Mơ Ước Đã Lâu

Chương 55: An ủi



Chương 55: An ủi

Thân sơ có khác, trong lòng Chu Mỹ Hà, sớm đã có một cán cân, con trai, chồng, con kế, theo thứ tự mà sắp xếp, nếu cộng thêm cả gia sản vào, thì chắc chắn gia sản sẽ đứng đầu, ba người này còn không quan trọng bằng.

Hiện tại Kiều Kiến Lương đang hôn mê trên giường bệnh, công ty không có người điều hành, tất phải chọn ra một người đại diện, bà ta lo lắng khi giao cho tâm phúc của Kiều Kiến Lương, cũng không muốn để Kiều Tây tiến vào công ty, dù sao nếu Kiều Tây thật sự tiếp nhận, đó cũng là quyết định cuối cùng trong di chúc, sau này muốn thay đổi cũng khó như lên trời vậy.

Chu Mỹ Hà cam tâm im hơi lặng tiếng cho đến nay, an ổn làm một người mẹ kế hiền lương thục đức cũng có liên quan đến điều này. Kiều Tây từng thể hiện ý không muốn tiếp nhận công ty của gia đình, chỉ muốn sống cuộc sống của mình, Kiều Kiến Lương muốn xử lý thế nào cũng là chuyện của ông, không liên quan đến ai, đây là mấu chốt, giả sử Kiều Tây thực sự không muốn thừa kế, sau này Kiều Kiến Lương già đi thì phải làm thế nào? Thực sự sẽ bán công ty đi sao? Thực sự sẽ nhẫn tâm đến một phân tiền cũng không để lại cho mẹ con bà sao?


Sẽ không.

Kiều Kiến Lương nào phải người như thế, lúc trước ly hôn với mẹ Kiều cũng có thể chia một nửa gia sản của mình ra, cứ đưa như thế mà mắt cũng không chớp lấy một cái, đối xử với vợ trước đều hào phóng như vậy, thì đối với người đương nhiệm sẽ kém chỗ nào chứ, chỉ cần Chu Mỹ Hà sống tốt qua ngày, an ổn mà sống, đợi đến ngày đó, thứ nên cho đều sẽ không thiếu.

Tim mỗi người đều là máu thịt, Kiều Kiến Lương sẽ không bất công đến mức đều để lại mọi thứ cho Kiều Tây, dù ít dù nhiều cũng sẽ cho một phần. Chu Mỹ Hà chính là nhắm trúng điểm này, vẫn luôn không tranh không giành, cũng đồng ý hợp đồng trước hôn nhân này, rồi mới nghĩ đến việc kết hôn, lâu dài cũng sẽ có điều thay đổi, trước mắt bà ta sợ nhất không phải là Kiều Kiến Lương vẫn chưa tỉnh lại, mà là Kiều Tây sẽ tiếp nhận công ty, cho nên tình nguyện để cho nhà họ Chu nhúng tay vào, ít nhất thì người nhà sẽ đáng tin hơn là con kế.


Bà ta hoàn toàn không phát hiện ra Kiều Tây đang ở phía sau, cứ thao thao bất tuyệt với chiếc điện thoại.

Trong lòng Kiều Tây cực kỳ tức giận, trong nháy mắt xúc động thật sự muốn đến lấy cái di động kia ném đi, nhìn xem trong đầu bà ta chứa cái gì, nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống.

Càng vào lúc nguy cấp càng không thể làm rối loạn trận tuyến, cô xoay người đi đến cuối hành lang ít người yên tĩnh, nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho hai thư ký của Kiều Kiến Lương, cùng lúc đó lập tức liên hệ với các quản lý cấp cao trong công ty, tận lực nắm giữ quyền chủ động trước. Cô không biết làm kinh doanh, nhưng vẫn hiểu nên làm thế nào, không đến nỗi không có đầu óc giống như Chu Mỹ Hà vậy.

Lúc cô gọi điện thoại thì Phó Bắc mua cơm chiều về, không nhìn thấy người, cuối cùng tìm được cô ở cuối hành lang. lúc đó Kiều Tây còn đang liên lạc với quản lý cấp cao của công ty, thương lượng đối sách, Phó Bắc hơi do dự, nhưng vẫn ngừng bước chân, chờ khi ăn cơm xong lại đến ngoài phòng ICU trông Kiều Kiến Lương, mới hỏi Kiều Tây: "Tiếp theo tính làm gì?"


Trong phòng ICU, Kiều Kiến Lương nằm đó hơi thở mỏng manh, cả khuôn mặt đã không còn khí sắc khỏe mạnh như khi xưa, không có sức sống, không có chút huyết sắc nào, xa xa nhìn đến chỉ là một bộ dạng ốm yếu.

Kiều Tây chăm chú nhìn vào bên trong một lát, mới thấp giọng trả lời: "Không biết, để xem rồi tính sau."

Khả năng của mỗi người đều rất lớn, trước kia chưa từng tiếp xúc qua, có thể chống đỡ nổi toàn bộ công ty cho đến ngày Kiều Kiến Lương khôi phục lại hay không cũng chưa biết được, bình thường không nhận trọng trách gì, hiện tại lại đột nhiên ập xuống, không biết là tư vị gì.

Phó Bắc suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng giờ không phải lúc, thoáng nhìn vẻ lo lắng trên mặt Kiều Tây, chỉ có thể cùng đứng một lúc.

Khi Kiều Kiến Lương phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tần Tứ là người đầu tiên ở cùng với Kiều Tây, nếu như không phải Chu Mỹ Hà về đại viện, những người khác cũng còn không biết, ban ngày cả một dòng người đến thăm, nhưng chân chính ở lại với Kiều Kiến Lương cũng không được một người, toàn bộ đều chỉ nói mấy lời an ủi suông, đều chỉ đến xem mà thôi, quan tâm hay không cũng không quan trọng. Kiều Tây nhìn thấu những người này, cho nên vẫn chưa chào hỏi một tiếng, cũng lãnh đạm với Phó Bắc.
Hai người đều không nói gì, Phó Bắc nhẹ nhàng đi cùng, sau nửa đêm Chu Lâm và Chu Mỹ Hà thay phiên nhau ở lại, Kiều Tây có thể trở về nghỉ ngơi.

Bệnh viện cách làng đại học gần hơn, nên đi thẳng đến chỗ Phó Bắc.

Dường như vừa ngã đầu vào gối, Kiều Tây đã ngủ ngay. Phó Bắc mang sữa nóng vào phòng, còn muốn để cô uống xong rồi ngủ tiếp, thấy vậy lập tức ngừng động tác, nhẹ tay nhẹ chân ngồi ở bên giường, đặt ly sữa xuống, tắt hết đèn.

Hồi lâu sau, mới xốc chăn lên nằm vào.

Kiều Tây ngủ say, nhưng cũng ngủ không an ổn, còn chưa đến hừng đông đã tỉnh lại, không mộng không mị, rõ ràng vẫn còn mệt mỏi, nhưng lại đột nhiên tỉnh giấc.

Trước khi ngủ là nằm thẳng, sau khi tỉnh lại nằm nghiêng, Phó Bắc đang ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, áp sát khăng khít, trong tiết trời lạnh lẽo, độ ấm giữa hai người vẫn truyền cho nhau, sưởi ấm lẫn nhau.
Nghỉ ngơi mấy tiếng, nghiễm nhiên trạng thái tinh thần của Kiều Tây đã tốt lên không ít, cũng dần tỉnh táo lại.

Sự tình đã như kết cục đã định, hiện tại có hai việc cần phải làm, thứ nhất là chăm sóc Kiều Kiến Lương chờ ông tỉnh lại, thứ hai là ổn định công ty bên kia, không thể để bất luận kẻ nào nhúng tay vào.

Cô không chắc được là mình có thể ngăn chặn được Chu Mỹ Hà, dù sao sau khi Kiều Kiến Lương ngã bệnh, còn đang trong phòng phẫu thuật thì Chu Mỹ Hà đã bắt đầu nhúng tay vào công ty, chiếm ưu thế trước, trước mắt Kiều Tây còn chưa rõ Chu Mỹ Hà muốn làm gì, hôm qua gọi điện dặn dò với thư ký, chỉ cần là mệnh lệnh do Chu Mỹ Hà ban ra, đều phải ngăn lại toàn bộ không cho ban hành. Tối hôm qua khi rời khỏi bệnh viện thì Chu Mỹ Hà còn chưa biết việc này, bây giờ hẳn là đã biết, chỉ sợ là tức đến chết, hôm nay xác định chắc chắn sẽ rất ồn ào.
Nghĩ vậy, Kiều Tây chuyển động thắt lưng, suy nghĩ đến lúc đó nên ứng phó thế nào.

Đêm nay Phó Bắc cũng chưa ngủ bao nhiêu, thời điểm cô động người đã tỉnh lại, nhưng không quấy rầy cô suy nghĩ, qua ba bốn phút, tay mới dùng sức ôm chặt Kiều Tây, môi mỏng lần lượt kề sát vào sau gáy trắng nõn, dùng thanh âm trầm thấp pha chút mệt mỏi hỏi: "Đang suy nghĩ điều gì?"

Sau gáy đầu tiên là hơi mát, sau đó truyền đến cảm giác ấm nhuận, sau nữa là ẩm nóng, có một tia nóng bỏng, trong bóng tối, người phía sau bao bọc lấy Kiều Tây, dùng phương thức thân mật này để an ủi cô.

So với ngày hôm qua, Kiều Tây đã có chiều hướng tốt đẹp hơn rất nhiều, hơn một ngày trầm mặc ít lời, cuối cùng cô cũng đã đáp lại, dựa gần về phía sau, hưởng thụ sự an ủi dịu dàng này, một lát sau, trả lời: "Suy nghĩ lúc nào thì đến công ty."
Cũng không giấu diếm quyết định của mình.

Phó Bắc đã sớm đoán được, cũng đã ra quyết định, môi mỏng hơi đi xuống, tay khẽ vuốt ve trên đóa dâm bụt, động tác mềm nhẹ, che chở đối phương, như muốn dung nhập hòa tan vào tim Kiều Tây.

Những hành động này hẳn là rất triền miên ái muội, tại thời điểm này vốn không nên có, mà khi mang theo sự nhu tình này, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, trở thành niềm an ủi hiếm hoi khi mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng giúp tinh thần căng thẳng của Kiều Tây được thả lỏng một chút.

Môi mỏng khẽ động, ở sau gáy cô lưu lại từng cái hôn, ngón tay trắng mịn dạo quanh, vỗ về sự lo lắng và hồi hộp này.

Kiều Tây để tùy ý, nhắm mắt lại, thực sự thoải mái một chút.

Hồi lâu sau, Phó Bắc mới xoay người cô lại, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Chị sẽ giúp em..."
Kiều Tây không trả lời, không tiếp nhận cũng không từ chối.

Sáng sớm mặt trời đặc biệt chói mắt, ánh sáng chiếu thẳng vào một bên tòa nhà, chói đến không chịu được.

Trời vừa sáng Kiều Tây phải đến bệnh viện một chuyến, không ngờ ngoài phòng ICU không có một ai, hoàn toàn không thấy một người nào, tìm y tá hỏi một chút, mới biết Chu Lâm có chút không thoải mái, Chu Mỹ Hà đưa cậu ta về nhà nghỉ ngơi, sau đó cũng không quay lại. Tính ra, tối hôm qua sau khi Kiều Tây đi, hai mẹ con đã rời khỏi đây ba tiếng.

Chu Lâm có bệnh gì thì cô không biết, cô chỉ biết là Kiều Kiến Lương không có người trông, không chăm được thì cũng nên gọi ai đó đến thay.

Kỳ thực bệnh nhân trong phòng ICU, người nhà cũng không thể làm gì, trông cũng chỉ là trông, cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng không có nghĩa là bỏ đi không còn một người, dù sao một khi có gì ngoài ý muốn thì bác sĩ còn phải tìm người nhà ký quyết định này đó, nào dám một mình tự quyết.
Chu Mỹ Hà đến trễ mười phút, thấy Kiều Tây đến trước, trên mặt không khỏi nóng lên, giải thích: "Tiểu Lâm phát sốt nhẹ, đưa nó về nghỉ ngơi trước, trì hoãn chút thời gian."

Kiều Tây không muốn cãi nhau với bà ở bệnh viện, chỉ nói nhẹ: "Lần sau bà phải đi thì gọi tôi đến rồi hẵng đi."

Mặc dù không có một câu trách cứ gì, nhưng rõ ràng là đang chỉ trích Chu Mỹ Hà, trong nháy mắt trên mặt Chu Mỹ Hà lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi đã nói với bác sĩ một tiếng rồi mới đi, cũng không bao lâu.

Kiều Tây không nói lời nào, chỉ làm việc của mình.

Chu Mỹ Hà thấy vậy, cuối cùng trong lòng vẫn không vừa ý, cảm thấy cô là người bề dưới mà lại phát giận với bề trên như vậy, có cảm giác như hất mặt sai khiến người khác, nói giống như bản thân bà làm chuyện không thể tha thứ được vậy, sau một lúc nén giận, thêm câu: "chúng ta cũng quan tâm đến ba cô, không ít hơn cô đâu. Chuyện đã như vậy, không một ai mong muốn, có thể làm gì thì tôi đều sẽ làm, từ ngày hôm qua tôi đã đi lại hai lần, đến ăn cơm cũng không đi ra ngoài, thân thể Tiểu Lâm thật sự không thoải mái, quanh đây lại không có người khác, tôi lo lắng nên mới đưa về."
Một lời nói rất hợp tình hợp lý, ngược lại như là Kiều Tây đang cố tình gây sự.

Bình thường Kiều Kiến Lương thiên vị Kiều Tây người có mắt đều thấy được, không hề giấu diếm, mà Kiều Tây thì thế nào, ngay hôm sinh nhật Kiều Kiến Lương đến gần giờ cơm mới về nhà, quà mừng cũng không có, lời chúc mừng cũng không nói một câu, mỗi lần Kiều Kiến Lương đến phố Thất Tỉnh, đều mang theo một đống đồ qua, đến khi về thì tay không mà về, chỉ khi nào Kiều Tây có tâm tình tốt, mới có thể tiễn Kiều Kiến Lương một đoạn.

Dù sao ở trong mắt mọi người, nhìn thấy đều là như thế, Kiều Kiến Lương cho ăn cho mặc, nuôi cô lớn lên, mọi chuyện đều đối tốt với cô, Kiều Tây chính là con bạch nhãn lang làm người chán ghét, kết quả lại còn oán trách Kiều Kiến Lương.
Trong lòng Chu Mỹ Hà đã sớm có oán niệm, cho rằng Kiều Kiến Lương thiên vị, không nên đối tốt với Kiều Tây như thế, cho nên khi nói chuyện đều mang theo chút oán khí, cũng có ý châm chọc.

Nói xong lời này, bà ta liếc mắt quan sát vẻ mặt Kiều Tây, cho rằng Kiều Tây sẽ cãi lại mấy câu, thấy Kiều Tây cũng chưa từng nhìn bà ta lấy một lần, thoáng chốc cứng đờ, cảm giác như bản thân đang tự biên tự diễn.

Hiện tại có một người còn đang nằm trên giường bệnh, còn một đống chuyện sứt đầu mẻ trán cần xử lý, Kiều Tây cũng lười phản ứng với loại chuyện này.

Tới gần giữa trưa, cô lái xe đến công ty, lập tức tiếp nhận công việc của Kiều Kiến Lương, tạm thời tiếp tục tiến hành những công việc trước đó Kiều Kiến Lương đang làm, thư ký rất xứng chức, sáng sớm đã chuẩn bị, Kiều Tây vừa đến, lúc này tổ chức một cuộc họp tạm thời.
Hai người thư ký, một họ Trần, một họ Phương, đều là cấp dưới đắc lực của Kiều Kiến Lương, chia ra phụ trách nhiều công việc khác nhau, bình thường sắp xếp công việc đều là họ làm. Từ hôm qua biết được Kiều Kiến Lương xảy ra chuyện, thư ký Trần đã sắp xếp lại lịch trình, hai người bọn họ đã làm việc bên cạnh Kiều Kiến Lương rất nhiều năm, lúc này tất nhiên biết nên đứng về bên nào, Chu Mỹ Hà làm ra động thái lớn tính toán mọi chuyện, không ngờ đều bị hai vị này ngăn lại.

Cuộc họp tạm thời chủ yếu là để thông báo cho các phòng ban là Kiều Tây sẽ tạm thay thế vị trí của Kiều Kiến Lương.

Cuộc họp tiến hành rất thuận lợi, hơn nữa các phòng ban báo cáo ngắn gọn, chỉ kéo dài đến nửa tiếng, nhưng cũng diễn ra không mấy trôi chảy.

Kiều Tây tuổi còn trẻ chưa có kinh nghiệm, không áp chế nổi mấy người cổ đông cùng cấp kia, người bên dưới không khỏi có nhiều ý kiến khác nhau. Trong hội đồng quản trị có một nhóm người cực lực phản đối cô nhậm chức, bất đồng rất lớn, cãi vã ngay trong cuộc họp, tiến triển không được như ý, nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác, trong hội đồng quản trị tranh chấp không ngừng, đa số thắng thiểu số, hơn phân nửa vẫn ủng hộ Kiều Tây.
Sự tình tạm chấm dứt, nhưng không đợi đến tối, Chu Mỹ Hà đã đến nháo loạn. Bà ta cũng xem như biết kiềm chế, không gây sự bên ngoài, vào văn phòng một mình tranh chấp với Kiều Tây, bất mãn mà chất vấn: "Cô ra quyết định sao không thương lượng với tôi?"

Nếu không phải trong công ty có người lén thông báo, Chu Mỹ Hà cũng không biết được động tác của Kiều Tây lại nhanh đến thế, bà ta không tức giận là không được, còn đang bắt đầu liên hệ với nhóm cổ đông bên kia, thì Kiều Tây đã trực tiếp đến đây hành động rồi.

Kiều Tây đang trao đổi công việc với thư ký Trần, có nhiều chỗ không hiểu, cần được hướng dẫn, cũng chưa từng liếc nhìn Chu Mỹ Hà một lần, trước làm xong hết mọi chuyện, để thư ký Trần ra ngoài, lại nâng mắt nhìn về phía Chu Mỹ Hà, vẫn là dáng vẻ tản mạn bình thản như trước kia, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
"Ai đang trông ở bệnh viện?" Cô chỉ hỏi.

Sắc mặt Chu Mỹ Hà không dễ nhìn, "Tiểu Lâm đang ở đó."

Nói xong, lập tức hỏi lại câu vừa rồi, "Chuyện lớn như thế, cô đã trực tiếp chạy đến đây, sao lại không hỏi tôi một chút."

Kiều Tây khép lại văn kiện, chậm rãi nói: "Hỏi bà cái gì?"

Lời đầu tiên đã làm Chu Mỹ Hà nghẹn họng, cảm giác dáng vẻ Kiều Tây thế này lại quá khí thế bức người, không giống dáng vẻ lười nhác thờ ơ thường thấy, miệng khẽ nhấp, vắt hết óc suy nghĩ mới nói: "Bên Hội đồng quản trị, sao cô có thể lỗ mãng như thế, chưa chuẩn bị gì đã triệu tập cuộc họp, bình thường ba cô cũng khó có thể ứng phó được với đám người này, thế mà cô lại xằng bậy như vậy, gây ra rủi ro thì làm sao?"

Lời này cũng không sai, đám người kia đều là mấy lão gian xảo khó có thể đối phó, nếu như vội vàng hành động, thứ nhất là không chuẩn bị trước, thứ hai là dễ nhiễu loạn những nhân viên bên dưới, đối với công ty mà nói người đứng đầu là nhân vật quan trọng nhất, Kiều Kiến Lương ngã xuống, mọi người còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nhảy ra một người thay thế mới, thêm nữa là Kiều Tây lại không áp được mấy người cổ đông cùng cấp kia, thật sự là có chút nóng vội.
Nhưng những chuyện đó Kiều Tây đã sớm nghĩ đến, cô lại không biết chuyện kinh doanh thương trường, nhưng mấy năm này Kiều Kiến Lương vẫn luôn lải nhải bên tai cô mỗi ngày, ít nhất còn hiểu biết hơn Chu Mỹ Hà, đám người hội đồng quản trị thì thế nào, cũng không tạo nên sóng gió gì lớn, quyết định cuối cùng là ở nhà họ Kiều, công ty không có người điều hành mới là mấu chốt, nếu lại không đến thì đám xảo trá kia cũng sẽ tìm đến đại viện, không là cô thì cũng là Chu Mỹ Hà, cuối cùng cũng phải có một người đứng ra.

Kiều Tây không phải kẻ ngốc, Kiều Kiến Lương chỉ là hôn mê cũng không phải đã chết, bây giờ di chúc cũng chỉ là một tờ giấy lộn không có mấy giá trị, Chu Mỹ Hà là vợ hợp pháp, quyền lợi không hề nhỏ hơn đứa con gái ruột là cô, nháo lên còn không biết khi nào sẽ xong, không bằng đánh đòn phủ đầu khống chế được cục diện.
Hiện tại cô đã ngồi xuống vị trí này, Chu Mỹ Hà vì lấy đại cục làm trọng cũng không dám làm lớn chuyện, ra mặt cũng chỉ là muốn tranh gia sản, chờ đến khi Kiều Kiến Lương tỉnh lại cũng không phải là việc gì tốt.

Kiều Tây liếc nhìn một cái, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên chút không vui: "Những người đó vẫn luôn liên lạc cho thư ký Trần, công ty còn một đống việc cần ba tôi xử lý, ông không đến được, nên thư ký Trần lập tức gọi điện để tôi đến xử lý."

Nói xong, ngước mắt nhìn thẳng vào Chu Mỹ Hà, tiếp tục nói: "Hiện tại công ty đang ở thời điểm mấu chốt, những ngày tiếp theo sẽ tương đối khó khăn, quyết định cũng là cùng làm với thư ký Trần, tôi chưa từng làm công việc này, chỉ có thể nghe theo bọn họ."

Là phụ tá đắc lực của Kiều Kiến Lương, quyết định của hai vị thư ký phần lớn đều là thể hiện quyết định của Kiều Kiến Lương, lựa chọn của bọn họ đã thể hiện rõ ràng, Chu Mỹ Hà tự tìm mất mặt, Kiều Tây cũng sẽ không giữ mặt mũi cho bà ta.
Lời nói tuy uyển chuyển, nhưng cũng là đánh lên trên mặt.

Quả nhiên, nghe xong những lời này, nhất thời làm Chu Mỹ Hà không chịu nổi. Bây giờ bà ta cũng đã chạy đến đây, tâm tư không khỏi đã thể hiện thể rõ ràng, Kiều Tây nhìn thấu nhưng lại không nói ra, chỉ nói một chút, còn lại để xem Chu Mỹ Hà lựa chọn thế nào.

Cũng lúc này, thư ký Phương gõ cửa, một tay cầm cà phê một tay cầm văn kiện, cung kính đặt lên trước bàn Kiều Tây, lại không kiêu không nịnh mà chào Chu Mỹ Hà một tiếng: "Phu nhân."

Thứ tự cấp bậc đã quá rõ ràng.

Chu Mỹ Hà yên tĩnh vài ngày.

Kiều Tây chạy qua lại hai đầu bệnh viện và công ty, tiệm xăm hình tạm thời đóng cửa, hiện thời người đáng tin không có, cô muốn lui bước cũng không được.

Không có chút nền tản kiến thức quản lý và kinh doanh nào, tác dụng chính của cô ở công ty chính là ổn định đại cục, khi cần thiết thì tham dự cuộc họp, còn lại các quyết định công việc thì giao cho các quản lý cấp cao và hai vị thư ký thảo luận xử lý, tất cả xem như ổn định.
Bên phía bệnh viện, tình hình của Kiều Kiến Lương đã dần ổn định lại, trước mắt thoạt nhìn đã tạm ổn, bác sĩ rất có trách nhiệm, chuyện lớn nhỏ nào đều sẽ báo cho Kiều Tây biết. Chỉ cần vượt qua giai đoạn đầu, sau đó sẽ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, tình hình hồi phục của Kiều Kiến Lương cũng không tệ, thời gian để tỉnh lại hẳn là sẽ không lâu lắm, dù sao đến bây giờ vẫn còn tương đối lạc quan.

Tim Kiều Tây cũng được hạ xuống, miễn cưỡng nhẹ nhõm một chút.

Nhưng thuận lợi cũng chỉ là nhất thời, bệnh viện bên này mới truyền đến tin tốt, qua hôm sau công ty đã xảy ra vấn đề.

Sự việc xảy ra trên một bữa cơm quan trọng, nguyên nhân bữa cơm này nên là Kiều Kiến Lương tham dự, nhưng ông đã xảy ra chuyện, chỉ có thể là Kiều Tây đi. Đối phương là một gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, họ Lục, bộ dạng là mặt người dạ thú, ban đầu nói chuyện còn có một chút khách sáo, nhưng sau mấy ly rượu cũng đã đổi hình đổi dạng, miệng cũng không nói được mấy lời dễ nghe.
Kiều Tây không hiểu văn hóa trên bàn rượu, ban đầu thư ký Trần ngầm ra hiệu cố chịu đựng, nhưng đến sau đó lại trực tiếp kéo rách mặt.

Ông chủ Lục là gã trung niên béo đến phát phì, uống nhiều đến đầu óc không tỉnh táo, nghĩ rằng cô còn trẻ dễ bắt nạt, nói ba câu đã có hai câu dùng cái gọi là chủ nghĩa đàn ông của gã ta để chế giễu.

Kiều Tây xiết chặt ly rượu, cố nén không phát tác.

Gã họ Lục kia lại được một tấc mà tiến một thước, cười nheo mắt, kéo dài giọng mà hỏi: "Cô gái nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?"