Mơ Ước Đã Lâu

Chương 61: Vạn hạnh



Chương 61: Vạn hạnh (Muôn vàn may mắn)

Phó Bắc xảy ra tai nạn sau khi chạy ra khỏi đường cao tốc, bị xe phía sau tông vào đuôi xe, xe trượt một đoạn suýt đã lao ra khỏi đường, nhưng ngay sau đó cũng không được suôn sẻ, xe không điều khiển được mà tông vào hàng rào bảo vệ trên đường, đầu xe bị tông đến nát bươm, mà cái xe va chạm với cô càng thảm hơn, xe bị lật bay ra khỏi hàng rào bảo vệ, giống như một trái bóng lăn xuống hồ nước bên đường.

Vì có tai nạn xảy ra, nên đoạn đường đó bị kẹt trong thời gian ngắn, cảnh sát giao thông còn chưa đến thì hiện trường tai nạn đã bị vây kín như nêm rồi, đài truyền hình địa phương nhận được tin tức lập tức đi đến, nhưng không biết vì sao bây giờ còn chưa đưa tin lên.

Trước mắt tình huống thương vong thế nào còn chưa biết, Chu Mỹ Hà chỉ nghe dì giúp việc trong nhà kể lại, nên chỉ biết một chút như vậy, không biết nhiều lắm.


Có thể kinh động đến cả ông nội Phó, tất nhiên vụ tai nạn này không đơn giản, bằng không đã sớm giải quyết rồi.

Kiều Tây hoảng hốt phút chốc, cũng không để ý đến Đường Nghệ, cô cũng không biết bản thân đã xuống dưới lầu bệnh viện như thế nào, lại như thế nào mà lái xe ra khỏi thành phố, không thể nói rõ đây là quan tâm hay là lo lắng, đầu cô trống rỗng, chỉ là theo bản năng muốn làm như vậy thôi.

Bệnh viện cách địa điểm xảy ra tai nạn khoảng ba mươi phút chạy xe, hiện trường tai nạn đã bị phong tỏa, xe bị chìm trong hồ nước đã sớm được kéo lên, ướt sũng nằm bên cạnh chiếc chiếc Bentley nát bươm, cảnh sát giao thông đang xử lý những công việc sau đó, về phần Phó Bắc và đương sự kia đã không còn ở đây, sớm đã được đưa lên xe cứu thương.

Đám đông vây xem còn chưa chịu tản ra, tụ lại một đống thổn thức đàm luận trận tai nạn này, cảnh sát giao thông vội vàng đuổi người, để mọi người nhanh chóng quay xe lại rời khỏi đây, đừng vây quanh ở đây nữa.


Sau khi người của đài truyền hình thảo luận ở một bên, một chàng trai trẻ đắn đo mà hỏi: "Lão đại, có phát sóng cái này không?"

Lãnh đạo trung niên trừng mắt nhìn cậu ta, "Phát cái gì mà phát, nhanh đi về, giữ kín miệng một chút, xem như hôm nay chưa từng đến đây."

Xem như một chuyến tay không.

Các đài truyền hình cần tin tức lớn để nâng cao tỉ lệ người xem, nhưng có đôi khi cần thận trọng suy xét, tin tức cần được sàng lọc, nếu không sẽ làm dư luận náo loạn không cần thiết, dù sao có một số người luôn thích tám chuyện sau khi trà dư tửu hậu, một khi dính vào những nhân vật trọng yếu, hận không thể lấy kính viễn vọng mà soi xét, còn có thể biên soạn ra rất nhiều tin giả, với tư cách là một nền tảng cộng đồng, ở phương diện này càng cần phải cẩn thận.

Lãnh đạo trung niên thật sự muốn phát bản tin này, chắc chắn có thể dẫn đầu tỉ suất người xem, nhưng sau khi cân nhắc lợi và hại vẫn là từ bỏ, hết lần này đến lần khác cảnh báo những người trong đài không được như thiêu thân mà lao vào.


Kiều Tây xuống xe đi qua, bị cảnh sát giao thông đang làm việc quát lớn: "Tối muộn rồi, còn không chịu về nhà mà chạy đến đây, một đám người sao cứ chạy đến vậy hả, nhanh đi đi!"

Trên mặt đất ướt sũng có vết máu, cũng không biết là của ai, kính xe phía trước chiếc Bentley bị tông nát, hàng rào bảo vệ đâm vào cửa xe bên phải, rất khó để đến chỗ tay lái, đến gần nhìn kỹ, trong xe có vết máu đủ làm người ta hoảng sợ.

Nếu không phải Chu Mỹ Hà nói người xảy ra chuyện là Phó Bắc, Kiều Tây cũng không biết chủ chiếc Bentley này là ai, ngực như bị tảng đá lớn đè nặng lên, hít thở cũng rất khó chịu, giọng cô bị kìm nén đến mức thốt không nên lời, vẻ mặt đờ đẫn, hỏi cảnh sát giao thông: "Người bị nạn ở đâu?"

Cảnh sát giao thông còn một đống việc cần xử lý, thấy cô không chịu rời đi, giọng nói cũng có chút nặng nề, không kiên nhẫn mà nói: "Tôi nói mấy người cũng không chịu nghe chút nào sao, cứ vây quanh phá hư hiện trường, người đã đưa đến bệnh viện rồi còn cái gì hay mà nhìn, đi nhanh đi, đừng đứng chặn đường nữa."
Kiều Tây nghe không vào, "Bệnh viện nào?"

Chuyện xảy ra sau đó, cảnh sát giao thông nào để ý đến, việc cấp bách trước mắt là dọn sạch hiện trường, nhanh chóng giải tán người đi đường đang hiếu kỳ, vì thế đẩy thẳng cô ra, không trả lời mấy vấn đề này.

Người đàn ông trong đám đông thấy sắc mặt cô không bình thường, nghĩ hẳn là có quan hệ gì đó với người xảy ra tai nạn, hảo tâm mà nói: "Đến bệnh viện số 2, đã đưa đi từ sớm rồi."

Bệnh viện số 2 là bệnh viện nhân dân cách nơi này gần nhất, bệnh viện Kiều Kiến Lương đang nằm là bệnh viện nhân dân số 1 Giang Thành, cách nơi này khá xa.

Đám đông vây xem đều đang hiếu kỳ mà nhìn, cụ thể không biết là thế nào, chỉ biết hai nạn nhân đều đã được đưa đi.

Cái người ngồi trong xe bị lật xuống ao được người hảo tâm cứu lên, suýt đã bị chết đuối, khi đưa lên xe cấp cứu thì không biết sống chết thế nào, về phần Phó Bắc, đám đông vây xem cũng chưa chú ý đến, có người nói là cả người đầy máu được khiêng đi, có người nói bị thương không nặng lắm, còn có người khẳng định người trong chiếc Bentley đã chết, chết ngay tại chỗ, lời kể lại cũng không chính xác.
Kiều Tây lái xe chạy đến bệnh viện số 2, nhưng khi xuống xe thì không biết nên đi nơi nào, phải hỏi mãi ở bàn hướng dẫn mới tìm được phòng cấp cứu.

Nhưng không đợi cô đến phòng cấp cứu, trên hành lang nghe thấy một đống người đang nói chuyện, trong đó có cô gái chậc chậc hai tiếng, nói vẻ tiếc hận: "Thời điểm được đưa đến đã thở không ra hơi, sao mà cứu được nữa, không đúng, còn chưa đẩy vào đã tắt thở rồi."

Kiều Tây ngừng chân, cả người đều cứng đờ, cố hết sức giữ bình tĩnh, mặt cô tái lại trống rỗng mà hỏi: "Người nào không cứu được?"

Cô gái bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, sau một lúc lâu ngập ngừng, "Không biết..."

"Không phải cô nói thở không ra hơi sao, là nam hay nữ, hình dáng trông như thế nào?"

Cô gái kia nghẹn lời, cô ta chỉ lắm miệng ra vẻ nói vậy thôi, kỳ thực ban đầu đã không nhìn thấy rồi, nghẹn một lát, mới trả lời: "Không thấy, không nhìn rõ hình dáng, cô hỏi bác sĩ đi."
Kiều Tây cố kiềm chế, hỏi ở nơi nào, đáng tiếc không ai biết cả, ngực cô nhanh chóng co rút lại, không có thời gian bận tâm quá nhiều, tìm cũng không biết nên tìm ai, trong đầu cũng không còn suy nghĩ được gì, chỉ có một ý niệm duy nhất.

Khi một người đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, nhìn có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng lại không thể suy nghĩ gì, như thể tách biệt khỏi hiện thực, cực kỳ khó chịu.

Trong bệnh viện đều là người tới tới lui lui, cô như không còn cảm giác gì, đi một đoạn, chân như bước trong hư vô.

Chờ đến khi lấy lại được tinh thần, là khi có người đang gọi tên cô.

"Kiều Tây ---"

Thanh âm không thể nào quen thuộc hơn.

Gọi liên tiếp vài lần.

Cổ họng Kiều Tây đau rát, không thể kiềm chế được.

Đối phương ngay lập tức kéo cô vào lòng mình, sức lực rất lớn, giống như sợ không còn thấy được cô nữa vậy.
"Sao lại đến đây?" Trong giọng nói mang theo sự may mắn khi vẫn còn sống sót sau tai nạn

Cả người Kiều Tây căng cứng lại, để mặc người này ôm lấy, cổ họng như bị bóp chặt lại, nói không nên lời.

Người chết là người đã tông vào Phó Bắc, khi được cứu ra từ trong nước thì đã chết, đưa đến bệnh biện cũng không còn cứu được nữa.

Phó Bắc xem như là đã muôn vàn may mắn rồi, xe bị nát thành như vậy mà người cũng không có chuyện gì, túi khí an toàn đã phát huy tác dụng trong vụ tai nạn, không bị đứt tay gãy chân, trên người chỉ có vài vết thương, về phần có nội thương hay không còn phải tiếp tục làm kiểm tra.

Tin tức là ông nội Phó ra mặt áp xuống, sợ bị làm lớn ra lại không tốt, dù sao cũng có người chết, dù cho không phải là lỗi của Phó Bắc, nhưng với bối cảnh của nhà họ Phó, loại chuyện này khi được tung ra thì khó tránh khỏi sẽ sinh ra các loại bất lợi từ dư luận, nguyên nhân tai nạn còn đang trong quá trình điều tra, chỉ riêng từ việc khám nghiệm hiện trường, Phó Bắc cũng không có vấn đề gì, nhân viên điều tra đến đây ghi lời khai, cũng cử hai người đến canh ở đây.
Phó Bắc vừa mới được xử ký và may lại vết thương, không ngờ vừa ra tới đã gặp được Kiều Tây.

Phản ứng của Kiều Tây rất lớn, thật lâu cũng chưa hồi phục lại.

Lương Ngọc Chỉ thấy cô cũng không mấy vui mừng, ông nội Phó cũng không quan tâm việc này, còn đang xử lý công việc, chỉ có ba Phó là người biết nghĩ hơn, rót cho Kiều Tây ly nước, thấy mặt cô trắng bệch, nói một cách ấm áp: "Ngồi đây một lát, trước đợi một chút, Tiều Bắc còn phải cho lời khai."

Kiều Tây đưa tay nhận ly nước, nhẹ nhàng khẽ nói: "Cảm ơn chú."

Ba Phó nhạy bén thấy được tay cô không khống chế được mà nhẹ run lên một chút, có lẽ là trong lòng còn đang sợ hãi, nhưng không nói thêm gì. Tính tình trước kia của ông cũng khá hời hợt, từ khi bà nội Phó ra đi đã thay đổi rất nhiều, ban đầu vẫn luôn không tiếp nhận Kiều Tây, thái độ cũng không khác gì với ông nội Phó, sau này bà nội Phó không còn, dường như ông đã nghĩ thông suốt, nên ôn hòa hơn không ít.
Còn phải phối hợp hợp tác với cảnh sát, tạm thời phó bắc không thể đi đuợc, thêm vào đó là có Lương Ngọc Chỉ ngăn trở bên trong, Kiều Tây không thể ở cùng với Phó Bắc, cô đứng đợi ở ban công một hồi lâu, vẫn không thấy người ra nên đi về trước.

Sự việc trong thời gian ngắn không cho ra được kết luận, kế tiếp xử lý thế nào còn phải đợi.

Chu Mỹ Hà đặc biệt để bụng chuyện này, ngày hôm sau đã mang một đống lớn quà tặng đến thăm.

Cuối cùng Kiều Tây cũng tỉnh táo lại nên không đi chỉ là vừa tan tầm đã đến bệnh viện thay, sau đó Chu Mỹ Hà vội đưa cơm đến, thao thao bất tuyệt với Kiều Kiến Lương tình hình hiện tại của nhà họ Phó.

Kiều Tây đợi ở một bên, cúi đầu gọt trái cây, thời điểm Chu Mỹ Hà kể chuyện thì chưa từng ra khỏi phòng, một trái táo cứ thế mà gọt đến hơn mười phút.
Đoán chừng quyết định về người chịu trách nhiệm sẽ sớm được đưa ra, danh tính người chết đã tra được, tên là Lưu Hạo, người Giang Thành, trước kia là phóng viên của tòa soạn, sau này vì có vấn đề về đạo đức nghề nghiệp nên bị khai trừ, lần này là đi du lịch tự túc đến thành phố kế bên, nào ngờ có việc đột xuất cần phải về lại thành phố để giải quyết. Địa điểm xảy ra tai nạn rất gần với nơi có camera giám sát, từ camera giám sát có thể thấy được lúc đó dường như là Lưu Hạo đang cúi đầu nhìn di động, không chú ý đường nên mới dẫn đến phát sinh bi kịch này.

Nguyên nhân cụ thể còn cần phải điều tra kỹ hơn, không có bất ngờ gì xảy ra thì toàn bộ trách nhiệm là thuộc về Lưu Hạo, Phó Bắc là người lái xe lưu thông bình thường, họa vô đơn chí, theo quy định còn có thể khởi tố để lấy bồi thường.
"Bây giờ Tiểu Bắc thế nào?" Kiều Kiến Lương hỏi.

Chu Mỹ Hà lắc đầu, "Hôm qua kiểm tra có bị xuất huyết trong, còn phải an dưỡng một thời gian."

Dù sao cũng là tai nạn xe, thiếu chút đã lao ra khỏi đường, vết thương có thế thấy được đều là vết thương nhỏ, vết thương không thấy được mới đáng lo. Kiều Tây khựng lại một chút, đôi mắt khẽ buông, không nhìn rõ được nét mặt, từ hôm qua đến giờ cô đều không yên lòng, cả người đều trong trạng thái vô hồn, sáng nay đang họp ở công ty, lại thất thần trước đám người quản lý cấp cao, vẫn là nhờ thư ký Trần kịp thời hỗ trợ.

Chu Mỹ Hà còn nói chút chuyện không quan trọng, đều là về nhà họ Phó, nói về Phó Bắc rất ít. Cũng đã đến giờ phải về, trong phòng bệnh chỉ còn lại cha con hai người.

Cuối cùng Kiều Tây cũng phản ứng lại, nên cắt táo đưa cho Kiều Kiến Lương ăn, nhưng trái táo đã tiếp xúc không khí khá lâu, nên đều đã hơi ố vàng.
Kiều Kiến Lương xua tay, ý bảo không muốn ăn, để Kiều Tây đưa thuốc đến, muốn uống xong sẽ ngủ, Kiều Tây không giống như bình thường, nghe theo tăm tắp, đang trong trạng thái vô thần. Uống thuốc xong, bỗng nhiên Kiều Kiến Lương nói: "Ngày mai đi thăm Tiểu Bắc đi."

Kiều Tây không chú ý nghe, hơi ngẩn người, mới lên tiếng: "Sao ạ?"

"Thay ba đi thăm tiểu bắc." Kiều Kiến Lương đặt ly nước xuống, nằm lên giường đắp chăn lên, "Ba không đi được, chỉ có thể để con đi thay thôi."

Kiều Tây hoàn hồn, "Ngày mai công ty còn cuộc họp quan trọng, còn phải ký hợp đồng."

"Vậy thì buổi tối có thời gian lại đi." Kiều Kiến Lương nói, nhắm mắt lại, có vẻ là không muốn nói tiếp, một lời đã định, không cho từ chối.

Kiều Tây cúi đầu nhìn, môi khẽ động, nhưng vẫn không nói gì, không biết có đồng ý hay không.
Muộn một chút Triệu Thập Hoan gọi đến, đầu tiên là trò chuyện một chút, sau đó mới chuyển đến chuyện Phó Bắc bị tai nạn, hỏi: "Em biết không?"

Phó Bắc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đang quan tâm chú ý, Kiều Tây xem như là người không quan tâm nhất, đến ngay cả ngày đó tự mình chạy đến tận bệnh viện số 2, tận mắt nhìn thấy đối phương, cũng không có biểu hiện gì là quá quan tâm, cuối cùng còn không nói tiếng nào mà đi về.

Môi cô khẽ mở rồi lại đóng, sau một lúc lâu, mới khẽ trả lời: "Biết."

Triệu Thập Hoan nói: "Hôm nay chị đến bệnh viện thăm cậu ấy, có vẻ là phải tịnh dưỡng một thời gian rồi."

Cả người Kiều Tây như bị đình trệ, không tự chủ được mà hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"

Có lẽ trong thanh âm của cô mang theo sự khẩn trương và lo lắng quá rõ ràng, dường như còn có sự lưu luyến mập mờ trong đó, cùng với đó là một chút hương vị khó đoán và ý vị có vẻ quá mức sâu xa, đột nhiên đầu điện thoại bên kia im lặng một lát, thật lâu sau, Triệu Thập Hoan mới trả lời: "Không nghiêm trọng, không có vấn đề gì lớn."
Phản ứng của cô quá chậm, đến sau đó mới phát hiện bản thân khẩn trương.

Triệu Thập Hoan chuyển đề tài, nhưng cuối cuộc nói chuyện lại hỏi: "Có muốn tìm chút thời gian cùng đi thăm cậu ấy không, mấy ngày nay chị đều rảnh."

Kiều Tây từ chối không chút do dự, theo bản năng không muốn cùng xuất hiện trước mặt người kia.

Sau khi gác máy, lại sau một lúc lâu chần chờ, cô gọi cho thư ký Phương, người rất có năng lực trong việc kết nối tứ phương, nhờ đối phương giúp bản thân một chuyện.

Thư ký Phương làm việc rất nhanh gọn, giữa trưa ngày mai đã xử lý xong, cũng không lắm miệng, không hỏi nguyên nhân đã trình việc lên. Kiều Kiến Lương khá giỏi trong việc chiêu mộ nhân tài, hai người thư ký bên cạnh đều là nhân tài, mọi thứ đều tốt, ngay cả khi làm loại chuyện này cũng hiểu rõ quy tắc, làm rất chu đáo thỏa đáng.
Kiều Tây để thư ký Phương tra xét bối cảnh của Lưu Hạo, khi có thời gian cô lật tài liệu ra xem.

Lưu Hạo năm nay đã hơn bốn mươi, từng kết hôn, nhưng hơn hai năm trước đã ly hôn , con là do vợ trước nuôi, người này cũng rất vô liêm sỉ, thường xuyên khất tiền nuôi dưỡng, cố ý không đưa tiền cho vợ trước, đạo đức nghề nghiệp cũng xấp xỉ bằng không, thời kỳ còn làm việc ở tòa soạn không chỉ làm nhiều việc thất đức, còn chụp ảnh đời tư của minh tinh để tống tiền, sau này sự việc bại lộ thì bị trả thù, nghèo túng đến không có một tòa soạn nào dám nhận hắn ta. Thời gian trước người này giống như đột nhiên phát tài lên, không biết lấy được tiền ở đâu, nói với người nhà là muốn đi du lịch tự túc ở thành phố bên cạnh, ngày xuất phát đó vừa đúng ngày Phó Bắc đi công tác về, vừa về đã gặp đúng ngay tai ương thế này.
Ngoại trừ sự thất đức ra thì người này cũng không có gì đặc biệt, có lẽ là làm nhiều chuyện xấu nên trời cao muốn thu lại mạng của hắn ta. Kiều Tây tùy tiện lật vài trang, không phát hiện điểm đặc biệt nào khác, cô nhìn đến cột các thành viên trong gia đình, Lưu Hạo có một người anh trai, còn có một người mẹ tuổi đã già.

Người trong nước rất chú ý đến chuyện chết người, loại việc này, họ không quan tâm đúng sai, người nhà mà làm lớn lên, e là sẽ không thể dễ dàng giải quyết rồi.

Kiều Tây nhíu mày, trầm tư hồi lâu.

Vì muốn đơn giản, ở bệnh viện hai ngày, Phó Bắc trở về đại viện an dưỡng trong nhà, do bác sĩ gia đình của nhà họ Phó phụ trách trị liệu.

Quyết định người chịu trách nhiệm được đưa ra rất nhanh, Lưu Hạo chịu toàn bộ trách nhiệm, quả nhiên như trong dự liệu của Kiều Tây, người nhà Lưu Hạo đến thẳng bệnh viện làm loạn, tìm không thấy người nhà họ Phó lại đòi tìm chết ngay tại đại sảnh. Đoàn luật sư của nhà họ Phó phụ trách chuyện này, dưới sự chứng kiến của các bên liên quan, xuất phát từ sự quan tâm và đồng tình cho nhà họ Lưu nên đưa ra mức tiền nhất định, người nhà họ Lưu rất vừa lòng với việc này, không lại làm ầm ĩ nữa.
Dù cho nhà họ Phó không đưa tiền, không đưa dù chỉ một đồng cũng không có vấn đề gì, nhưng ông nội Phó không muốn làm lớn chuyện, dù sao nhà họ Lưu cũng là kẻ đầu trọc thì không sợ nắm tóc, nếu liều sống liều chết mà làm lớn lên, cũng sẽ làm người đau đầu, ông không muốn Phó Bắc vì chuyện này mà nhận lấy chút liên lụy nào, ngoại trừ đưa tiền, làm chút chuyện khác, từ đó người nhà họ Lưu không hề đề cập đến chuyện này nữa.

Thời điểm Kiều Tây đến nhà họ Phó, trong nhà chỉ có Phó Bắc và bác sĩ.

Cô đi một mình, chưa nói đến đã hòa dịu hay hòa hảo chưa, chỉ là nghe theo lời Kiều Kiến Lương nên đến thăm.

Phó Bắc một thân đồ ở nhà rộng rãi, đang nằm trên giường truyền nước, nhìn thấy người thì nghiêng đầu nhìn sang.

Bác sĩ sau khi làm xong việc thì đi ra ngoài, để không gian riêng cho hai người
Kiều Tây còn mang đến một bó hoa, nhưng không phải là cô mua, là Kiều Kiến Lương để thư ký Trần mua, thấy đối phương đang nhìn thẳng vào mình, cô hơi mím môi, đặt hoa lên bàn, "Bây giờ cảm thấy thế nào?"

Giọng điệu không mặn không nhạt, nghe không ra là đang quan tâm hay là không.

Quần áo Phó Bắc đang mặc khá rộng, hơi chuyển động người, để lộ phần xương quai xanh bên phải và một phần da trắng nõn, trên ngực có vết thương mới, đã được băng lại, không nhìn ra được vết thương nặng bao nhiêu. Cô giương mắt nhìn Kiều Tây, đột nhiên nắm kéo lấy người, môi mỏng khẽ động, "Ngồi xuống rồi nói."

Kiều Tây đứng yên, thấy một tay người này còn đang truyền nước, sau khi do dự, không ngồi bên giường, mà ngồi ở ghế bên cạnh.

----------

Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện này sẽ được phát triển hợp lý, sẽ không đơn giản hay là không thể hiểu được mà thế này thế kia, mong các tình yêu kiên nhẫn theo dõi, nếu thật sự không hài lòng, thì có duyên gặp lại sau