Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 103: Khuếch đại ba bốn năm với Mộ Lệ Sâm?



Edit: Small

Bịch!

Người của Mộ Lệ Sâm lại ngã xuống hai người, còn lại bảy người. Mới nói được mấy câu đã bị quật xuống, thực lực cách xa quá lớn.

Trình Nham nói: "Bằng không thôi bỏ đi, đến cuối cùng thật sự sẽ rất mất mặt xấu hổ."

Mộ Lệ Sâm ánh mắt âm trầm nhìn hắn ta: "Anh cảm thấy, ở Đế Đô có chuyện gì mà Mộ Lệ Sâm không làm được sao?"

"Cái này rõ ràng cậu không làm được, Tống Tinh Thần cũng không phải người thường, cậu không thể dùng ánh mắt người bình thường để nhìn cô ấy được. Bề ngoài cô ấy không khác gì một học sinh bình thường, cậu không cho tôi tư liệu, tôi cũng không biết cô ấy liên quan đến năng lượng sạch, còn nghiên cứu phát minh ra thành phẩm. Đây không phải thiên tài bình thường, mà biếи ŧɦái trong thiên tài hạng nhất. Nếu cậu thật sự muốn mời cô ấy, không thể dùng sức mạnh được, Lưu Bị năm đó cũng phải 3 lần đến nhà tranh mời*, cậu thì tính cái gì?"


*Là điển tích Lưu Bị từng ba lần tới nhà tranh để mời Gia Cát Lượng xuất núi và cùng ông mưu tính đại sự. Ngày nay, giai thoại "tam cố thảo lư" này vẫn thường được người đời nhắc tới như minh chứng về sự thành tâm thành ý đối với hiền tài của người lãnh đạo có tầm nhìn.

"Cậu kiên nhẫn chút, ở Đế Đô cậu là lớn nhất sao? Được, tôi thừa nhận cậu rất lớn, nhưng Tống Tinh Thần không thích hợp dùng phương pháp cực đoan, tương lai còn dài, cô ấy mới 17 tuổi, từ từ thuyết phục cô ấy là được. Con người ai cũng có nhược điểm, tìm được nhược điểm của cô ấy thì dụ dỗ hoặc thuyết phục, làm như vậy sẽ tốt hơn."

Trình Nham nói xong, lại có bốn tên vệ sĩ ngã xuống đất, đứng lại chỉ còn 3 người.

Ba người này là nỏ mạnh hết đà, không chịu được quá hai phút.


Trình Nham nghĩ còn có thể chống đỡ được hai phút, kết quả bị bọn họ trong một phút liền KO.

Tống Tinh Thần tìm được 2 gã tàn nhẫn như này ở đâu không biết, thời đại hoà bình, loại thân thủ như này cực kỳ ít, trông giống lính đánh thuê đặc chủng. Lấy thân phận của cô, không giống như là có thể mời được lính đánh thuê đặc chủng.

Kiều Thâm và Đàm ca sửa sang lại quần áo, đi đến trước mặt Tinh Thần.

Tinh Thần đang tô sơn móng tay màu trong suốt, đúng lúc vừa tô xong, bàn tay dưới ánh hoàng hôn lấp lánh tỏa sáng, ánh sáng màu vàng óng xuyên qua năm ngón tay, dừng trên khuôn mặt thanh tú của cô, cảnh tượng rất là đẹp.

Cô cười nói: "Sơn móng tay Tôn Mẫn cho tôi còn dùng khá tốt."

Đàm ca nói: "Tống tiểu thư, đã đánh xong."

Tinh Thần nắm tay thu lại, nhìn những vệ sĩ ngã xuống đất kêu rên: "Ồ, nhanh như vậy đã đánh xong."


Kiều Thâm sờ mũi, cười nói: "Tôi cho rằng sẽ mất mười phút, kết quả lại chịu không được mà năm phút đã giải quyết xong."

Thân thủ hai người sắc bén, cũng khó trách lần trước Sở Vân cùng Tiểu Quan liên thủ cũng bị thua bởi Đàm ca.

Một đường chơi liều mạng, quả nhiên không giống nhau.

"Được rồi, đánh xong kết thúc công việc, chúng ta về thôi."

"Đúng vậy."

Cánh môi Tinh Thần cười nhạt, đi trước hai người.

Đi chưa được mấy bước, Mộ Lệ Sâm đã chặn đường đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng cô.

Tinh Thần rất vui vẻ, cười nói: "Xin lỗi Mộ tiên sinh, bảo tiêu của anh bị người của tôi đánh, anh sẽ không để ý chứ."

Mắt phượng hắn sắc lạnh, không nói gì, chỉ chặn đường đi của cô.

Thấy hắn không tránh ra, Đàm ca đứng trước Tinh Thần trước: "Tránh ra!"

"Đàm ca, anh đi xuống trước đi. Mộ tiên sinh dường như có chuyện muốn nói, để anh ta nói xong đã."
"Vâng, Tống tiểu thư."

Đàm Quân Trạch đi xuống.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Lệ Sâm khí lạnh bức người, nhìn thẳng cô: "Tống Tinh Thần!"

"Mộ tiên sinh, có chuyện nói thẳng."

"Tinh Thần Đầu Tư của cô tôi cảm thấy rất hứng thú, ra giá đi, tôi mua lại toàn bộ. Sau đó cho cô 50% cổ phần, để cô toàn quyền quyết định, sẽ không can thiệp bất kì quyết sách gì của cô."

Bán công ty cho hắn, còn có thể cho cô cổ phần, toàn quyền quyết định, loại lời nói này cô sẽ tin chắc?

Tinh Thần cười, cười đến run người.

"Mộ tiên sinh, anh xem tôi ngốc sao? Không cần bắt nạt tôi tuổi nhỏ, tuổi tâm lý của tôi cũng không nhỏ đâu."

"Cho cô 60% cổ phần, Tống Tinh Thần, đây là giới hạn lớn nhất! Nếu cô còn không hài lòng, cô có thể tùy ý ra giá thu mua lại."

"Mộ tiên sinh, Tinh Thần Đầu Tư ở trong mắt anh, chỉ là một đống số liệu, có thể đáng giá mua lại bằng tiền. Nhưng trong lòng tôi, là lý tưởng của tôi, mục tiêu của ta, tương lai của tôi yêu cầu chinh phục hết thảy, anh nói tôi có thể bán đi khát vọng của tôi sao?"
"Người sống trên đời, dù sao cũng phải tìm chút thú vui, thú vui của tôi đương nhiên không phải kiếm tiền, cũng không phải tạo ra phát minh, mà là......"

Tống Tinh Thần nhìn về phía hắn, cánh môi mở rộng hơn, lộ ra hàm răng trắng ngà.

"Chèn ép người giống như anh, xuất thân hào môn, điểm bắt đầu cao hơn so với người khác, liền cảm thấy tiền có thể mua được hết thảy, Cố tình lại có thứ anh không mua được, như là Tinh Thần Đầu Tư."

"Còn có, tôi khuyên anh tuyệt đối đừng trùng với dự án của tôi, anh sẽ bị vắt  kiệt hết lực đến lợi nhuận cũng không kiếm được. Thế giới rất lớn, đi làm cái khác đi."

Nói xong, Tinh Thần thu lại tươi cười, ánh mắt lạnh băng đi qua trước mặt hắn.

Mới vừa sượt qua vai, Mộ Lệ Sâm gọi lại cô.

"Tống Tinh Thần, vốn tưởng rằng cô 17 tuổi, nhưng cô so với trong tưởng tượng của tôi còn ấu trĩ hơn. Cô phải nhớ kỹ, nơi này là Đế Đô."
"Ha, Mộ tiên sinh, tôi đương nhiên biết ở Đế Đô, tiền mua không được, anh định dùng quyền thế để áp bức sao? Được, tới đi! Tinh Thần Đầu Tư nếu không bị anh làm phá sản, ba năm, nhiều nhất 5 năm, tôi sẽ làm phá sản tập đoàn Mộ Thị của anh, chúng ta chờ xem!"

Tống Tinh Thần này, thật sự quá ngông cuồng.

Mộ thị trong nước là công ty niêm yết hàng đầu, giá trị thị trường hơn nghìn tỷ. Cô nói ba bốn năm làm chết Mộ thị, tập đoàn Mộ Thị đã kinh doanh được vài thế hệ, vẫn là lần đầu tiên gặp được người dám nói ra như vậy.

Cô xem tập đoàn Mộ Thị là cái gì, xếp gỗ? Bài Tarot?

Vừa chạm vào liền liên tiếp sụp xuống.

"Tống Tinh Thần, Tinh Thần Đầu Tư tôi sẽ thu mua, kiểm kê tài sản trước đi."

Tinh Thần cười lạnh quét mắt nhìn hắn một cái, thu lại ánh mắt, dẫn người rời đi.
Trên chiếc xe Rolls-Royce dài, Trình Nham nói: "Đúng rồi, Tống Tinh Thần vừa rồi nói gì với cậu vậy?"

Mộ Lệ Sâm ngồi ngay ngắn bên trong xe, từ khi tiến vào trong xe liền bắt đầu im lặng, mãi cho đến hiện tại.

Hắn cau mày, nhớ lại những lời Tống Tinh Thần nói.

Cô nói, nếu hắn không làm chết Tinh Thần Đầu Tư, ba bốn năm sau, Tinh Thần Đầu Tư sẽ làm chết tập đoàn Mộ Thị của hắn.

Dĩ nhiên, người bình thường nói ra lời ngông cuồng như vậy, hắn sẽ không tin, cũng sẽ không có ai dám nói vậy với hắn.

Nhưng Tống Tinh Thần nhiều lần sáng tạo kỳ tích, hai tháng nghiên cứu ra hệ thống điều khiển bay, hạng mục nguồn năng lượng sạch, đoàn đội hàng đầu của quốc gia mấy năm không hề có đột phá, mà cô lại đang làm ở thí nghiệm cuối cùng.

Tốc độ của cô, không thể dùng người bình thường để phán đoán, trình độ chuyên sâu trong lĩnh vực của cô hiện tại chưa ai có thể đạt tới. Lời nói của cô, giống như làm người ta sởn tóc gáy.
Khiến người ngồi ở địa vị cao đã lâu như Mộ Lệ Sâm, cũng có cảm giác lạnh sống lưng.

Hắn mở ra điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Bất kể dùng phương pháp gì, toàn lực thu mua Tinh Thần Đầu Tư."

"Vâng, Mộ tiên sinh."

Cúp máy, Trình Nham nhìn hắn nói: "Cậu không thể nào có một mối quan hệ tốt với Tống Tinh Thần à. Cô ấy chỉ là một học sinh, cậu hà tất gì phải làm vậy."

"Tuổi tâm lý của cô ta rất trưởng thành."

"Trên tư liệu cậu cho có nói, khi còn nhỏ cô ấy chịu rất nhiều tổn thương, đời người phải gập ghềnh như thế nào, mới có thể tạo ra thiên tài biếи ŧɦái như vậy."

"Cô ta thật sự lột xác, là trước khi kì thi đại học bắt đầu được 1 tuần, Tôi đã để người đi tra, trước 1 tuần thi đại học, cô ta đã rốt cuộc từng xảy ra cái gì."

Cái gọi là thiên tài, cũng phải tuân theo luật lệ và quy tắc, Tống Tinh Thần thông thạo học thuật chuyên nghiệp, căn bản là không hợp với sinh viên năm nhất.
Tư liệu cao trung cũng tỏ rõ, cô cũng không có nghiên cứu phương diện này. Rốt cuộc cô ta xảy ra cái gì, mà đã làm một người biến đổi lớn như vậy.

......

Bên trong xe, Tinh Thần ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên, cô mở to mắt, nghiêm túc nói: "Chuyện hôm nay, không cần nói với Mộ Đình Tiêu."

Đàm ca quay đầu lại nhìn cô: "Tống tiểu thư, tập đoàn Mộ Thị của Mộ Lệ Sâm, nhưng mà đó không phải là gia tộc của Mộ thái tử gia sao? Cô làm hỏng đồ vật của gia tộc anh ấy, anh ấy sẽ tức giận đó."

Dù sao, anh ấy cũng là người thừa kế

"Hiện tại không phải vẫn chưa hỏng sao?"

"Vừa rồi cô mới nói khuếch đại lên ba bốn năm."