Diệp Sơ Thần đi theo Tần Mộ Đông, nhìn anh tay trái tay phải xách túi đựng đồ, rồi lại nhìn trà sữa trong tay mình, cô cảm thấy hơi áy náy, Diệp Sơ Thần muốn hỗ trợ cầm túi nhưng lại nắm trúng mu bàn tay anh.
Hai tay chạm vào nhau, trong cơ thể có một dòng điện chạy qua rần rần, cô vội vàng rụt tay lại, xấu hổ nói lời xin lỗi.
Tần Mộ Đông bình tĩnh nhìn cô rồi đi thẳng về phía trước, Diệp Sơ Thần nhấp một ngụm trà sữa, nhai trân châu, thầm cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá buồn cười.
Tô Hạo mở cửa cho bọn họ, nhiệt tình chào hỏi Diệp Sơ Thần: "Chị dâu tới rồi, hôm nay chị phải thể hiện tài nấu nướng của mình cho bọn tôi thưởng thức nhé."
Diệp Sơ Thần muốn giải thích nhưng Tần Mộ Đông lại đem đồ đạc trong tay giao cho người xung quanh, cúi đầu nói với cô: “Chẳng phải em bảo tối hôm qua ngủ không ngon à, vào phòng ngủ nằm một lúc đi."
Diệp Sơ Thần ngây người, lúc cô quay lại chỉ thuận miệng nói với Lâm Đông Thăng là hôm qua mình thức khuya ngủ không ngon, thì đã bị anh nghe thấy.
Hơn nữa, không phải cô đến giúp anh nấu ăn sao?
"Không phải chú muốn tôi đến giúp chú nấu ăn sao?" Trong mắt cô tràn đầy chân thành và nghiêm túc, Tần Mộ Đông không tài nào từ chối nổi bèn lên tiếng: "Ừ."
Tô Hạo đi vào phòng bếp hỏi Diệp Sơ Thần có cần giúp đỡ không, cô liếc nhìn căn bếp bừa bộn mình đã làm, ngượng ngùng vén mấy sợi tóc mai bên tai lên rồi nói: "Thật ra tôi không giỏi nấu ăn cho lắm."
“Có thể thấy được.” Tô Hạo xắn tay áo, thuần thục cắt thịt cá thành từng khoanh.
Diệp Sơ Thần không khỏi ghen tị: "Wow, vậy mà anh có thể cắt cá thành mấy miếng bé như thế, anh giỏi ghê á."
Được người khác khen ngợi, Tô Hạo hiển nhiên trở nên thận trọng: "Chị dâu đừng khen tôi, tài nghệ nấu ăn của anh Đông còn giỏi hơn tôi nhiều."
Diệp Sơ Thần nhìn về phía phòng khách, Tần Mộ Đông đang chơi poker với ai đó, không nghĩ tới anh cũng biết nấu ăn.
Nghĩ lại cô không thể hiểu được, rõ ràng biết nấu ăn, bảo cô đến làm gì chứ.
Khi Tô Hạo gọi cô là chị dâu lần thứ ba, cuối cùng cô cũng lên tiếng: "Tôi không phải vợ chú ấy, bố chú ấy là người quen cũ của ông nội tôi nên có thể coi chú ấy là chú tôi."
Nghe được lời này, trên mặt Tô Hạo hiện lên sự kinh ngạc: "Thật sự xin lỗi, ban nãy tôi gọi cháu là chị dâu cả buổi trời."
Diệp Sơ Thần còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Tô Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đứng ở cửa bếp nói: "Anh Đông à, hình như cô cháu gái này không rành nấu ăn là mấy."
Tần Mộ Đông dường như không hài lòng với xưng hô cháu gái này, trên mặt không có biểu cảm gì, bình tĩnh nói: "Không còn cốc dùng một lần nữa, chú đi mua một ít đi."
Tô Hạo cởi tạp dề ra, hỏi Diệp Sơ Thần: "Cô cháu gái, cháu muốn uống gì không? Ban nãy chỉ mãi lo mua đồ mà không suy nghĩ tới cháu."
Diệp Sơ Thần đặc biệt hài lòng với xưng hô này, vừa có chút gì đó thân thiết vừa mang hương hướng mờ ám, khóe mắt cô mỉm cười nói: "Coca Cola ạ."
Tô Hạo đặt tạp dề vào tay Tần Mộ Đông, vỗ vỗ vai anh rồi trầm giọng nói: "Anh Đông, sao anh không nói rõ sớm hơn chút chứ?"
Tần Mộ Đông không nói gì, sau khi Tô Hạo rời đi, anh treo tạp dề lên móc trong bếp, một lúc sau mới hỏi cô: "Em và Tô Hạo đang nói chuyện gì vậy? Trò chuyện vui vẻ đến thế sao?"
Diệp Sơ Thần đứng ở bên chậu rửa chén nhặt rau, thản nhiên trả lời: "Chẳng nói gì cả, chỉ tùy tiện nói chuyện này chuyện kia chút thôi
Cô không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh, quay người nhìn sang, phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, cô nhìn gương mặt với đường nét sâu thẳm của anh, mím môi nói: “Vừa rồi anh ta nói chú có thể nấu ăn, tôi chỉ nấu ăn bình thường, chú có muốn tự mình nấu không?"
“Tôi nấu ăn không ngon cho lắm." Anh tiện tay bóc một miếng đồ ăn lên nếm thử: "Mùi vị rất ngon."
Sau khi nhận được lời khen ngợi của anh, không hiểu sao gương mặt Diệp Sơ Thần lại đỏ lên, cô đẩy anh ra ngoài.
"Ôi chao, các chú đừng nói chuyện lung tung, đáng lý ra một mình tôi làm rất ổn thỏa luôn, các chú đến quấy rầy tôi rồi."