Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 25: Chờ không kịp nữa?



Viên Vũ không biết bát cơm của mình sắp không giữ được, chỉ biết đã đắc tội với  Trần Luật, về sau khẳng định không có ngày lành, nhưng so với những cái đó, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn——tuy bà béo vừa xin lỗi ở cục cảnh sát, nhưng Viên Vũ vẫn cảm thấy rất xin lỗi Hàng Dục. Ra khỏi cục cảnh sát, cô liền đi đến tiệm thuốc mua tăm bông povidone, băng cá nhân, trong nhà không chuẩn bị những thứ này, cô cũng không hay bị ốm, nên hòm thuốc cũng chẳng có.

Hàng Dục cảm thấy không cần thiết, nói: "Em nhanh lên, anh kết vảy rồi."

Viên Vũ: "......"

Đã hơn chín giờ, không còn xe bus, Viên Vũ đành gọi taxi, trùng hợp vẫn là chú tài xế lần trước Dàng Dục đã gọi. Vừa nhìn thấy hai người họ ở trước cửa cục cảnh sát, lại thấy dấu tay trên má Hàng Dục, tài xế hô lên nhếch cả hai hàng mày: "Chú em, cậu bị bạo lực gia đình à?"

Viên Vũ: "......"

"Chú vẫn còn nhớ tôi?" Hàng Dục cợt nhả, khác hẳn dáng vẻ trầm ổn nghiêm túc ở trong cục.

"Đương nhiên nhớ rõ rồi." Tài xế tươi cười hớn hở: "Hôm trước tôi còn nhắc tới chú em với người khác, bị bạn gái chú mắng như cẩu, vậy mà vẫn cười tủm tỉm nói với tôi là bạn gái rất nhớ cậu."

Viên Vũ: "......"

"Còn không phải sao, vừa nãy đánh tôi, giờ khóc lóc nói biết sai rồi."

Hàng Dục có bản lĩnh bịa đặt nói không thành có, nếu không phải Viên Vũ đã quen với kiểu này, lúc này cũng bị gương mặt phúc hậu vô hại này lừa.

"Bọn trẻ bây giờ, đánh đau, mắng là yêu, tôi hiểu." Tài xế cười ha ha, vẻ mặt tôi đã từng trải.



Viên Vũ: "......"

Chú biết cái gì! Đừng có hiểu sai được không!

Dọc theo đường đi Hàng Dục nói chuyện rất vui vẻ, cho đến cả chuyện sữa bột của trẻ em, nếu không phải đã đến nơi, bọn họ chắc có thể nói đến thế hệ sau của cháu đích tôn.

Về đến nhà, vừa mới vào cửa, Viên Vũ lấy tăm bông ra nói: "Sát trùng trước."

Trong xe taxi có điều hòa, từ trên xe đi xuống lại nóng không chịu được, cô lo mồ hôi sẽ chảy vào miệng vết thương, thấm vào sẽ đau, dép cũng chưa thay, lấy bông và thuốc sát trùng xoay người đứng trước Hàng Dục.

Anh vẫn đừng sau cô, đầu cao hơn nhiều so với hồi cấp ba, hai người cách nhau rất gần, cô có thể thấy mái tóc mái đen nhánh đang rũ xuống mắt, mũi cao thẳng, cặp môi mỏng gợi lên một vòng cung:

"Chờ không kịp nữa?"

Anh nói vẻ mờ ám, còn đưa sát vào người về phía trước.

Viên Vũ chỉ muốn đánh anh một cái, nhưng nhìn thấy dấu tay đã hằn lêt như sắp chảy máu, bỗng nhiên lại nhịn xuống.


Rốt cuộc vì cô mới bị thương, anh là người để ý mặt mũi nhất.

Cô dùng tăm bông quét qua, mặt được lau sạch sẽ vẫn để lại dấu tay nhợt nhạt, theo bản năng thổi thổi, cơ thể Hàng Dục bỗng trở nên căng thẳng, đầu lưỡi chống vào má, tiếng nói thấp hơn so với bình thường: "Viên miu miu, em đang làm gì?"



"Tiêu độc cho cậu." Cô không rõ lí do ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với đôi mắt đào hoa sáng quắc của anh, mắt rất sâu, trên mặt không còn ý cười cà lơ phất phơ, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào cô, như một con sói, nhìn chằm chằm con thỏ thơm ngào ngạt.  Viên Vũ phát hiện không khí có gì đó không thích hợp, xoay người muốn chạy, giây tiếp theo cơ thể bay lên không, bị Hàng Dục ôm đặt lên trên tủ giày, trong tay vẫn cầm tăm bông, lo làm bẩn quần áo anh, còn giơ lên cao hơn.

Hai tay Hàng Dục chống lên hai bên sườn cô, mặt đè thấp rất gần, Viên Vũ cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt mình, nhịn không được lùi về sau tránh né, người dán vào vách tường, cô ngẩng cổ, nuốt nuốt nước miếng hỏi: "Cậu làm gì?"

"Tiện sát trùng." Hàng Dục nói xong nghiêng má, lộ ra một vết ngón tay dài dài.

Viên Vũ không biết vì sao, lúc bị ôm lên trên tủ giày, trái tim cô nảy lên thình thịch, cô cảm thấy hình như Hàng Dục muốn hôn mình, nhưng anh không làm vậy, vì tự mình đa tình mà cảm thấy hổ thẹn, dán băng keo cá nhân lên, vành tai đã hơi ửng đỏ.

"Được rồi." Cô cho đồ vật vào túi, chuẩn bị nhảy xuống đi.

Hai tay Hàng Dục vẫn chống ở hai bên sườn, cô không thể nhảy xuống, đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh: "Cậu...tránh đi...tôi xuống."

"Lúc anh bị đánh, sao em lại khóc?"

Anh dùng ngón tay cọ cọ đuôi mắt cô, không hồng lắm, nhưng vẫn nhìn ra được đã khóc.

"Tôi..." Viên Vũ trốn tránh, trong lòng lộn xộn, cũng không rõ lắm lúc ấy mình như thế nào lại khóc được, có thể vì quá tức giận. hàng mi dài chớp chớp, tránh ánh mắt anh, cúi đầu nói :

"Là....Hại cậu bị đánh, tôi bị chọc tức."

"Nhìn anh."  Hàng Dục nâng cằm cô lên, cười nhẹ hỏi, "Viên Miu Miu, có phải em có chút thích anh?"