Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 91: Đẹp đến thất kinh rồi



Lúc Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân ngồi vào trong xe, Hoàng Thế Vinh từ phía sau lấy đến cho cậu một túi đồ, do dự một hồi hắn liền nói:

"Cái này tặng cho cậu, vừa mới rồi ở trên đường vô tình nhìn thấy"

Thật ra hai người bọn họ không hay tặng quà cho đối phương, trước đây cũng chỉ có ngày sinh nhật mới tặng quà cho nhau, hôm nay lại không phải là sinh nhật cậu. Tô Đồ Lang Quân có chút bất ngờ, cậu nhìn sắc mặt không được tự nhiên cho lắm kia của Hoàng Thế Vinh càng thêm tò mò món đồ bên trong kia, nhưng cậu vẫn chưa có ý định mở ra mà ngẩng đầu hỏi hắn:

"Sao đột nhiên lại tặng quà cho tớ"

Hoàng Thế Vinh đáp:

"Hôm nay tình cờ thấy được trên đường, nghĩ rằng hợp với cậu nên mới mua. Được rồi, cậu mở ra xem thử đi"

Tô Đồ Lang Quân nhìn nhìn Hoàng Thế Vinh một chút, mắt thấy ánh mắt chăm chú kia của hắn liền đoán rằng hắn rất hy vọng cậu sẽ thích món quà này. Tô Đồ Lang Quân trong lòng cũng có cảm giác ấm áp, thật ra Hoàng Thế Vinh tặng cậu món quà gì, cho dù đắt tiền hay rẻ tiền thì cậu cũng đều yêu thích cả mà thôi. Chỉ có điều đến khi Tô Đồ Lang Quân mở món quà đó ra, nhìn thấy được thứ ở bên trong hộp quà này, cậu trong nhất thời có điểm xúc động không nói lên lời. Sự im lặng bao trùm trong chiếc xe hơi đắt tiền này, không biết qua bao lâu, Tô Đồ Lang Quân mới trầm mặc hỏi:

"Thật sự là hôm nay cậu tình cờ thấy ở trên đường chứ?"

Hoàng Thế Vinh trầm giọng:

"Ừ"

Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn hắn:

"Thứ này hẳn sẽ không thể tình cờ thấy được trên đường đâu, bởi vì trên này có ghi hàng số lượng không bày bán tại cửa hàng mà"

Hoàng Thế Vinh bị bại lộ liền không tiếp tục nói dối nữa, thật ra hắn là tình cờ nhìn thấy được thứ này ở trên mạng trong lúc nhàn rỗi lướt web. Kết quả liền bị dẫn dắt đến cửa hàng trực tuyến đó, nhìn tới ra một loạt những trang phục cosplay tình thú liền vô cùng nóng máu khi nghĩ tới Tô Đồ Lang Quân cũng sẽ mặc lên người một bộ.

Hoàng Thế Vinh đắn đo lựa chọn mãi, cảm thấy đa số đều là những trang phục thô tục không thể phù hợp với phong thái thanh cao của Tô Đồ Lang Quân được. Cuối cùng hắn nhấn vào đường link ghi tiêu đề rằng thiết kế mới nhất, ngay lập tức bị thu hút bởi chiếc sườn xám màu đen viền đỏ may bằng loại vải trong suốt mờ ảo này. Tô Đồ Lang Quân da thịt trắng trẻo như vậy, vòng eo lại mảnh khảnh tinh tế, đôi chân thon dài thẳng tắp, nếu như mặc lên mình chiếc sườn xám ngắn xẻ đến tận eo kia khẳng định sẽ vừa quyến rũ vừa thanh cao:

"Thật ra là tớ đặt mua cho cậu, nghĩ rằng cậu mặc sẽ đẹp lắm, nếu như cậu không mặc cũng không sao ha ha"

Hoàng Thế Vinh nói ra mà trong lòng có chút tiếc nuối, thật là muốn thấy Tô Đồ Lang Quân mặc lên mình bộ trang phục này mà. Chỉ có một điều rằng hắn đúng là không ngờ tới, Tô Đồ Lang Quân lại chậm rãi đóng lại chiếc hộp kia rồi bỏ nó về phía sau xe, gương mặt không hề có bất cứ tia chán ghét nào nói thế này:

"Cậu nghĩ rằng tớ mặc đẹp thì tớ sẽ về mặc thử xem sao"

Hoàng Thế Vinh nghe thấy vậy liền phấn khích, thật sự muốn mong thật nhanh kết thúc ngày hôm nay để thấy được Tô Đồ Lang Quân mặc trang phục kia:

"Yên tâm, đồ tớ chọn thì cậu mặc khẳng định sẽ đẹp lắm".

...

Ăn trưa xong, Hoàng Thế Vinh liền đưa Tô Đồ Lang Quân về phòng làm việc của hắn, hắn nói rằng hắn muốn cùng cậu trao đổi về chuyện hợp đồng mua carbon composite, nhưng mà đến nơi rồi lại chẳng thấy hợp đồng đâu. Cuối cùng liền thành ra bị người ta ôm chặt cứng ngồi trên đùi, dùng hơi thở nóng rực cọ cọ vào cần cổ cậu:

"Buổi chiều ở công ty có việc gì quan trọng không?"

Tô Đồ Lang Quân thành thật đáp:

"Cũng không có chuyện gì quan trọng"

Hoàng Thế Vinh hít hà mùi hương trên người Tô Đồ Lang Quân, cơ thể này vẫn luôn có hương thơm rất đặc trưng làm cho hắn thật sảng khoái:

"Vậy ở lại chỗ này đi, tan làm tớ đưa cậu về nhà"

Tô Đồ Lang Quân cũng không né tránh Hoàng Thế Vinh, chỉ khàn giọng hỏi một câu thế này:

"Nói tớ đến xem hợp đồng, vậy thì hợp đồng đâu?"

Bàn tay của Hoàng Thế Vinh lại nhịn không được bắt đầu cởi cúc áo của Tô Đồ Lang Quân ra:

"Tớ lừa cậu đó, mục đích chính là muốn bắt cậu đến đây"

Tô Đồ Lang Quân hừ một tiếng:

"Hoàng phó tổng, trong giới kinh doanh quan trọng nhất là chữ tín đó"

Hoàng Thế Vinh buồn cười, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Tô Đồ Lang Quân, cái miệng này càng ngày càng khiến cho hắn cảm thấy ngọt ngào thấu tim gan rồi. Đầu lưỡi của hắn tiến vào khoang miệng cậu, bá đạo đảo quanh, điên cuồng trêu chọc trong đó. Đến khi cậu nhịn không thể theo được tiết tấu của hắn nữa, nước miếng từ bên trong chảy xuống cằm, dọc theo cần cổ tạo ra một dòng nước lấp lánh thì Hoàng Thế Vinh mới chịu buông tha cho cậu:

"Cậu mặc thử bộ đồ kia đi"

Tô Đồ Lang Quân mang ánh mắt thâm sâu nhìn đến Hoàng Thế Vinh, nửa đùa nửa thật hỏi một câu thế này:

"Lỡ như mặc ở đây sẽ khiến cho cậu phóng hỏa đốt cả công ty thì thế nào, để tối này về nhà rồi mặc có được không?"

Hoàng Thế Vinh không đồng ý:

"Không muốn, cậu mặc thử luôn ở công ty cho tớ nhìn đi, sau đó về nhà lại mặc nữa"

Tô Đồ Lang Quân có chút tinh nghịch, đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Hoàng Thế Vinh một cái:

"Vậy chiều theo cậu nhé, đến lúc đó cậu tự làm tự chịu nha"

Hoàng Thế Vinh nắm lấy ngón tay không yên phận kia của cậu kéo xuống:

"Ừ"

Tô Đồ Lang Quân trước là cầm lấy điều khiển từ xa kéo xuống rèm cửa ở cửa kính sát đất, sau đó liền đứng dậy muốn đi vào bên trong phòng nghỉ thay đồ. Phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh mới xây thêm một căn phòng nghỉ cách đây ba tháng, bởi vì hắn cảm thấy sau này hắn cùng Tô Đồ Lang Quân có thể ở trong phòng đó thoải mái năn giường, không cần ở trên chiếc ghế sô pha chật chội kia nữa, tránh làm cho cậu bị đau lưng.

Nhân lúc Tô Đồ Lang Quân đi vào trong phòng thay đồ, Hoàng Thế Vinh liền đẩy cửa phòng làm việc ra ngoài dặn dò Bạch Đằng:

"Hôm nay trong người tôi không được khỏe, nếu như có ai đến muốn hỏi về công việc cứ nói ngày mai rồi tính. Tuyệt đối đừng để ai vào trong, ai hỏi thì cứ nói tôi về nhà rồi, có biết chưa?"

Bạch Đằng biết thừa rồi, thật ra không cần Hoàng Thế Vinh phải nhắc nhở, cậu cũng tự biết rằng khi nào trong phòng làm việc của Hoàng phó tổng có thêm Tô Đồ Lang Quân thì tuyệt đối sẽ không được để ai đến làm phiền. Nói gì thì nói Bạch Đằng cũng là một người đàn ông trưởng thành, sao lại không biết hai người bọn họ ở trong lâu như vậy sẽ xảy ra sự việc gì:

"Tôi đã rõ thưa phó tổng"

Hoàng Thế Vinh hài lòng xoay người tính trở lại phòng làm việc, nhưng đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì đó liền đi về phía máy lọc nước, lấy một chai nước lọc kia đi vào bên trong phòng.

Khi Hoàng Thế Vinh đẩy cửa vào trong, vẫn nhìn thấy căn phòng nghỉ kia còn đóng liền biết Tô Đồ Lang Quân chưa thay đồ xong. Hắn mỉm cười, tâm tình vui vẻ đi về phía bàn làm việc ngồi xuống đợi người, nhưng lúc hắn vừa ngồi xuống liền phát hiện ra ở ngay bên cạnh cửa ra vào hắn vừa đi qua, có một người đang đứng khoanh tay cầm chiếc quạt nhỏ khẽ phe phẩy rồi.

Tô Đồ Lang Quân mỉm cười mờ ám, sườn xám này được may bằng một loại vải mỏng manh màu đen bó sát sát người. Có điều hơi nuối tiếc một chút là Hoàng Thế Vinh mua bộ này hơi rộng, khiến cho Tô Đồ Lang Quân cậu phải thắt eo đến nấc cuối cùng rồi vẫn còn không bó sát hết được.

Chiếc sườn xám màu đen mỏng manh có viền đỏ, nó chỉ ngắn đến bắp đùi của Tô Đồ Lang Quân mà thôi, phần cổ cao truyền thống nhưng lại được khoét sâu vô cùng, ở phần từ ngực đến cổ không hề có vải che đậy. Sườn xám ngắn tay làm lộ ra phần da thịt trắng bóc ngọc ngà. Điều khiến cho người ta chú ý hơn cả chính là phần xẻ eo kia cực kỳ cao, căn bản là không thể che đậy được cái gì nếu như từ bên cạnh nhìn tới.

Hoàng Thế Vinh bị dáng vẻ quyến rũ kia của Tô Đồ Lang Quân làm cho thở dốc, không cần nói nhiều liền cảm nhận được vật nam tính dưới thân bắt đầu dựng thẳng rồi. Tô Đồ Lang Quân đúng là mặc chiếc sườn xám này liền có thể khiến cho hắn phóng hỏa đốt cháy cả công ty.

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi bước đi, theo mỗi bước chân, tầng áo mỏng manh ngắn đến ngang bắp đùi kia cũng cử động theo, hơn nữa phần eo được may có chút trêu người cho nên đôi lúc sẽ không cẩn thận làm bại lộ địa phương bên trong.

Hoàng Thế Vinh nuốt một ngụm nước miếng, bởi vì Tô Đồ Lang Quân càng tiến đến gần thì hắn càng nhìn thấy rõ được những nơi địa thương thần bí. Chiếc sườn xám kia có chất liệu đặc thù, vì thế chỉ như một tấm vải trong suốt mà thôi.

Tô Đồ Lang Quân eo nhỏ, mông cong, đôi chân nuột nà thon dài, làn da trắng sứ mát mẻ, chiếc sườn xám màu đen này vừa vặn lại tôn lên được nước da, dáng người của cậu. Nơi nào cần nhỏ liền nhỏ đến tinh xảo, nơi nào cần lớn liền lớn đến khiến cho người ta cũng phải hô hấp không thông.

Tô Đồ Lang Quân bước đến bên cạnh Hoàng Thế Vinh, cậu tựa người vào bàn làm việc của hắn, tùy tiện ném chiếc quạt tre kia xuống hỏi:

"Thấy thế nào?"

Hoàng Thế Vinh khàn giọng, bây giờ hắn chỉ muốn xé luôn bộ đồ kia mà đè Tô Đồ Lang Quân xuống dưới sàn nhà:

"Đẹp đến thất kinh rồi"

Tô Đồ Lang Quân nâng giọng:

"Thật không? Thế sao còn chưa chạm vào tớ?"

Hoàng Thế Vinh vẫn ngồi yên trên ghế, giọng nói trầm khàn tràn đầy dục vọng, đặc biệt là ánh mắt kia luôn dán chặt trên bắp đùi cậu:

"Tớ sợ chạm vào cậu thì đúng là có thể phóng hỏa cả công ty mất"

Tô Đồ Lang Quân giả bộ xoay người muốn đi:

"Thế tớ đi thay bộ đồ này ra vậy"

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cậu kéo ngã vào trong lòng hắn, bàn tay trước hết vẫn là yên phận đặt lên eo cậu trước. Hắn cúi đầu hôn lên trước ngực cậu, ở nơi không có mảnh vải nào kia để lại những dấu hôn đỏ như hoa mẫu đơn:

"Tớ đang suy nghĩ xem nên ăn từ phần nào trước đấy mà"

Tô Đồ Lang Quân đột nhiên a lên một tiếng khe khẽ, bởi vì Hoàng Thế Vinh lúc này đang ở bên ngoài chiếc sườn xám kia dùng tay gãi nhẹ hai hạt đậu đỏ trước ngực cậu:

"Vậy nghĩ xong chưa?"

Hoàng Thế Vinh khẽ vuốt ve bắp đùi non mịn của Tô Đồ Lang Quân, hắn cũng muốn để cho người này khắp người ngứa ngáy một chút, nên mới cố tình không chạm đến vật nam tính tinh xảo đang dựng thẳng sau lớp vải trong suốt kia của cậu:

"Nghĩ không được, bởi vì trong đầu tớ lúc này bị cậu làm cho khờ khạo mất rồi".