Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 35: Anh bón cho



Cô làm gì có người khác.

Từ nhỏ đến lớn, Viên Vũ cũng chỉ thích một người là Kỷ Văn Bác mà thôi.

Nhưng bây giờ, Kỷ Văn Bác không thích cô.

"Viên miu miu, ngủ rồi?" Hàng Dục cúi đầu hôn môi cô, lại dùng tay véo véo mặt, mấy ngày nay nuôi đã nhiều thịt hơn, xúc cảm rất tốt, véo vào da như nước, anh yêu thích không buông mà véo, trong miệng ghét bỏ nói: "Tính tình xấu xa, lớn lên cũng vậy, vừa ngu vừa ngốc."

Viên Vũ: "......"

Con mẹ nó cậu vừa ngu vừa ngốc thì có!

Cô giả vờ ngủ cũng khó, bị véo đau muốn chết, thiếu chút nữa không chịu được bộc phát, kết quả hàng dục bỗng nhiên cúi đầu hôn xuống, tiếng nói dấp dính khó có thể miêu tả sự dịu dàng: "Làm sao anh lại thích như vậy."

Viên Vũ: "......"

Trái tim run động, lỗ tai cùng cần cổ bắt đầu bị nhiệt thiêu đốt, cô cố gắng bình tĩnh lại nhưng vẫn không ngăn được trái tim đập bùng bùng tê dại.  Cô không nhớ sau đó ngủ như thế nào, chỉ nhớ tỉnh dậy vào lúc bốn giờ chiều, Hàng Dục không còn ở đây, cô thong thả nằm một lát, trong đầu lại nghĩ đến mấy việc lung tung lộn xộn, đa số là về Hàng Dục, nếu Hàng Dục hỏi cô có muốn kết hôn không, cô không biết nên trả lời như thế nào.

Đã từng, cô cho rằng đối tượng kết hôn của mình sẽ là Kỷ Văn Bác, cho nên mọi sự yêu thích đều theo ý anh, đến lúc đó kết hôn, phòng ngủ sẽ trang trí theo khoa vật lý, cô còn muốn vẽ lên mặt tường những đề của cuộc thi olympic, lúc vào phòng Kỷ Văn Bác sẽ nhìn thấy thứ mà mình yêu thích.

Cô thích anh như vậy, thích đến quên cả bản thân mình.



À trang trí, Viên Vũ bỗng nhiên nhớ đến, nhà trên lầu hình như đã lâu rồi không còn nghe thấy tiếng máy móc sửa chữa nữa, chắc đã làm xong rồi.

Cô trở mình, thấy một mảnh giấy ghi chú trên tủ đầu giường, cô duỗi duỗi người vươn tay ra lấy, Hàng Dục viết:【 Nhớ anh? 】

Viên Vũ: "......"

Cô vo thành một cục ném vào thùng rác, mở di động trên đầu giường, có tin nhắn của Hàng Dục ở trên cùng, anh nhắn đến:【 Mua pizza mà em thích. 】

Nhất thời Viên Vũ cảm thấy thèm, cô thay quần áo, vội vàng rửa mặt xong đi thẳng đến phòng bếp, trên bàn có bánh Pizza phô mai, Hàng Dục không ăn miếng nào, cô mở hộp ra, mỗi tay một cái, vừa nhét vào miệng, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Hàng Dục đẩy cửa đi vào, thấy miệng Viên Vũ đang bị nhét đồ ăn phồng cả hai má, cô vừa mới rửa mặt xong, hai bên tóc mai đều ướt, làm cho đôi mắt đen nhánh, làn da trắng như tuyết, miệng đỏ bừng vì dính tương cà phô mai, mũi không biết tối qua có phải do khóc nhiều hay không, bây giờ vẫn còn hồng hồng.

"Đói lắm rồi?"

Anh đổi giày đi vào, lúc đến trước mặt cô, dùng bàn tay đưa lên lau lớp phô mai trên môi, cho vào miệng mình nếm nếm, hơi nhíu nhíu mày, anh vẫn luôn không thích vị phô mai. Viên Vũ đã sớm không có hình tượng đáng nói trước mặt người này, cô cũng chẳng lấy giấy lau miệng, không thèm nhìn anh, chỉ lo cúi đầu ăn.

"Viên miu miu, như vậy không lễ phép?" Hàng Dục gõ gõ bàn: "Sao không nói gì với anh?"


Viên Vũ há miệng thở dốc, giọng nói ách như tạp âm trong radio:

"A...... A ba a ba."



Hàng Dục: "......"

Anh "Phụt" một tiếng cười rộ lên, ánh mắt đào hoa quá mức đẹp đẽ, khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền làm người ta ghen ghét.

Anh ngồi bên cạnh Viên Vũ, nhấc cả người cô ngồi lên đùi mình: "Cô bé câm, anh bón cho em."

Viên Vũ trừng mắt nhìn anh, có dáng vẻ nói thêm lần nữa sẽ cùng nhau đồng quy vu tận.

"Cái gì?" Hàng Dục nhìn đôi mắt cô, dáng vẻ như bừng tỉnh ngộ: "Em muốn anh hôn?"

Viên Vũ: "???"

Người này da mặt chắc làm bằng sắt!

Ngồi trên đùi anh, cả người Viên Vũ đều không thoải mái, anh cũng không lộn xộn, chỉ ôm eo cô, nói chuyện với cổ cô, cứ cô bé câm cô bé câm, cô sắp tức chết, người này lại đến cắn cắn vành tai.

"Có nhớ anh không, Viên miu miu."

Ăn xong Pizza, Viên Vũ vào toilet rửa tay, soi gương thấy cả gương mặt mình đều đỏ hồng.

Cô vớt nước lên vỗ vỗ mặt mình, vành tai vẫn nóng, chỗ bị anh cắn ngưa ngứa, làm sao cô xoa mãi không hết cơn ngứa ngáy rùng mình ở cần cổ.