Quy mô rộng rãi lại to lớn, bên trong hầu hết đều phân chia ra từng khu. Nơi vị trí Mộ Kình Triệt tiến đến, là viện kiểm soát y dược.
Mọi người nơi đây đều mang dáng vẻ học thức, trên người chiếc áo blouse trắng. Dù vậy ẩn đằng sau, cũng đều là thủ pháp giết người bằng độc không chớp mắt, có thể cứu, ắt hẳn cũng có cách đưa đối phương đến cõi khác dễ dàng hơn.
Đã dưới tay huấn luyện người của Mộ Kình Triệt, không lý nào lại đơn thuần, nếu có thì thật sự chỉ là con số nhỏ.
Thời điểm kiểm tra bảng đo huyết áp, Thời Cảnh nhìn biểu hiện của Mộ Kình Triệt không khỏi cảm thán.
Hôm nay diễn ra rất yên ổn, thỉnh thoảng biến chuyển huyết áp lẫn nhịp tim, nhưng căn bản đều là không đáng kể.
Cho đến khi quản gia Mục bất mãn thuật lại, đêm qua Mộ Kình Triệt lại trọng dụng nữ hầu kia.
Đến đây, Thời Cảnh không ngốc mà đoán được, vấn đề là nằm ở nữ nhân đó.
Rốt cuộc Thời Cảnh cũng thắc mắc nữ hầu đó rốt cuộc bản lĩnh như nào, lại có thể thuần hóa một kẻ ngông cuồng trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng rồi, khi Mộ Kình Triệt tỉnh lại, ánh mắt sắc bén lướt qua loạt người trong phòng điều trị lăm le với thái độ sát khí, khi này Thời Cảnh phải suy nghĩ lại câu nói ban nãy.
Cậu ta nhầm rồi, Mộ Kình Triệt có lẽ chỉ không đối với nữ nhân kia như thế, còn bọn họ thì khác.
Khoa phòng chế tạo loại độc dược.
Khoảng thời gian này, mọi người đều dành toàn bộ cho việc nghiên cứu thành phần để chữa trị cho đôi mắt của Mộ Kình Triệt.
Khi Mộ Kình Triệt bị ảnh hưởng đôi mắt, hắn vẫn nhớ rất rõ dưới mưa bão đạn kia, từng bước dễ dàng thoát khỏi chế ngự, đi kèm bên đó là thương tích đầy mình nhưng vẫn có thể chống chọi.
Lũ người đó sau cùng không thể trừ khử cái mạng, chỉ muốn phế đi thứ quan trọng trên người hắn, là đôi mắt này.
Không ngoài dự đoán, Mộ Kình Triệt thật sự như phát điên về việc đôi mắt ảnh hưởng. Mọi thứ căn bản đều bị trì trệ.
Thỉnh thoảng, người trong gia tộc sẽ lại kiếm đến Mộ Kình Triệt, hòng mang tư tưởng muốn giúp hắn chữa trị, thậm chí đẩy một vài bác sĩ danh tiếng đến.
Mộ Kình Triệt nào nghe lọt vào tai, hắn biết có rước người vào, cũng không khác gì đang tự nuôi rắn trong nhà.
Hiện tại, loại độc này đã tìm được hơn ba phần tư các loại độc gộp thành, căn bản đều là thứ ác tính, hòng muốn đôi mắt người đàn ông thật sự biến mất.
Trưởng kiểm soát loại độc điều tra thành phần, đi kèm với những loại độc đều phải tìm các thành phần khắc chế. Từ đó mới có thể chữa trị dứt điểm
Dẫu sao, hầu hết những người hiện tồn tại ở đây, cũng đều do Mộ Kình Triệt một tay cứu vớt, cho một con đường sống, nên họ đối với người đàn ông đều dành toàn bộ cống hiến và tâm huyết.
…
Từ sau khi Diệp gia đem Úc Noãn qua thay thế, hành tung của Diệp Ngọc càng lúc càng khống chế gắt gao hơn, hơn hết đều không để lộ thân phận, tránh việc người Mộ gia phát hiện.
Thời điểm đầu, Diệp Ngọc vừa đi du học trở về, danh tiếng tại Đế Đô căn bản không có, thế nhưng thứ chào đón Diệp Ngọc lại là bảng giấy nợ cùng với việc đem gả cho một lão già thương nhân hắc đạo tệ hại bị mù.
Khi đó, cô ta đã khóc đến mức thê lương, giọt nước mắt long lanh trên gò má tuôn xuống, cũng khiến mọi người không khỏi xót thương.
“Cha, con không muốn. Tên thương nhân hắc đạo kia quanh năm tắm trong máu người, lại còn là một lão già tới tuổi sắp chết bị mù… nếu đưa con gái tới đó, khác nào số tiền kia là mua mạng của con…”
Vừa khóc, vừa quỳ xuống bấu víu lấy người cha người mẹ của mình.
Bọn họ nhìn con gái, thật sự là không nỡ. Nhưng nếu không làm, Diệp gia cũng đứng ngang với cái chết.
Nơi hàng người hầu, một nữ hầu hiện tại đang đứng xếp hàng, gương mặt trong trẻo non nớt hiện tại cúi gằm, nét mặt nhìn ở một góc, lại có vài phần tương đồng Diệp Ngọc nếu nhìn qua loa.
Ông Diệp nhíu mày tiến đến hàng người hầu, vài giây sau lập tức lôi cô gái nhỏ ra, bàn tay siết chặt gò má cô mà xem xét.
“Úc Noãn, cô muốn có tiền không?”
Úc Noãn biết, mục đích của câu hỏi này và mục đích ý định bọn họ là gì.
Cô cũng biết, cô không thể từ chối yêu cầu của bọn họ. Vài giây sau, ánh mắt kiềm nén sự kinh hãi, miễn cưỡng gật đầu.
Cho dù nghe hay không nghe, kết cục cũng chỉ như một. Không chết trong tay Mộ gia thì cũng là cái xác ở Diệp gia.
Ông Diệp nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ vai.
“Tốt lắm, đi thay tiểu thư của cô. Nếu có thể trở về, tôi chắc chắn bồi đắp ân tình này.”
…
Úc Noãn vẫn còn đọng lại dòng suy nghĩ, căn bản chưa thể thoát ra.
Từ lúc hiện diện, bản thân đã sống trong một cô nhi viện, cô không được quyền định đoạt.
Đến trưởng thành, trở thành người hầu Diệp gia. Ngay cả cha mẹ, cô cũng chẳng hề biết đến, hai từ đó không tồn tại trong từ điển.
Thật ra khi đến làm người hầu Mộ gia, Úc Noãn từng có suy nghĩ một lúc nào đó được Mộ gia thả người, khi đó cô cũng sẽ tự do, làm những điều bản thân thich.
Xưa giờ không có thứ gì để kẻ khác có thể sử dụng đe dọa đến cô, nếu có, cũng chỉ gói gọn hai chữ “tự do” kia.
Trong phòng người hầu hiện tại không quá nhiều, hầu hết đều là đồ từ trưởng quản phân phát mỗi người khi đến. Đều là phục trang như nhau.
Úc Noãn vỏn vẹn bốn bộ đồ, đều chung một kiểu, chỉ duy bộ đồ ngủ được thiết kế tay ngắn không quá dài, kiểu cách thoải mái.