Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 71: Đêm cuồng loạn



Có lẽ đây là đầu tiên của hai người, cũng có lẽ Hoàng Thế Vinh hiện tại bị tác động của rượu cùng thứ thuốc kia, khiến cho động tác của hắn lúc này không mang theo được bất cứ sự ôn nhu gì mà còn vô cùng gấp gáp.

Tô Đồ Lang Quân cố gắng cam chịu, bắp đùi run rẩy, nơi đó cũng không ngừng co bóp cố gắng tiếp nhận đầu ngón tay đang trêu đùa nơi đó của mình:

"Tiểu Vinh, đau..."

Lời còn chưa nói ra hết, trên môi cậu lập tức bị đầu lưỡi của hắn lấp đầy, lại là một nụ hôn đến trời đất chuyển động, trên trán cậu ướt đẫm mồ hôi, trước ngực không ngừng bị bàn tay ác ma kia giày vò.

Khi Tô Đồ Lang Quân còn đang cố gắng muốn hít thở lấy không khí bên ngoài vì lúc này nụ hôn kia của Hoàng Thế Vinh giống như muốn hút sạch sinh lực của cậu vậy, thì phía dưới cậu liền truyền đến cảm giác trướng đau không thể nào chịu đựng được, trong vài giây ngắn ngủi kia còn giống như thật sự đã ngừng thở.

Dị vật cứng rắn nóng bừng chẳng khác nào một cây gậy sắt mới lấy ra từ trong lò nung đã lập tức tiến vào thân thể cậu. Tô Đồ Lang Quân quả thật rất khó tiếp nhận được thứ này, có thể là do nơi đó của cậu quá khít không có cách nào mở rộng được, cũng có thể là do vật kia của Hoàng Thế Vinh quá lớn, vừa tiến vào được một nửa đã bị chặn lại không có cách nào đi hết được vào trong.

Tô Đồ Lang Quân đau đến mức hơi thở cũng mỏng dần, khuôn ngực phập phồng đứt quãng thở dốc, lời nói bị chặn lại tại cuống họng không thể phát ra được tiếng cầu xin.

Hoàng Thế Vinh hiện tại cũng khó chịu không khác gì Tô Đồ Lang Quân cả, hắn một lòng muốn mang vật nam tính to lớn kia tiến sâu vào trong cơ thể cậu, nhưng không rõ bị thứ gì đó chặn lại, loay hoay đến mức cả đầu cũng nóng ran toát mồ hôi hột. Hoàng Thế Vinh nhíu mày hít sâu một hơi, bất ngờ động mạnh eo, dùng sức đâm tới sâu trong cơ thể của đối phương.

Tô Đồ Lang Quân cảm nhận được cơ thể giống như bị xé rách làm đôi, không đợi cho cậu kịp thích nghi với sự đau đớn này, người đàn ông đang đè trên người câu đã điên cuồng cử động, liên tục rút ra đâm vào một cách mạnh bạo rồi:

"Đau... Tiểu Vinh..."

Hoàng Thế Vinh bị khoái cảm khống chế, đây là sự mãn nguyện thích thú cực độ, trong nhất thời mọi thế giới xung quanh hắn cũng trở nên vô hình, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến nơi đang bao bọc lấy vật nam tính của hắn kia, hắn càng lúc càng dùng sức, động tác cũng càng ngày càng nhanh đến đáng sợ.

Tô Đồ Lang Quân khóe mắt chứa vòng lệ nóng, sự đau đớn giày vò cậu khiến cho bản thân muốn nhắm mắt mất đi ý thức cũng không thể. Tiếng nức nở bất giác hòa lẫn với hơi thở dục vọng cùng tiếng da thịt va chạm khiến cho người ta đỏ mặt, Hoàng Thế Vinh giống như cảm nhận được người bên dưới không ngừng run rẩy liền nhẹ nhàng hơn một chút nhưng tuyệt đối vẫn không chịu dừng lại hành động dục vọng của mình.

Hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn day dứt cắt mút môi dưới của cậu một cách nhẹ nhàng, trong miệng hắn bất giác sẽ xuất hiện tên cậu khiến cho trong lòng cậu cũng được an ủi phần nào:

"Quân Quân..."

Tô Đồ Lang Quân chịu sự giày vò rất lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy như mình vừa bi chịu ảnh hưởng của trận động đất cả một thập kỷ vậy, đến khi dòng dịch nóng bỏng bắn thẳng thật sâu vào trong cơ thể cậu, cảm giác ướt át trơn trượt mới xuất hiện ma sát bôi trơn chỗ đó dễ dàng hơn. Cứ tưởng rằng đã kết thúc rồi, không nghĩ tới Hoàng Thế Vinh vừa giải phóng thứ đó, vật nam tính của hắn liền có thể cứng nóng trở lại, bàn tay như gọng kìm nắm chặt lấy eo cậu tiếp tục một quá trình điên cuồng chiếm lấy.

Tô Đồ Lang Quân cậu thật sự sắp không thể chịu nổi nữa rồi, phía bên trong bị cây gậy ngoại cỡ nóng cứng kia ma sát đến muốn chảy máu, cũng chẳng biết có thể sự bị chảy máu hay không nhưng cậu cảm nhận được sự đau đớn đến quặn thắt không ngừng co bóp cố gắng hòa nhập.

Tô Đồ Lang Quân mơ hồ cảm nhận được vật nam tính kia có kích thước rất dài, bụng dưới của cậu hình như bị hắn chạm đến mất rồi, hoặc cũng có thể nãy giờ phần eo bị thô bạo rung lắc nên mới gây ra cảm giác như vậy.

Tô Đồ Lang Quân không ngăn Hoàng Thế Vinh lại, cả một quá trình vẫn luôn cố gắng chịu đựng, thật ra thì cậu sớm bị người đàn ông này làm đến hóa thành một bãi nước không có năng lực phản kháng hắn.

Phía bên dưới vùng bụng phải của cậu vì từng đợt di chuyển điên cuồng của Hoàng Thế Vinh, thỉnh thoảng kéo theo những cơn đau âm ỉ, lúc đầu là ở tại mức độ có thể chịu đựng được, nhưng lúc sau càng lúc càng đau đến quặn thắt khó để hô hấp.

Tô Đồ Lang Quân không còn sức để kêu rên nữa, trong miệng thỉnh thoảng vì bị kích động quá độ mà phát ra tiếng kêu khe khẽ mềm yếu. Hoàng Thế Vinh chẳng khác gì con ngựa hoang không biết mệt, từng đợt từng đợt cứ bắn ra bên trong cậu lại nhanh chóng cứng ngắt trở lại tiếp tục một vòng lặp lại nãy giờ.

May mắn có thứ tinh dịch kia bôi trơn giúp cho ma sát cũng dễ dàng hơn, trong không gian hiện tại cũng càng ngày càng rõ tiếng nước đó, cậu đỏ mặt, khắp người chứa đầy mồ hôi, hai chân bị Hoàng Thế Vinh ép buộc dang rộng hết cỡ đến mỏi nhừ các khớp cơ, phía dưới vùng bụng phải vẫn đau vô cùng.

Loại thuốc mà Diêu Tịnh Tuyết cho Hoàng Thế Vinh uống chính là loại thuốc có công dụng cực mạnh, vì muốn chắc chắn chuyện sẽ thành cho nên cô ta mới phải tốn rất nhiều tiền để mua về được, không nghĩ tới đến cuối cùng lại giúp Tô Đồ Lang Quân một chuyện tốt như vậy.

Hoàng Thế Vinh cứ như vậy ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, cả người Tô Đồ Lang Quân cũng đã xụi lơ, hết bị người đàn ông kiađè ở dưới thân, đến lật người lại ép buộc cậu nằm ở phía trên hắn, không những thể còn để cậu ngồi dậy, từ phía sau điên cuồng chiếm lấy.

"Đừng mà Tiểu Vinh... tớ không thể nữa rồi"

Hoàng Thế Vinh không thể nghe được bất cứ thanh âm nào nữa, chỉ biết được dục vọng đang bao trùm lấy người hắn, cảm giác sung sướng cực hạn càng lúc càng lấn át toàn bộ tâm trí hắn lúc này. Hoàng Thế Vinh lại cúi đầu hôn lên môi của Tô Đồ Lang Quân, hôn đến khi bờ môi kia cũng sưng lên vì bị giày vò, bên khóe miệng có một dòng nước ướt át đã chảy xuống tận cằm.

Nếu như bây giờ có ánh điện, Hoàng Thế Vinh có thể nhìn thấy được bộ dạng dâm mị của Tô Đồ Lang Quân lúc này, đẹp đến không có bất cứ từ ngữ nào trên thế giancó thể diễn tả. Làn da trắng nuột nà kia bị hắn giày vò đến nhiều chỗ xuất hiện những vết ửng đỏ loang lổ, đáy mắt long lanh ngập nước đã mơ hồi, đặc biệt trên vùng bụng bằng phẳng cùng bắp chân đều xuất hiện những dòng dịch trắng chảy dài.

Hoàng Thế Vinh bắn ra những đợt cuối cùng, phía bên trong giống như đã chứa quá nhiều tinh dịch của hắn mà lúc này cũng không thể chịu được mà chảy ra. Tô Đồ Lang Quân thở dốc, tựa lưng vào người của Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh giống như không biết mệt là gì, một tay đỡ lấy người cậu, một tay lại bắt đầu dùng lực thay phiên nhau kéo lấy điểm nhỏ trước ngực cậu mà hắn yêu thích kia.

Tô Đồ Lang Quân mất sức mặc kệ Hoàng Thế Vinh thích làm gì thì làm, bàn tay kia quả thật chẳng khác gì một tên lưu manh ma sát ngực cậu khiến cho nó cũng cứng lên, đôi môi kia không ngừng liếm láp vành tai cậu, giọng nói trầm khàn gọi tên của cậu:

"Quân Quân..."

Một tiếng sau đó, Tô Đồ Lang Quân khó khắn bước xuống dưới giường, đôi chân run rẩy phải nhờ đôi tay chống đỡ mới có thể cúi người cầm lấy quần áo mặc lên người. Nếu như không phải cậu cần qua Nhật Bản gặp một đối tác quan trọng, nhất định cậu sẽ ngủ một giấc cho lại sức.

Tô Đồ Lang Quân lấy khăn giấy lau qua bụng cùng bắp đùi, nơi đó của cậu đau quá, chỉ cần vừa động liền đau đến mức hít thở nhẹ cũng nhói lên, không có cách nào đưa tay vào phía trong lấy ra được những thứ dị thường ở đó, chỉ có thể theo từng nhịp di chuyển, bên trong thỉnh thoảng sẽ chảy ra một dòng dịch trắng kia rồi lấy khăn giấy lau đi.

Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, cơn đau ở dưới vùng bụng bên phía kia lại bắt đầu xuất hiện rồi, cậu co người cố gắng định thần lại một chút, vừa mới thẳng lưng liền xuýt xoa, lưng vừa đau vừa mỏi, hơn nữa chỉ cần cử động là bụng dưới sẽ lại càng đau hơn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là thư ký nhắc nhở cậu không thể chậm trễ được nữa, nếu như không bay chuyến này thì ngày mai không thể hẹn gặp đối tác. Tô Đồ Lang Quân khắp người đổ mồ hôi, mặc lại quần áo nghiêm chỉnh vào người rồi rời khỏi căn phòng này.

Thư ký của cậu là Đàm Dật Nam, người này vốn dĩ làm ở phòng kinh doanh được ba năm tại Tô thị, có vài lần được trường phòng kinh doanh đưa đi họp cùng, Tô Đồ Lang Quân nhìn trúng năng lực làm việc của anh ta, vừa hay cậu lại đang thiếu một thứ ký. Ngày đó cậu hỏi Đàm Dật Nam có muốn thay đổi vị trí làm việc hay không, Đàm Dật Nam là người tinh tế, vừa nghe câu hỏi của cậu có lẽ đã đoán ra được liền gật đầu nói rằng nếu như làm thứ ký cho cậu thì sẽ đồng ý, còn không chỉ muốn làm tại phòng kinh doanh.

Tô Đồ Lang Quân mang theo gương mặt có chút mất huyết sắc, lại nhìn thấy trên cần cổ có rất nhiều vết hôn, Đàm Dật Nam là người tinh tế, hơn nữa nãy giờ anh ta vẫn luôn đứng đợi ở ngay bên ngoài cửa phòng này làm sao không biết được bên trong đã phát sinh ra sự việc gì.

Đàm Dật Nam muốn đỡ Tô Đồ Lang Quân nhưng bị cậu từ chối, hai người im lặng nhanh chóng tiến vào trong thang máy rời khỏi Tấn Hoàng Thành.