Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 124: Tống tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt



Edit: Small

Dưới bức ảnh là một tin nhắn, chỉ có ba chữ: "Có thích không?"

"......" Khuôn mặt điển trai của Mộ Đình Tiêu bật cười, đánh xuống một chuỗi dấu chấm rồi gửi đi. Sau đó anh lại gửi một tin nhắn: "Em tới nhà thuỷ tạ sao không nói trước với tôi."

Tinh Thần: "Đương nhiên là vì cho anh một bất ngờ, ai biết anh lại ra ngoài sớm như thế. Nhưng mà những thứ em bày anh nhìn thấy chưa?"

"Thấy rồi."

"Vui vẻ không?"

Mộ Đình Tiêu cầm điện thoại ngồi xuống, gương mặt anh tuấn căng chặt, cả người cười đến dịu dàng.

"......" Anh không trực tiếp trả lời, một chuỗi dấu chấm cho thấy nội tâm.

"Chấm như này là có ý gì, anh dường như không rất vui."

Dùng dấu chấm để lừa cô, cô không nhận.

"Không có mà."

"Em không tin, vậy anh nói một câu anh thích em đi."

Mộ Đình Tiêu lại gửi một dãy dấu chấm.


Tinh Thần không vừa lòng nói: "Làm sao lại chấm tiếp rồi, anh nói chuyện với bầu trời* như này sẽ rất khó tìm được bạn gái đó."

Nói chuyện với bầu trời (把天聊死): Điều này có nghĩa là người này sẽ không trò chuyện, và nó làm cho bên kia khó trả lời hoặc cảm thấy xấu hổ, và không thể nói chuyện nữa, vì vậy anh ta chỉ nói chuyện với bầu trời. Kiểu chat ngượng ý mọi người :vvvvv

Mộ Đình Tiêu: "Tôi không vội tìm."

"Tin anh mới là lạ, không gian phòng anh với cách trang trí nhạt nhẽo kia chỉ thiếu một vị nữ chủ nhân vào ở, chờ đi, Tống Tinh Thần em sớm hay muộn sẽ vào ở."

Không chờ anh nhắn lại, Tinh Thần đã nhắn tiếp: "Mấy trái tim đó anh đừng tùy ý mở ra, em muốn để anh lúc nào cũng nhìn thấy thì đều sẽ nhớ tới em."

Mộ Đình Tiêu đáp: "Tham lam."

"Anh trước sau gì cũng sẽ là người đàn ông của em, còn có hai tháng nữa em sẽ đến sinh nhật. Đến lúc đó em có thể quang minh chính đại yêu đương rồi."


Quang minh chính đại.....

Vừa thấy từ này liền khiến Mộ Đình Tiêu lâm vào trầm tư.

"Anh chờ em hai tháng nha, không được quá thân cận với những người con gái khác, nếu không em sẽ tức giận."

Tin nhắn gửi đi nhưng hồi lâu Mộ Đình Tiêu cũng không nhắn lại.

Tinh Thần không đợi anh trả lời thì đã thay quần áo, tiến vào phòng thí nghiệm.

......

Chủ nhật, đến phòng thí nghiệm bận cả buổi sáng, đến chiều khi chuẩn bị tiến hành thí nghiệm thì ông nội Tống để Tôn Mẫn tìm cô ra ngoài.

Một khi cô trầm mê thí nghiệm rất không thích nửa đường bị đánh gãy, nhưng Tôn Mẫn không nói hai lời, trực tiếp lôi cô ra khỏi phòng thí nghiệm.

Ở tầng một, ông nội Tống đang đứng ở giữa sân chắp tay sau lưng nhìn quanh cái sân nhỏ, phía Tây Nam có ba căn nhà mái bằng đều có người ở.

Phòng thí nghiệm ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn, tầng một là nhà kho, tầng năm là phòng đơn cho nhân viên công tác ở.


Hiện giờ máy bay không người lái cũng đã chuẩn bị đi vào sản xuất, còn đang làm thí nghiệm nữa, thật sự quá khó coi.

Thấy Tinh Thần thay xong quần áo đi ra, ông nội Tống nói: "Ông cho cháu năm trăm triệu, cổ phiếu cháu bán là ba trăm triệu, vậy sao cháu lại thuê một nơi nhỏ như vậy với cái giá tám trăm triệu."

Tinh Thần nói: "Đế Đô tấc đất tấc vàng, vì tiết kiệm tài chính cháu không dám thuê nơi quá lớn."

"Mấy năm trước ông mua một đống cao ốc ở Đế Đô cách nơi này cũng không xa, chút nữa mang cháu đi xem, nếu cháu cảm thấy thích hợp thì dọn đến bên kia đi, còn có tốt nhất nên đăng kí một nhãn hiệu, ghi là trung tâm nghiên cứu phát minh điều khiển bay. Bay giờ cháu đã đoạt giải có tiếng rồi, bất cứ lúc nào có phóng viên phỏng vấn, cháu phải luôn chuẩn bị làm người nổi tiếng."
"Nhìn bộ quần áo của cháu này, chẳng ra làm sao cả, nhanh quay lại thay đi."

Tinh Thần cúi đầu, bình thường cô đều mặc như này cả, hiện tại quần jean giày thể thao luôn là tiêu chuẩn của giới trẻ.

Ông nội Tống tư tưởng bảo thủ, quần jean cũng không cho mặc.

Tinh Thần lên tầng thay lại thành một chiếc váy dài hồng nhạt, ông nội Tống nhìn xong mới vừa lòng nói: "Được rồi, cứ như vậy đi, lễ trao giải chiều mai chút nữa sẽ lấy lệ phục đặt chế cho cháu, giờ đi trước xem nhà mới trước."

"Vâng!"

Ông nội Tống nói tòa nhà cách không xa, cách Đế Đại hơn bốn mươi phút đi xa, không xa nhưng cũng không gần.

Địa chỉ ở trung tâm khu đông, là khu vực trung tâm sầm uất nhất, nhà cao tầng xung quanh san sát nhau, mà cao ốc của ông nội Tống kia có hơn hai mươi tầng, xung quanh còn có ba khu tập thể của nhân viên cao sáu bảy tầng, có thêm đống nhà này nên giá trị càng xa xỉ.
Ông nội Tống nói: "Năm đó thiếu chút nữa là đem Tống thị chuyển đến nơi đây, ông đã nhìn rất nhiều nơi mới quyết định mua tòa nhà này, khi đó được hời sau lại xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Tống thị không chuyển nên cứ tiếp tục để đó không dùng."

"Cháu vào xem vừa lòng không, không hài lòng thì phá đi xây lại, cao ốc hai mươi tầng so với cao ốc sáu bảy mươi tầng thì vẫn là có vẻ hơi khập khiễng."

Tinh Thần tiến vào tòa nhà, bên trong có bảo vệ về hưu trực ban, tòa nhà bị bỏ hoang nhiều năm nhưng mỗi năm ông nội Tống đều thuê người quét dọn cả trong lẫn ngoài, nên bên trong rất sạch sẽ.

Lấy văn phòng công ty mới thành lập để phân chia khu vực rất thích hợp làm phòng thí nghiệm, khu tập thể của nhân viên bên cạnh cũng không phải phòng đơn, mà là tòa nha thang máy có ba phòng hai phòng khách.
Tinh Thần rất thích, vui vẻ nói với ông nội Tống: "Không cần xây lại lần nữa, cứ để như này đi."

Kiều Thâm cùng Đàm ca lên thẳng khu tập thể, nói muốn chọn phòng ở, ba phòng ở hai phòng khách như này liền có thể đưa người nhà đến sống chung.

Ông nội Tống thấy cô thích, hai mắt híp lại: "Thật ra còn có chuyện chư nói với cháu, có một con trai của người quen tý nữa muốn găp mặt cháu ăn một bữa tối, ông sẽ không đi, cháu....."

Tinh Thần vừa nghe cùng người lạ ăn tối liền có chút không muốn.

"Ông ơi, cháu có thể không đi được không, phòng thí nghiệm còn cha làm xong hết việc nữa."

Ông nội Tống không vui nói: "Suốt ngày chỉ biết làm việc, cháu tới Đế Đô có làm quen được với vài người bạn nào không? Cuối tuần cũng không thấy bạn học cháu gọi điện thoại đến hẹn cháu ra ngoài chơi, nhân duyên của cháu là có bao nhiêu kém......"
Ông già này còn bắt đầu quan tâm đến nhân duyên của cô.

"Theo lý thuyết cháu được chọn là hoa khôi, hẳn là rất nhiều người theo đuổi mới đúng, sao còn chưa thấy nam sinh nào gọi điện cho cháu, chẳng lẽ cháu ở trong trường chịu bạo hành lạnh*?"

*Bạo hành lạnh là một loại bạo lực, là một hình thức bạo hành về mặt tinh thần. Lúc này, một thành viên trong mối quan hệ thân thiết (bố mẹ, người yêu, bạn bè) sẽ giảm thiểu hoặc ngừng mọi giao tiếp bằng lời nói và thể chất đối với người kia. Những hành vi như xem nhẹ cảm xúc, thờ ơ hay hoàn toàn "bơ" người kia chính là ví dụ điển hình của bạo hành lạnh.

Còn bay lên đến có bạo hành lạnh nữa, sức tưởng tượng của ông cũng thật phong phú.

"Ông nói bừa gì vậy, nếu ông muốn quan hệ của cháu với bạn học tốt cỡ nào, cháu lập tức gọi điện kêu lớp trưởng đến cùng nhau ăn một bữa cơm."
Ông nội Tống: "Bỏ bỏ, ai cùng lớp trưởng cháu ăn cơm, người sẽ ăn cơm với cháu kia đối với hệ thống cháu khai phá rất là ngưỡng mộ cháu đó."

Tinh Thần cười hỏi: "Ai vậy."

"Cháu đi chẳng phải sẽ biết sao."

"Có thể làm ông nói giúp như này nào phải kẻ đầu đường xó chợ, được rồi, cháu đi còn không được sao?"

Sau khi rời khỏi, ông nội Tống cùng Tinh Thần đi đến cửa hàng lễ phục dạ hội của các ngôi sao ở Đế Đô ghé đến.

Trang điểm, kết hợp phụ kiện, thử hơn mười bộ lễ phục dạ hội cuối cùng chọn ra một chiếc váy dài cúp ngực xếp ly màu trắng, đội lên đầu một chiếc vòng hoa màu trắng bạc, khuyên tai kim cương hình dạng rãnh giọt nước.

Theo lời Tiểu Đào nói: "Xinh đẹp như tiên nữ giáng ."

Thử đồ xong cũng đã bốn rưỡi, ông nội Tống sợ cô đến trễ nên để cô đeo trang sức, trang điểm tinh tế đi dự tiệc.
Còn không để Đàm ca cùng Kiều Thâm đi theo, cho Trần Văn lái xe đưa cô đi.

Trần Văn sợ cô đến trễ một đường lái rất nhanh, khi tới nhà hàng Tây ở tâng ba của khách sạn 6 sao thì vừa đúng 5 giờ, người phục vụ đón cô vào trong chỗ ngồi sát cửa sổ duy nhất trong sảnh lớn.

Sau khi cô ngồi xuống liền nhìn xung quanh sảnh lớn một vòng, sảnh lớn trống trải chỉ có một vị khách là cô, những chỗ ngồi khác đều dọn đi. Trên chiếc bục hình tròn có người phục vụ chơi dương cầm, kéo đàn violon, mà dưới sàn nhà hàng, trên tường, ghế ngồi đều dùng cánh hoa hồng trang trí...

Tinh tế đến mức trên chiếc ly, chiếc khay, chiếc đĩa cô dùng đều phủ lên một lớp hoa hồng.

Bỗng nhiên trong lòng Tinh Thần có báo động trước, cô dường như đã bị ông nội Tống hố.

Lấy điện thoại ra, nhìn về xe cộ như nước phía ngoài cửa sổ gọi điện cho ông nội Tống.
Điện thoại vang lên từng tiếng, ông nội Tống không nhận.

Phía sau có một giọng nam trầm thấp tràn ngập từ vang lên: "Tống tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

Nghe thấy giọng nói này, mặc dù không nhìn thấy người cô cũng biết là ai.

Mộ Lệ Sâm!