Mộ Đông

Chương 30: Ai bảo anh không muốn



Diệp Sơ Thần kiễng chân lên và ngậm lấy môi Tần Mộ Đông, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô di chuyển từ ngực anh xuống phần thân dưới của anh, xuyên qua lớp vải quần áo, cô nhẹ nhàng nắm lấy vật cương cứng của anh.

Diệp Sơ Thần nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, ánh mắt kiên quyết đến mức Tần Mộ Đông không nỡ chạm vào cô.

Anh không chắc qua vài năm nữa liệu cô có hối hận hay không.

Những ngón tay mảnh khảnh vén mái tóc rối bù của cô sang một bên, cô vòng tay qua cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em không phải tùy hứng mà mong muốn, lúc ở bệnh viện, em đã nghĩ đến việc nếu anh tiến vào cơ thể em thì đó sẽ như thế nào, anh càng né tránh chạm vào em, em càng cảm thấy anh quá tốt đẹp. Bây giờ khắp nơi đều có kẻ lừa đảo, giống Liễu Hạ Huệ như anh có được mấy người kia chứ?"

Tần Mộ Đông rên rỉ vì sức mạnh của lòng bàn tay cô, ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt luồng khí huyết của anh, khiến khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng vì dục vọng.

"Diệp Sơ Thần, em hiểu con người anh không? Em biết sau khi ở bên anh thì sẽ như thế nào chứ?" Giọng nói dâm đãng thốt ra câu nói có chút lạnh lùng.

Diệp Sơ Thần mím môi: "Anh cảm thấy em còn quá trẻ, sợ tới khi đó em không cần anh nữa chứ gì? Chính vì vậy mà bây giờ anh phải lập tức "muốn" em, cho dù sau này em có bao nhiêu người đàn ông thì vẫn sẽ nhớ đến anh, trở thành người đàn ông đầu tiên của em thì sao mà anh có thể quên được chứ?"

Sắc mặt Tần Mộ Đông tối sầm, Diệp Sơ Thần cảm giác được khối cứng rắn trong lòng bàn tay mình đã mềm đi, ôi, chẳng lẽ cô chọc anh giận tới mức làm anh liệt dương mất rồi?

"Anh đừng giận mà, ý em là --"

Bàn tay đang đặt trên eo của Tần Mộ Đông chậm rãi thả eo cô ra, Diệp Sơ Thần hoảng sợ đứng nhón chân hôn anh, anh né tránh, nói chuyện với chất giọng lạnh lùng: "Khoai tây và thịt bò nạm đã hầm xong rồi, chúng ta đi lấy bát ăn đi."

Trong lúc ăn, Diệp Sơ Thần không ngừng đưa ngón tay móc lấy ngón tay Tần Mộ Đông, cắn đũa, tủi thân chớp mắt: "Ban nãy em nói thế không phải có ý như vậy, em không phải đùa bỡn tình cảm của anh, mà nói chứ cho dù em có đùa bỡn tình cảm của anh thì cũng đâu chắc chắn em sẽ đùa giỡn thắng anh chứ, anh làm với em, anh cũng đâu bị thiệt thòi."

"Ăn không nói ngủ không lên tiếng, có việc gì chờ lát nữa hẵng nói." Tần Mộ Đông đặt đũa xuống rồi nhìn sang cô.

Diệp Sơ Thần ném đũa lên bàn: “Không ăn nữa."

Tần Mộ Đông bình tĩnh cầm đũa tiếp tục ăn, Diệp Sơ Thần hậm hực tức giận đứng phắt dậy: "Con người anh sao lại như thế này chứ, em đã thế này rồi, anh còn muốn em như nào hả, anh cự tuyệt em có phải anh cơ bản không muốn chịu trách nhiệm với em? sợ em đeo bám anh hay là chuyện gì?"

Tần Mộ Đông bình tĩnh gắp một miếng thịt bò cho vào bát của mình: "Em ngồi xuống ăn cho đàng hoàng."

Diệp Sơ Thần cảm thấy cảm giác vô cảm như đấm một cú vào bông gòn, cô đột nhiên ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, nghiêm túc nói: "Ngồi thì ngồi, anh gào cái gì."

Mùi thơm ngọt ngào trong ngực xông vào mũi, Tần Mộ Đông cau mày đặt đũa xuống kéo tay cô đang vòng qua cổ cô, nhưng cô lại ôm cô chặt hơn, bất đắc dĩ thở dài: “Em như thế này thì sao anh ăn cơm được?"

Diệp Sơ Thần ôm anh bĩu môi: "Vậy thì khỏi ăn, dù sao em cũng chả đói."

Tần Mộ Đông ôm eo cô, nâng cô lên, dứt khoát ấn cả bộ mông cô lên đùi mình, anh nhìn chằm chằm cô một lúc, cô bị nhìn tới mức cảm thấy ngượng ngùng nên bèn leo xuống, nhưng anh kiên quyết giữ chặt em cô.

"Mắc gì sờ eo em? Đừng nói là anh muốn ấy ấy em nha?" Cô nheo mắt nhìn anh, nhoẻn miệng cười, hàng mi rung rung dưới đôi lông mày rậm.

"Ai bảo anh không muốn?" Giọng nói của anh khàn khàn đầy dục vọng và mập mờ, nụ cười trên mặt Diệp Sơ Thần cứng đờ, cả một hồi lâu không nói nên lời, lúc này, câu nói của Tần Mộ Đông lại khiến cô cảm thấy anh không phải đang đùa cợt.

Anh ôm lấy eo cô, di chuyển đến đầu gối cô, sau đó ôm ngang cô lên, cô ôm lấy cổ anh, nhịp tim tăng hơi nhanh, cổ họng thì khô khốc.

Cô mở to mắt, giả vờ ngây thơ hỏi anh: “Anh không ăn cơm nữa à?”

“Chẳng phải em không đói." Anh trả lời không đúng câu hỏi.
— QUẢNG CÁO —