Thứ 5, ngày 7 tháng 9 năm 2007
12 giờ trưa, Tần Kiệt ăn cơm xong liền vội vàng đến đường Tuần Tư Hà bên ngoài trường học.
Hôm qua anh đã liên lạc với xe chở hàng đợi ở ngã tư giao giữa đường Tuần Tư Hà và đường Mã Hồ.
Tần Kiệt đi đến đưa cho người lái xe một điếu thuốc Hoàng Hạc Lâu, hai người nói chuyện được một lúc thì dì Trương và mười người khác mới đến.
“Tần Kiệt, tất cả đồ phế liệu đều ở đây rồi.
Có tổng cộng 30 ngàn chai nhựa, 9000 vỏ lon, 1500 chai bia và 10 cân báo cũ.
Cháu tự xem đi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cùng đếm!”
Dì Trương nói.
“Dì Trương nói gì vậy? Dì là dì của cháu, lời của dì nói ra làm sao cháu không tin được? Không cần đếm đâu ạ, cháu sẽ mang đi ngay lập tức.
Sau khi bán xong, cháu sẽ quay lại đưa tiền cho dì, có được không vậy?”
Tần Kiệt cười nói.
“Cũng được.
Lão Lương, Tiểu Lô, mấy người đến đây giúp xếp tất cả các phế liệu lên xe tải đi!", Dì Trương gật đầu và gọi những người phía sau.
“Vâng ạ!”
Một lúc sau, Dì Trương và những người khác rời đi.
Chờ thêm một lúc nữa thì Mã Dương và Quách Bùi cũng tới.
“Anh Kiệt, em xin lỗi ạ, vì đồ nặng quá nên em đến hơi muộn!”, Mã Dương và Quách Bùi bỏ bao bì xuống, thở gấp.
Tần Kiệt nhanh chóng lấy trong túi ra hai chai nước khoáng đưa cho hai người.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì Mã Dương liền báo cáo: “Anh Kiệt, có tổng cộng 20 ngàn chai nước khoáng, 5000 vỏ lon, 200 chai bia và 50 cân giấy bóng dầu.
Anh có muốn đếm không ạ?”
“Cái gì cơ? Giấy bóng dầu á?”, Tần Kiệt mắt sáng bừng lên.
Lãi của giấy bóng dầu nhiều lắm đó!
Lần trước có người đã bán nó ở trạm thu mua phế liệu Nam Hồ.
Giá thu mua 1 cân là 2 hào 5 và giá bán là 1 cân 7 hào.
Vậy là tự nhiên lãi được 3 hào 5.
Lúc đầu Tần Kiệt không chú ý đến vấn đề này lắm.
Nói chung là những đồ có lãi lớn thường không dễ làm.
Vì vậy 7 ngày trước, anh ấy mới không đặc biệt dặn dò Mã Dương và Quách Bùi.
Nhưng anh không ngờ Mã Dương và Quách Bùi lại kiếm được tận 50 cân.
Hai người làm rất tốt.
Hai người không phải là đi cướp cửa hàng giấy đấy chứ?
Tần Kiệt có chút kinh ngạc và sửng sốt, sau đó hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm hai người bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Mã Dương, Quách Bùi, sao lại kiếm được nhiều như vậy? Hai người lấy từ đâu ra thế?”
“Anh Kiệt, anh yên tâm đi ạ, nguồn gốc của giấy bóng dầu rất bình thường, đều là hàng tồn kho thông thường của bọn em.
Nó đã được cất giữ nửa năm rồi ạ!”, Mã Dương vội vàng giải thích.
“Hàng tồn kho?”, Tần Kiệt cực kỳ kinh ngạc.
Vì giấy bóng dầu lợi nhuận rất lớn nên 7 ngày trước anh không bảo hai người họ thu mua, trong hợp đồng cũng không có quy định, vậy mà Mã Dương và Quách Bùi đã chủ động đưa.
“Anh Kiệt, là thế này ạ.
Vào hôm trước khi bắt đầu làm việc, anh đã đưa cho chúng em 1000 tệ nên chúng em thấy rất xúc động và cho rằng anh là một người tốt.
Nhưng 1000 tệ là một số tiền lớn, chúng em cảm thấy xấu hổ nên nghĩ tới nghĩ lui, tự thề với lòng là phải làm mọi thứ thật hoàn hảo!”
“Tuy anh chưa hề nhắc tới giấy bóng dầu, thế nhưng giấy bóng dầu cũng là đồ phế liệu mà, chúng em đương nhiên phải đem đến rồi ạ...”
“Hoá ra là như vậy!”
Tần Kiệt nghe xong thì bật cười.
Anh giờ mới phát hiện ra người xưa không có dối gạt mình.
Sống chân thành với mọi người sẽ được đền đáp.
Không ngờ hành động làm màu bảy ngày trước đã khiến Mã Dương và Quách Bùi tuyệt đối trung thành với anh.
Mặc dù 50 cân giấy bóng dầu không thể kiếm ra được nhiều tiền.
Nhưng lòng trung thành lại rất vô giá!
Anh ấy cảm thấy mình lãi rồi.
“Được rồi! Tấm lòng của hai người khiến tôi rất hài lòng! Buổi chiều có tiết học không?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Hả?”, Mã Dương và Quách Bùi đột nhiên giật mình: "Có, có chứ.
Sao vậy ạ?”
“Ồ, vậy thì thôi, hai người trở về đi, học chăm chỉ nhá!”, Tần Kiệt nhìn hai người họ.
“Ồ, vâng ạ, tạm biệt Anh Kiệt!”
“Tạm biệt!”
Sau khi chào tạm biệt Mã Dương và Quách Bùi, Tần Kiệt lên xe chở hàng cùng với người lái xe nhanh chóng đến trạm tái chế phế liệu Nam Hồ.
Đối với người lái xe, ông ấy thậm chí còn không hỏi một sinh viên đại học như Tần Kiệt làm gì không làm tại sao lại muốn buôn bán đồ phế liệu.
Tần Kiệt trả ông ấy 300 tệ tiền xe, số tiền không hề nhỏ, ông chỉ cầm tiền rồi chở hàng là được rồi.
Tần Kiệt đều đã thỏa thuận xong với người lái xe tải trên đường đi.
Cứ sau 7 ngày ông ấy sẽ giúp Tần Kiệt vận chuyển 1 lần.
Một tháng vận chuyển 4 lần, tổng cộng là 1200 tệ.
Gần bằng một nửa lương của công nhân doanh nghiệp nhà nước, người lái xe tải đương nhiên vui vẻ đồng ý rồi.
Lúc đến trạm thu mua phế liệu Nam Hồ đã là sáu giờ chiều.
Trên đường đi, Tần Kiệt gọi điện cho ông chủ Tiêu.
Sau khi thấy chiếc xe tải chở hàng đi tới, ông chủ Tiêu cố ý mở cửa phụ để chiếc xe tải trực tiếp đậu thẳng vào một cái sân tương đối rộng phía trong.
Dừng xe xong, vợ chồng ông chủ Tiêu nóng lòng muốn nhìn thấy đồ phế liệu trên xe.
Sau khi hai vợ chồng họ lên xe tải liền lập tức chết lặng.
Chiếc xe tải khổng lồ quả nhiên đã đầy ắp đồ.
“Ông chủ Tiêu, sao vẫn không kiểm hàng vậy?”, Tần Kiệt gọi.
“Ồ, ngay lập tức, lập tức đây.
Cậu Tần, cậu thực sự đã gây bất ngờ lớn cho tôi đó.
Tôi cho rằng cậu mua được một nửa xe phế liệu thôi là tốt lắm rồi, nhưng không ngờ cậu lại đóng đầy được cả một chiếc xe, tôi cảm thấy tương lai cậu chắc chắn sẽ phát tài!”
Ông chủ Tiêu giơ ngón tay cái ra khen ngợi.
“Chỉ là mượn may mắn của ông chủ Tiêu thôi!”, Tần Kiệt cười nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau lên nhỉ!”, bác lái xe cũng phải về nhà ăn cơm nữa.
“Được được, tôi lập tức bắt đầu đây!”
Nói là làm.
Ông chủ Tiêu cùng vợ nhanh chóng kiểm hàng.
Tần Kiệt nhìn chằm chằm bên cạnh, thầm đếm số lượng.
Mặc dù ông chủ Tiêu đã viết giấy chứng nhận.
Nhưng đây là lần đầu tiên làm ăn với ông ấy.
Mặc kệ ông ấy có giấy chứng nhận hay không, Tần Kiệt vẫn nhất định phải chú ý vì nếu như bị lừa thì bản thân anh sẽ là người thiệt thòi.
Tốc độ kiểm hàng của ông chủ Tiêu và vợ rất nhanh.
Chỉ mất hơn một giờ đồng hồ để kiểm kê hết một xe chứa đầy phế liệu.
Sau khi thẩm tra chính xác số lượng với Tần Kiệt, ông chủ Tiêu liền thanh toán tiền cho anh tiền hàng ngay tại chỗ.
Theo thỏa thuận trước, số tiền tổng cộng là 12326.5 tệ, trừ đi 3.000 tệ đã trả trước đó thì còn lại 9326.5 tệ.
Ông chủ Tiêu dùng giấy báo bọc tiền và chứng minh thư kèm theo của Tần Kiệt đưa cho anh.
Sau khi cầm tiền, Tần Kiệt đích thân đếm lại 1 lần nữa để xác nhận không thiếu tiền thì anh mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Niềm vui biểu hiện rõ trên khuôn mặt của anh.
Anh kiếm được 12326.5 tệ, trừ đi 6031.2 tệ mà 28 quản lý ký túc xá xứng đáng có được thì còn lại 6260.3 tệ, sau đó trừ đi 1000 tệ đưa cho Mã Dương và Quách Bùi, 300 tệ cho bác lái xe tải, thì còn lại 4960.3 tệ.
Chỉ mới 7 ngày thôi mà đã kiếm được nhiều tiền như thế này rồi.
Bằng tận 3 tháng lương của công nhân bình thường tại thành phố Hán.
Nếu làm một tháng sẽ kiếm ra được bao nhiêu nhỉ?
Aigu~
Tần Kiệt nuốt nước miếng.
Không dám tưởng tượng.
Thật kinh ngạc mà.
Nhưng ngay cả như vậy, không có sinh viên đại học nào ở thời đại này lại sẵn sàng hạ mình và làm việc này một cách nghiêm túc.
Chẳng qua là một số người có hoàn cảnh gia đình khó khăn mới đi kiếm nhặt một chút tiền để chi tiêu sinh hoạt.
Đương nhiên rồi, bây giờ là mùa hè mà.
Thành phố Hán cũng là thành phố nóng như hoả lò.
Thời tiết nắng nóng như này, mà toàn trường thì có gần 40,000 sinh viên đại học, thạc sĩ và giảng viên, kiếm được như vậy là hết sức bình thường.
Nếu không phải mùa hè thì sao?
Thu nhập chắc chắn sẽ bị giảm đi.
Nghĩ đến đây, Tần Kiệt nhận thấy có một sự mạo hiểm to lớn.
Ngoài ra, công việc này lại không phải là một công việc đòi hỏi kỹ thuật công nghệ cao.
Một khi tin tức về việc kiếm tiền của anh được lan truyền đi chắc chắn nhiều người sẽ thèm đỏ mắt mà tham gia vào.
Đến lúc đó, bản thân sẽ có đối thủ cạnh tranh.
Không được.
Phải nghĩ ra cách khác.
Không thể cứ ngồi chờ chết được.
Sau khi cân nhắc một lúc, Tần Kiệt nói chuyện với ông chủ Tiêu rồi lên xe tải cùng người lái xe tải rời khỏi trạm thu mua phế liệu.
Không nói lời nào suốt quãng đường, lúc anh đến đại học Hồ đã gần bảy giờ rồi.
Bụng réo ùng ục liên hồi.
Anh trực tiếp đi bộ đến Phố Đoạ Lạc bên ngoài khuôn viên trường.
----------------------------