Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 33: Anh là đồ khốn kiếp



Hàng Dục đúng là một tên cầm thú hàng thật giá thật, ở toilet làm xong một lần, sau đó tắm rửa sạch sẽ cho cô ôm vào phòng, thấy dáng vẻ cô ngủ quá ngoan, lại nhịn không được đè người lên giường làm một lần nữa.

Viên Vũ ngủ sau nửa đêm, nằm mơ cũng thấy Hàng Dục đàng đè nặng làm mình.

Cô giãy giụa trong lòng ngực anh, một lúc kêu khốn kiếp, một hồi lại kêu Hàng Dục, một hồi khóc lóc xin tha, làm cho cả đêm Hàng Dục đều cứng, tuy lại muốn làm lần nữa, nhưng môi dưới của cô bị làm đến sưng đỏ, căn bản có vào cũng không lọt, anh chỉ có thể ôm chặt người vào lòng, thấp giọng dỗ dành: "Đúng, anh là đồ khốn kiếp."

Cô rất ít khi lộ vẻ mặt ngoan ngoãn trước mặt anh như vậy.

Truyện được đăng tải duy nhất tại trang chính chủ wattpad Lytran118. Mình rất vui khi bạn vào đọc ấn like chương hoặc cm ủng hộ mình. Cảm ơn!!!

Lúc mới biết Viên Vũ, Hàng Dục vừa trải qua sinh nhật 17 tuổi, Hàng Cẩm đưa anh đến cổng trường, bảo mình tự vào trường báo danh, lúc anh xuống xe, nhìn thấy Viên Vũ cưỡi xe đạp đi đến từ bên trái, sau đầu buộc nhúm tóc củ tỏi, gương mặt trắng nõn tràn đầy vẻ tươi cười.

Cô cười rộ lên thật ngoan, đôi mắt cong cong, mang theo vẻ ngọt ngào đáng yêu.

Hai cánh tay tinh tế mảnh khảnh lộ ra, treo lên tay lái, trong miệng cắn que kẹo mút, rất nhanh đến cổng trường, gặp được mấy bạn học nghịch ngợm đứng cùng thầy giáo chủ nhiệm, cô dừng xe lại, lấy kẹo que trong miệng cắm vào trước xe.

Có hơi ngốc.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hàng Dục về cô.



Sau đó, anh đi theo thầy giáo vào lớp học mới, người nhìn thấy đầu tiên chính là Viên Vũ, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, lúc thầy giáo hô lên hoan nghênh bạn học mới, tất cả mọi người vỗ tay, chỉ có cô đem đồ ăn trong miệng vội nuốt xuống, còn thuận thế cúi đầu chảy cả nước miếng, cuối cùng bị sặc đến mặt đỏ tai hồng, đôi mắt cũng đỏ lên.

Hàng Dục lúc đó đã nghĩ, cái lớp mới này không phải đều là một lũ ngốc chứ?

Mới đến, anh cũng không biểu hiện ra bất luận điều gì khó chịu, đến chỗ nào cũng như nhau. Không ít các bạn nữ giờ ra chơi mỗi tiết học sẽ chạy đến cửa sổ nhìn anh, anh quay đầu nhìn qua, đám bạn nữ đó sẽ thét chói tai che mặt lại, thậm chí một số còn rụt cổ trốn xuống dưới cửa sổ, vốn dĩ anh cũng chẳng để ý lắm, cho đến khi nghe thấy Viên Vũ nói một câu với vẻ không mấy kiên nhẫn:

"Có gì đẹp đâu."

Chậc!!!

Anh liếm hàm răng, cô gái ngốc này làm sao lại có ý kiến với mình.

Anh cố tình ném bóng chuyền lên đầu cô, quả nhiên thấy cô gái hung giữ quay lại trừng mắt nhìn mình, lộ ra vẻ khí thế như muốn đánh nhau với anh.

Có ý, trong lòng anh ngứa ngáy, giống như bị mèo cào một chút.


Anh nghĩ muốn xách con mèo này vào trong ngực, không làm gì chỉ vò đầu một cái, làm nó thu hồi móng vuốt sắc bén, ngoan ngoãn thân cận anh.

Nhưng không nghĩ đến, con mèo nhỏ này thật không ngoan, nó sớm đã có chủ nhân yêu thích.



Móng vuốt của nó, cho tới nay, đều chỉ hướng về phía anh.

Ngay từ đầu Hàng Dục đã không muốn thừa nhận, mình lại bị bại trận bởi một tên mọt sách, ngày ngày chỉ biết đọc sách làm bài thi. Mười bảy năm qua anh chưa gặp qua cái gì gọi là suy sụp cùng thất bại, từ trước đến nay đều chỉ có anh muốn thứ gì, không có gì không chiếm được, nhưng cố tình, Viên Vũ làm anh ngã đau.

Chị gái Hàng Cẩm nói cho anh: Thời niên thiếu có gì mình thích mà không có được, trưởng thành rồi lại nói.

Sau đó, anh ở nước ngoài ngây người năm năm, lúc rơi xuống đất nhìn thấy Hàng Cẩm, câu đầu tiên anh nói chính là:

"Chị, em còn thích cô ấy."

Hàng Cẩm đã tiếp nhận gánh nặng của ba, mệt đến muốn chết, hi vọng anh trở về giúp mình một tay, ai biết thằng em trai trở về mục đích là bạch nguyệt quang trong lòng, Hàng Cẩm gì cũng chưa nói, chỉ phất phất tay về phía anh.

Vì thế, Hàng Dục liền cõng ba lô đi đến chợ phía nam.

Lúc gọi xe xong, tài xế cho rằng anh từ nơi khác đến, hỏi anh đến đây làm gì.

Đôi mắt Hàng Dục nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

"Đến tìm người tôi thích."