Mợ Ba Muốn Bỏ Chồng!

Chương 17: Ngày cưới



Mấy ngày sau đó cậu Thành cùng gia đình sang nhà thầy Đinh bàn tính chuyện đám cưới, nghe mọi người bàn tán sính lễ nhà hội đồng Lâm đem đến rất hậu hĩnh.

Cả hai bà thông gia còn cùng nhau đi xem xem ngày nào tốt để tổ chức đám cưới.

Tháng giêng sang năm, cậu ba Thành chính thức rước cô hai Hoa về làm mợ ba, kết thúc chuỗi ngày cực khổ, gian nan theo đuổi cô hai.

Ngày cưới diễn ra linh đình lắm, do nhà hội đồng mần ăn lớn nên khách khứa tiếp không xuể, người làm trong nhà cứ tất bật làm không xuể, hết tóp khách này thì lại dọn bàn lên mâm để tiếp tóp khách khác.

Trong ngày hôm đấy, cậu Thành không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, nói chuyện với biết bao nhiêu người, cười cười nói nói mỏi cả cơ hàm.

Sau khi làm lễ xong, phụ chồng tiếp vài ba vị khách thì mợ Hoa cũng xin phép về phòng, khách khứa tấp nập, bầu không khí ngột ngạt làm cho Như Hoa cảm thấy khó chịu.

Ngồi một mình ở trong phòng, nhìn đống vòng vàng trang sức đủ loại được đựng trong những cái hộp sang trọng mà lòng cô chẳng mấy vui vẻ.

Nhìn bản thân trong gương thật lâu, Như Hoa thấy mình hôm nay thật đẹp nhưng rồi lại nghĩ liệu sẽ thật sự hạnh phúc với lựa chọn này chứ ?

Đang ngồi bâng quơ suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, đi đến mở cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy cậu Minh đang đứng đấy, cậu ngó ngó vào trong tỏ ý muốn vào " Cháu muốn vào sao ? "

" Dạ "

Nhường đường cho cậu bé đi vào, hôm nay là ngày vui của cậu ba nên cô Mai đã chọn cho cậu nhóc một bộ vest thật lịch lãm để dự đám cưới.



" Cô là vợ của cậu sao ? Nhìn cô giống cái người ở trong tranh quá ! " cậu nhóc hồn nhiên nắm lấy tay Như Hoa, bàn tay nhỏ tí thật đáng iu làm sao.

" Tranh á ? " ngạc nhiên nhìn cậu nhóc, Như Hoa không biết cậu đang muốn nói điều chi.

Dẫn tay mợ ba đến bên giá sách, nhón chân lấy một cuốn sách ở ngoài cùng, mở cuốn sách ra bên trong trang sách có kẹp một bức tranh, bàn tay bé nhỏ cầm lấy bức tranh đưa cho Như Hoa xem..

Người con gái xinh đẹp trong bức tranh là Như Hoa, bên dưới còn có bút tích của cậu ba,.. đây chẳng phải là chính tay cậu vẽ cô sao ?

" Mợ đừng kể với cậu chuyện này nhe, con sẽ bị cậu đánh đón mất " cậu nhóc nhanh tay lấy lại bức tranh kẹp vô chỗ cũ, rồi bỏ lại giá sách, tránh để bị cậu ba phát hiện.

Dù mới 7 tuổi nhưng nhóc Minh đã thông minh, lanh lợi như thế này rồi.. quả thật là gen nhà ông hội di truyền mạnh thiệt.

" Mợ ơi ! Con vào được không mợ ? " đột nhiên bên ngoài có tiếng nói

" Vào đi, cửa không khóa "

Một cô bé người làm độ khoảng chừng 15 - 16 tuổi nhẹ nhàng mở cửa thỏ thẻ bước vào.

" Cậu Minh cũng ở đây á ? Nãy giờ cô Mai đi tìm cậu khắp nơi đấy ! " nghe thấy thể, nhóc Minh vội vã chào tạm biệt mợ Hoa rồi chạy ra khỏi phòng đi tìm mẹ.

" Có chuyện chi thế ? "

" Dạ cậu bảo con vào phòng hỏi mợ xem có đói không, để con đem đồ ăn lên phòng cho mợ ăn đỡ đói " tự lúc rước dâu tới giờ cũng đã gần xế chiều, lo lắng vợ mình đói nên cậu Thành gọi con Đẹt vào xem mợ như thế nào..



Tự nãy giờ vào đây con Đẹt chả ngước mắt nhìn thẳng về phía Như Hoa, cứ cúi mặt nhìn xuống.

" Bộ ta xấu lắm hay gì mà em không nhìn thẳng mặt ta mà nói chuyện ! " thong thả ngồi vào bàn rót miếng trà, ăn miếng bánh mứt, rồi lại nhìn con Đẹt hỏi

" Dạ hông, hông có.. mợ đẹp lắm chứ đâu có xấu gì đâu " Đẹt quýnh quáng giải thích

Từ lúc nghe tin cậu Thành sắp lấy vợ, mấy đứa người làm cứ bàn tán ra vào làm bảo mợ ba tương lai là người rất dữ, dữ hơn cả cậu... mà danh tiếng của cậu ba ở nhà này ai mà không biết, cậu rất nghiêm khắc, tính tình thì khó đoán, khó tính không ai bằng, ngay cả ông hội mà cậu cũng dám đối đầu.

" Em tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? "

" Dạ con tên Đẹt, con năm nay 15 tuổi.. "

" Còn ta tên Như Hoa, 22 tuổi, bình thường mọi người thường gọi ta là cô hai Hoa.. nhưng giờ chắc cái tên ấy sẽ không được nghe thường xuyên nữa rồi "

Kể từ bây giờ cô đã gả cho cậu ba Thành, mọi người sẽ gọi cô là mợ ba.

Cái hôm trước khi rước dâu má cô đã dặn dò cô rất nhiều, làm vợ phải luôn biết nhẫn nhịn chồng, hiếu đạo với cha má chồng,... và rồi má cô lại nói : " Nếu có chịu thiệt thòi, uất ức gì thì kể lại với má.. nếu người ta không còn yêu thương con thì cứ về đây, nơi đây sẽ luôn là nhà của con "

Tối hôm đó nằm cạnh má, cô đã thấy má len lén lau nước mắt, má cô cứ vậy mà đã nằm rơi lệ suốt cả đêm.. sáng ra bà lại cố tỏ vẻ vui cười, nhưng cô biết rõ trong những lời nói của má chất chứa nỗi buồn vì sắp phải gả cô đi.

Sau khi nhà trai đến rước dâu, bà Phúc cứ ngó nhìn mãi theo con gái, khi hai Hoa đi bà đã chẳng thể giấu giếm cảm xúc mà ôm chặt lấy cậu Tân khóc " Cuối cùng thì viên ngọc quý đã phải trao đi rồi "