Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 37: Em là nguồn sáng



Lão gia Mộ đóng lại quyền hồ sơ dày đặc, tất cả đều đang tố trạng động thái làm việc mưu phản của Mộ Thúc.

Thế nhưng dù Mộ Kình Triệt có nắm rõ, người đàn ông cũng không đến mức cáo trạng.

Nếu thật sự toàn bộ thông tin này bị lộ ra, chắc chẵn Mộ Thúc khó mà có đường sống. Chẳng qua hiện tại đều nề mặt người Mộ gia.

Người phía sau lão gia Mộ khi này, nhận lệnh theo cái phẩy tay của ông. Tiến hành dâng lên trước mặt Mộ Kình Triệt những thứ hộp mạ ánh bạc lấp lánh cao cấp, thoạt nhìn đều rõ không phải thứ đồ rẻ tiền lại khó có thể sở

ทนั้น.

"Con đem về sử dụng, tất cả đều là loại thảo dược quý hiếm, đông trùng hạ thảo và một loạt các vật phẩm cống tiến hỗ trợ sức khỏe. Mau chóng dưỡng thương chăm sóc cho đôi mắt để còn đương đầu."

Mộ Kình Triệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ra hiệu vệ sĩ cất gọn.

"Nếu đôi mắt đã tìm ra biện pháp giải quyết, con cũng có thể ung dung như hiện tại. Vậy thì sắp xếp thời gian, tuần sau tham dự buổi gặp mặt các bang hội lớn nơi thế giới ngầm."

Nghe đến đây, Mộ Kình Triệt nhướng mày, dường như cũng hiểu được ý định của lão gia Mộ là gì.

Thời gian ảnh hưởng về đôi mắt, kéo dài duy trì ròng rã gần hai tháng trời. Chắc chắn không ít các thế lực dấy lên lòng tranh đoạt, muốn tiến tới soán ngôi vị.



Mộ Kình Triệt thời điểm hiện tại nếu đã nắm chắc được bản thân như nào, vẫn là nên trở lại vị trí thượng vị ở buổi hội họp đó. Đồng thời cũng như một lời cảnh cáo với những kẻ đang ngâm ý đồ, triệt để loại bỏ.

Cuộc nói chuyện với lão gia Mộ kéo dài, nội dung cũng chỉ nhạt nhẽo xoay quanh vấn đề bàn bạc duy trì con đường đi như thể nào.

Sống trong thế giới tối tăm như thế này, Mộ Kình Triệt cũng chỉ từng là một đứa trẻ lớn lên giữa những cái sự nguy hiểm, để rồi hình thành nên bản tính của hắn như thế, tàn độc quyết đoán, ra tay sát phạt cũng không nghĩ đến cảm nhận kẻ khác.

Người đàn ông thở dài, trạng thái nhạt nhẽo suốt cả quá trình trên đoạn đường trở về.

Trời hiện tại đã tối muộn, tuyết rơi đầy đường, trăng soi cũng không tài nào sáng. Đình Khiêm cần trọng lái xe, theo sau đoàn xe hộ vệ sang trọng, ánh đèn pha rọi trên dãy đường dài, thể hiện rõ sự hào nhoáng lẫn thế lực hùng mạnh của người làm chủ.

Đến lúc trở về, đồng hồ đã điểm gần mười giờ khuya.

Mộ Kình Triệt hôm nay ngoài việc kiểm tra sức khỏe bản thân, lại phải đến phòng tổ chức nghiên cứu Huyết Sát để xem xét đến quy trình. Nếu chắc chắn không gặp trục trặc, trong vòng cuối tháng trưởng khoa sẽ điều chế xong loại thuốc chữa trị đối với đôi mắt.

Người đàn ông nôn nóng chữa trị khỏi hoàn toàn, một tay đảm bảo cho thể giới ngầm lẫn các bang hội trở về quy luật tất yếu. Hơn hết chính là, muốn có thể tự tay chăm sóc cho cô gái nhỏ ngày ngày vẫn bên cạnh chăm sóc với sức khỏe của hẳn.

Khi dừng trước cửa phòng, Mộ Kình Triệt chợt nhớ cách đây không lâu, thời điểm này cô gái nhỏ đã ngủ. Vì thế lúc mở cửa phòng, bàn tay cần thận nhẹ nhàng, sợ làm hỏng giấc ngủ của cô.

Một kẻ bình thường ngạo mạn như hắn, không nghĩ đến cũng có ngày bản thân trở thành như thế.

Vốn tưởng người đã ngủ, kết quả vừa mở ra, đã nghe giọng nói trong trẻo cất lên.



"Ông chủ, ngài về rồi."

Úc Noãn vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô hiện đang đứng bên cửa sổ cùng ánh trăng nhàn nhạt, lớp kính vốn trong suốt hiện tại đã đẩy đợt tuyết trắng được phủ lên.

Mộ Kình Triệt thấy cô chưa ngủ, tuy mong chờ, nhưng hơn hết lại tức giận. Thời gian đã khuya, cô lại không biết tự chăm sóc hay sao?

Người đàn ông tiến lại gần cô một chút, căn phòng bình thường vẫn mang đầy cái lạnh lẽo khi thiếu hơi người, hiện tại ấm áp đều chỉ do một mình cô tỏa ra.

Từ khi Mộ Kình Triệt bị ảnh hưởng, thế giới hắn bình thường tẻ nhạt nay lại gấp bội. Chỉ là lúc có sự hiện diện của cô, hắn lại nhận ra thể giới vốn không đen tối như thế, bản thân vẫn luôn có ánh sáng hiện diện sâu thắm trong cái không gian tối tăm. Cô, lại chính là nguồn sáng đó!

Vòng tay rộng lớn lại ấm áp, vốn muốn ôm cô, nhưng lại nghĩ đến việc áo khoác hiện tại phủ đầy lớp sương lạnh lẽo, hắn sợ làm cô ảnh hưởng cái lạnh nên liền tháo ra.

Áo sơ mi ôm lấy cơ thể cường tráng, Mộ Kinh Triệt cởi cúc áo cổ tay kéo lên cao, để lộ làn da màu đồng rắn chắc đầy nam tính mạnh mẽ, cứ thế thẳng một đường tiến lại gần phía Úc Noãn, ôm trọn cơ thể nhỏ bé vào lòng.

"Biết khuya rồi không? Tại sao em vẫn chưa ngủ?"

Úc Noãn bị ôm, lại không khó cảm nhận đôi môi kiêu bạc khẽ hôn xuống làn da mềm mại sau gáy, vòng tay siết chặt lấy chiếc eo thon, ôm trọn cơ thể nhỏ.

Hơi lạnh từ Mộ Kình Triệt tản ra vẫn cảm nhận được, chỉ là còn chút ít.