Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 72: Bà cùng Kim Hoa Thanh đều là tử hình



Edit: Small

Phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.

Đáng tiếc, gian kế của hai người bị Tống Tinh Thần chọc thủng, gian tình bị Tống Húc đánh vỡ, hôm nay ở trước mọi người công bố ra.

Đoạn video theo dõi này, không chỉ khiến Dương Như và Kim Hoa Thanh thân bại danh liệt, mà còn có thể trở thành bằng chứng đưa được lên toà án. Dù sao mọi người cũng đều biết qua chuyện của Tống Tinh Nguyệt trong buổi tiệc sinh nhật, kế hoạch bí mật của hai người, là sự thật.

Cho nên, hiện giờ lão gia tử sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?

Dương Như và Kim Hoa Thanh liên thủ hãm hại hắn, hắn có thể nhịn?

Hắn sẽ bỏ qua bọn họ?

Ông nội Tống thở gấp, trong ngực từng đợt đau nhói, tay nắm thành quyền, nắm đến khớp xương trắng bệch, cực kỳ giận dữ trừng Dương Như.

Tống Tinh Nguyệt nâng Dương Như, bên má bà ta sưng vù nhợt nhạt, tóc sớm đã rối tung rối mù, bộ dáng so với lúc này còn chật vật hơn.

Sự việc bị kéo ra, bị đưa ra ánh sáng, tất cả đều bị toàn thế giới biết đến.

Bà xong rồi!

Lúc này thật sự xong rồi!

Bà không thể nào xoay người được nữa, ngay cả Tinh Nguyệt cũng giữ không nổi. Bẫy rập bà thiết kế tầng tầng lớp lớp, đều bị Tống Tinh Thần phá tan, bị vả mặt trước mặt mọi người.

Là bà quá sơ ý, tiểu tạp chủng từ nhỏ lớn lên dưới mí mắt bà, không nghĩ tới sẽ có ngày làm bà thân bại danh liệt, thậm chí bị bắt vào tù.

Bà không cam lòng, sớm biết như thế, khi tiểu tạp chủng vẫn còn nhỏ, trực tiếp bóp sống nó đến chết.

Tinh thần Tống Tinh Nguyệt hỏng rồi, không quan tâm khóc lóc nói: "Mẹ, vì sao lại biến thành như vậy, vì sao mẹ lại nói con là con ruột của mẹ? Hiện tại làm sao bây giờ? Về sau con phải làm sao bây giờ?"

Cô còn trẻ, không muốn phải cõng trên lưng đủ loại ngôn luôn thị phi quá nửa đời sau.

Tùy tiện tìm một người trên đường lớn cũng có thể thẳng lưng mắng cô là tiểu tạp chủng, là kết quả của cuộc nɠɵạı ŧìиɦ của mẹ.

Cô sẽ hỏng mất.

Đời này của cô từ khi sinh ra chính là vẻ vang rộng mở, lộng lẫy bắt mắt, là một cô công chúa nhỏ được người nhà nâng niu, chứ không phải bị người người nhục mạ hay nhạo báng.

Làm sao bây giờ? Tống Tinh Nguyệt nghĩ đến mất đi thân phận thiên kim tiểu thư Tống gia, mất đi sự che chở của Tống gia, liền cảm thấy không sống nổi nữa.

Dương Như không còn tâm trạng an ủi Tống Tinh Nguyệt, bà giương mắt, ánh mắt hung ác nhìn về phía Tinh Thần.

Khóe miệng Tinh Thần cười nhạt, nhìn thẳng bà: "Mẹ? Có phải rất hối hận không?"

"Đúng vậy, tao thật hối hận, vì sao năm đó không bóp chết mày, đẩy mày ngã chết, khiến mày bỏng chết......"

Ồn ào ~

Mọi người dưới bục lại bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, tốt xấu gì Dương Như cũng Tống Tinh Thần mười mấy năm, không có một chút cảm tình thì thôi đi, Dương Như vậy mà còn nói ra ở trước bàn dân thiên hạ.

Tính chất chuyện này đã không còn giống nhau nữa, nó sẽ trở thành chứng cứ, để trên toà án có thể đưa ra án phạt mấy năm.

"Thật là làm mẹ thất vọng rồi, tôi mạng lớn không có chết, còn đem tất cả những chuyện của mẹ ra ánh sáng, xé đi cái nhãn đoan trang ưu nhã trên người của mẹ, làm hình tượng hoàn mỹ của mẹ bị sụp đổ! Bà hận tôi, cho dù hận đến ngứa răng thì cùng không có cách nào gϊếŧ được tôi."

Có rất tức giận không?

"Tống Tinh Thần, dù tao có thân bại danh liệt, bị ngồi tù, xuống địa ngục...... Tao cũng sẽ không tha cho mày."

Tinh Thần không để bụng cười nói: "Ồ, phải không? Vậy bà phải thất vọng rồi, ta sẽ sống rất lâu, so Tống Tinh Nguyệt sẽ còn lâu hơn."

Cô nói ra tên Tống Tinh Nguyệt, Dương Như lập tức kích động nói: "Mày dùng Tinh Nguyệt uy hiếp tao, Tống Tinh Thần, mày dám động đến một đầu ngón tay của Tinh Nguyệt. Dù tao có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày......"

Mắt thấy Dương Như càng nói càng quá mức, đây còn là buổi tiệc cảm ơn, có đông đảo phóng viên cùng khách quý ở đây, ông nội Tống giận dữ: "Câm miệng hết, bớt cãi nhau đi."

Tinh Thần thu lại ánh mắt, thần sắc đạm mạc thản nhiên đứng ở chỗ cũ.

Ông nội Tống để Trần Văn đỡ, từng bước một đi đến trước mặt Dương Như. Hai mắt hắn như đuốc, mang theo áp lực hùng mạnh bức người, chất vấn Dương Như: "Vì sao? Tống gia đối đãi chị không tốt sao? Tống Húc đối với chị không đủ quan tâm sao? Chị vì sao muốn hại Tống gia tôi nhà tan cửa nát?"

Mặt mày Dương Như lạnh lẽo nhìn ông nội Tống: "Tống gia? Ông cảm thấy một thạc sĩ MIT như tôi, phải gả thấp cho loại phế vật Tống Húc này, tôi cam tâm tình nguyện sao?"

"Chị có thểt ừ chối."

"Nhưng Dương gia tôi không cho phép tôi từ chối, ba không cho tôi từ hôn."

"Cho nên chị đem bất hạnh của chị trả thù lên Tống gia, cảm thấy Tống gia cưới chị, là Tống gia sai?"

"Không sai, đời này của tôi gả cho Tống Húc, là bất hạnh lớn nhất. Cũng may Tống gia còn có thứ đáng giá để tôi tính toán, nếu không hai mươi năm trước khi sinh hạ Tống Tinh Nhật, tôi đã sớm ly hôn với Tống Húc."

Ông nội Tống giận tím mặt, nói: "Chị ở Tống gia hơn hai mươi năm, còn ủy khuất chị? Chị tɦôиɠ ɖâʍ với Kim Hoa Thanh, sinh hạ Tống Tinh Nguyệt, thiết kế hãm hại Tinh Thần, còn muốn mưu sát tôi, cướp đi gia sản Tống gia ..... Chị còn nói lý?"

"Tôi nói cho Dương Như nghe, dám đắc tội Tống gia tôi, tôi nào chỉ muốn chị thân bại danh liệt, mà còn muốn khiến cho toàn bộ gia tộc Dương gia của chị phá sản, để trả giá cho những chuyện chị đã làm."

Đôi mắt Dương Như mở lớn, trong con ngươi đã có sự hoảng sợ.

Lần đầu tiên bà cảm thấy sợ hãi.

Dương gia phá sản, toàn bộ Dương gia đều sẽ suy bại trên xã hội thượng lưu, toàn bộ người ở công ty sẽ rời đi, không bao giờ khôi phục được huy hoàng năm đó.

Dương gia sụp đổ, về sau không ai sẽ giúp bà, giúp Tinh Nguyệt.

Đường lui cuối cùng đều bị chặt đứt.

Bà sợ hãi, lập tức thay đổi thái độ, cầu xin ông nội Tống.

"Lão gia tử, chuyện tôi làm tôi một mình gánh chịu, ngài không thể đem chuyện liên lụy đến Dương gia. Ba và anh trai tôi cái gì cũng không biết, bọn họ không nên trả giá vì những chuyện của tôi."

"Con hư là lỗi của cha,  ba chị nếu không dạy chị tốt, sẽ có người dạy hắn."

Điện thoại Trần Văn reo lên, sau khi hắn nhận điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng đem điện thoại giao cho ông nội Tống.

Ông nội Tống nghe máy, đột nhiên lớn tiếng nói: "Anh nói cái gì? Lê Khuê đã chết, chết ở con sông Hoàn Thành đằng sau bệnh viện Nhã Trình? Thi thể vừa mới vớt lên?"

Tê ~

Mọi người dưới bục kinh hô, Lê Khuê chết ở bệnh viện Nhã Trình, đây là gϊếŧ người diệt khẩu đó!

Kim Hoa Thanh vậy mà thật sự dám gϊếŧ người, mà người đó chính là quản gia của lão gia tử hơn hai mươi năm.

Tuy rằng cấu kết với nhau, nhưng không xuống tay với lão gia tử, làm sao đã bị diệt khẩu?

"Lê Khuê hai ngày trước vẫn còn tốt, tra, lập tức đi tra cho tôi!"

"Cậu ta gọi taxi đi bệnh viện Nhã Trình băng bó vết thương, sau đó cũng không trở ra?"

Rầm, điện thoại ông nọi Tống cầm rơi xuống trên sàn nhà, màn hình vỡ vụn. 

Hai mắt ông nội Tống đỏ hoe, ánh mắt tàn độc trừng Dương Như, 

"Các người đầu độc cậu ta xuống tay với Tinh Thần xuống tay, bị thất bại, các người liền gϊếŧ cậu ấy. Ta nói cho Dương Như chị biết, còn có tình nhân của chị kia nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho các người. Lê Khuê đã chết, các người đều phải chôn cùng với cậu ta."

Ông nội Tống phát cáu như vậy, cực kỳ hiếm thấy.

Hắn thật sự giận tột độ, mới có thể ở trước mặt bao nhiêu người như vậy nói ra những lời tàn nhẫn đó.

"Người đâu, báo cảnh sát, đem đoạn video giao cho cảnh sát. Trần Văn đi tìm luật sư tốt nhất cho tôi, ta muốn khiến Kim Hoa Thanh cùng Dương Như phải vào tù, phán án tử hình, lập tức thi hành."

Oanh!

Mặt Dương Như xám như tro tàn ngồi bệt dưới đất, đôi mắt rã rời không có tinh thần nhìn về phái ông nội Tống.

Xong rồi, lần này thật sự xong rồi, thế giới của bà hoàn toàn sụp đổ.

Tử hình!

Lấy vòng giao thiệp cùng quyền thế của lão gia tử ở thành phố S, hoàn toàn có thể làm được, bà cùng Kim Hoa Thanh đều là tử hình......

Bà không muốn chết, cũng không dám chết.

Bà lập tức quỳ xuống với ông nội Tống, khóc lóc thảm thiết cầu xin.

"Lão gia tử, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Xin ngài hãy cho tôi một con đường sống, nể tình tôi ở Tống gia làm trâu làm ngựa hơn hai mươi năm, xin ngài." 

"Cút, chị cút cho tôi!"