu không cậu hà cớ gì phải theo đuổi cô cực nhọc từ năm này sang năm khác như thế.

" Không giấu gì con hôm nay má có tới nhà cổ, má thấy hình như cô ấy có phần kiên quyết không chịu chấp thuận.. " Bà Ngọc kể lại chuyện khi sáng bà sang nhà thầy Đinh, thấy thái độ hờ hững của hai Hoa khiến bà cả không khỏi lo lắng, bà sợ rằng trong mối hôn sự này chỉ có mình cậu Thành là thấy hạnh phúc.

Cậu Thành ngạc nhiên khi nghe bà cả bảo đã sang nhà gặp mặt cô hai " Cô ấy luôn như thế mà " cậu lẩm bẩm trong miệng.

" Cũng đã tối rồi nếu muốn gặp thì đợi mai hẳn đi con " nói rồi bà Ngọc cũng bỏ đi vào nhà, ngoài trời nhiều gió, mới đứng nói chuyện có tí mà lạnh hết cả người.

Nghe lời bà Ngọc, cậu ba đành đợi ngày mai gặp người thương cũng chẳng muộn.

Sau buổi gặp nhau ở tỉnh khiến lòng cậu xôn xao hơn, nỗi nhớ cô hai ngày một dâng trào, chỉ mới không được gặp người ta có một ngày mà cậu ba lại nhớ ơi là nhớ.

Ngồi ở phòng đọc sách mà tâm trí cậu cứ nhớ về cái đêm đó, cậu cứ ngỡ là bản thân đã say nên sinh ra ảo tưởng.. nhưng những xúc cảm, sự tiếp xúc gần gũi ấy rất thực, làm sao có thể ảo tưởng được.

" Trả cả về với nước, để thuyền về với bờ, như chưa từng ước hẹn, tất cả chỉ tình cờ... " cậu ngồi lẩm bẩm lại câu nói của cô hai đã nói, bất giác lại nở nụ cười.

Đời này cậu đã quyết ngoài hai Hoa ra, cậu sẽ chẳng lấy ai cả, cho dù có ai kề dao vào cổ cậu.. thì cậu cũng chỉ có một quyết định duy nhất.