Gương mặt Mộ Kình Triệt giờ phút này, tràn đầy sự nhẫn nại, từng đợt mồ hôi trên gương mặt tuôn ra. Lần nữa xoay người cô lại nằm sấp, trông thấy xương hồ điệp mảnh mai run lên, mái tóc dài rũ xuống hiện tại đã ướt lấy.
Cảm giác đau đớn hòa lần với sự khó chịu đan xen đến mức nhộn nhạo.
Lời xin lỗi buông ra, nhưng vẫn tiếp tục ra vào, Mộ Kình Triệt cũng không khống chế nổi. Bất luận như nào, hoàn toàn muốn cô đến điên cuồng.
Thân thể Úc Noãn da thịt non nớt, đối với loại chuyện không chịu nổi sự to lớn, miễn cưỡng chấp nhận loại hành động này, khóe mắt tuôn trào ướt át. Dù vậy, Mộ Kình Triệt vẫn ôn nhu từng chút hôn lên khắp nơi xoa dịu.
Chỉ là, trong một khoảnh khắc ngắn cô lại nghe đến hai từ kia.
"Diệp Ngọc, đừng sợ, tôi bên cạnh em."
Úc Noãn cắn chặt cắn môi, cùng hắn giao hòa.
Cô vĩnh viễn không phải hai từ kia.
Khi Mộ Kình Triệt ra vào bên dưới, ôm chầm lấy cơ thể cô vào, từng hồi đau đớn lẫn khoái cảm đan xen đánh úp.
Cô gái nhỏ càng lúc càng cảm nhận thân dưới rã rời, là đúng nghĩa cả về tinh thần lẫn thể xác. Tiếng khóc thút thít nhỏ vụn, người đàn ông đau lòng muốn cúi người hôn xuống, kết quả Úc Noãn trực tiếp ngậm chặt lấy đôi môi nhỏ.
Mộ Kình Triệt không hiểu, cho rằng cô giận dỗi vì hắn làm đau, lần nữa ôn nhu hôn vụn vặt gương mặt nhỏ, sau cùng đầu ngón tay siết chặt cằm khiến cô vì đau mà há miệng, thừa cơ hội mà xông vào, quấn quít lấy vật mềm mại ngọt ngào bên trong.
Mộ Kình Triệt cúi thấp, bên trong cô ấm áp siết lấy thứ vật của hắn một cách gắt gao, với loại chuyện này hoàn toàn bị mê hoặc bởi thân thể nhỏ nhắn.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy ga giường lại bấu chặt, thấy được các khớp ngón tay xinh xắn đang run lẩy bẩy, môi nhỏ khẽ há, cho dù không quen thuộc nhưng loại cảm giác này chẳng thể nào phủ nhận được đều do một màu dục vọng đem đến. Từng lọn tóc ngắn trước mặt hiện tại ướt đẫm, áp vào vầng trán.
Mộ Kình Triệt cúi người, khẽ hôn lên bả vai như thể hưởng thụ một kỳ quan tuyệt đẹp trên thế giới, động tác nhẹ nhàng nâng niu trân bảo.
"Bé con ngoan, gọi tên tôi!"
Người đàn ông buông lỏng, ngón tay vuốt ve cơ thể nhỏ nhắn run rẩy trong lòng hẳn, sau cùng tách đôi chân thon dài để lộ nơi mềm mại đang sưng đỏ đến mê người lên.
Ánh mắt Úc Noãn hoảng loạn nhìn người đàn ông, vẫn mờ mịt chẳng rõ. Cho đến khi cảm nhận thứ vật càn phá kia lần nữa xông vào một cách thong thả, ấm nóng bao phủ đem từng hồi tâm trí cô phiêu đăng.
"Ông chủ... đau..."
Úc Noãn yếu ớt van xin, Mộ Kình Triệt nghe vậy thì thương xót cúi người, ôn nhu hôn lên. Căn bản vẫn chưa từ bỏ ý định, ngón tay lướt theo viền môi, thấp giọng nói.
"Gọi tên tôi, tôi muốn nghe em gọi tên tôi một lần!"
Gương mặt Mộ Kình Triệt hiện rõ chút tà ý muốn trêu đùa, cũng biết rõ cô không thể chịu đựng nổi, nhưng hơn hết khi nghe đôi môi cô cất lên những thanh ẩm kia, thật sự kích thích giác quan từng tế bào đến cực điểm.
"Nghe lời, tôi sẽ sớm buông tha, được không?"
Hắn thầm buông ra một câu thủ thỉ.
Úc Noãn gắt gao nhìn hắn, không còn bộ dạng bình thường, bàn tay nhỏ chống đẩy trước ngực hắn bất lực ngăn cản.
"Kình... Kình Triệt..."
"Ngoan lam!"
Có trời mời biết khi cô cất lên hai chữ này, khoảnh khắc đó, cũng mong muốn đem cô chỉ thuộc về riêng của hắn.
Trái tim Mộ Kình Triệt rung động, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Úc Noãn những tưởng nghe lời, người đàn ông sẽ buông tha. Nhưng cô nào biết lại là chiêu trò, khi cô muốn trốn tránh, chỉ thấy hẳn lưu manh lần nữa ôm chầm lấy, tiếp tục ham muốn, thắt lưng đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Đầu óc váng vất, rốt cuộc cũng hiểu loại cảm giác từ một cô gái trở nên trưởng thành là như nào.
Giờ phút này, thân thể cô như con thuyền nhỏ, hứng chịu từng đợt bão mãnh liệt từ phía hắn không tài nào đỡ nào.
Đối với lần đầu, Úc Noãn chẳng thể chống đỡ nổi, ngoài việc khóc van tha cố gắng khơi dậy lòng thương cảm từ hắn thì cũng chẳng biết nên làm gì. Cô gái nhỏ đáng thương nào có biết được rằng, giọng nói van xin rót vào tai hắn lại thành bản tình ca câu hồn kích thích hắn đến tột độ.
Mộ Kình Triệt, lại có vẻ rất hăng say cuồng nhiệt.
Nội tâm Úc Noãn cực kỳ mâu thuẫn, cô một phần muốn rời đi không dính dáng, một bên lại muốn cùng hắn, bởi hắn là người duy nhất đối tốt với cô.
Sau cùng, mệt mỏi bao trùm, không phản pháng được, mí mắt sưng đỏ nặng nề sụp xuống, dần dần đau đớn đến rã rời chìm vào giấc ngủ sâu.
Mộ Kình Triệt cảm nhận người trong lòng dần không còn động tĩnh, vừa cúi thấp người đã cảm nhận hơi thở đều đều, cô nằm lặng im, hoàn toàn không còn nhận thức gì.
"Bé con..."
Hắn nghi hoặc lên tiếng, không gian tĩnh lặng, lần nữa thở dài. Hắn thật ra vẫn còn sung sức, cô thì ngược lại mệt đến tê liệt.
Bống chốc cảm thấy một đêm thật sự phóng túng, đến mức đem cô hành đến nỗi ngất đi. Sức lực của cô gái nhỏ chẳng thể tài nào đem so bì được với hắn.
Đem cô kéo vào lòng, đặt lên bả vai cô một nụ hôn, thấp giọng nói.