Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 8: Mệt Quá



Viên Vũ ngủ không ngon, cả đêm mơ mười mấy giấc mơ, ban đầu mơ về Kỷ Văn Bác, sau đó không biết vì sao mà khuôn mặt của Hàng Dục thường xuyên xuất hiện. Khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Viên Vũ giống như bị doạ mà bật dậy, cô sờ trán, tay ướt đẫm mồ hôi.

Thay quần áo, kéo rèm, rửa mặt đánh răng, thay dép, cô uể oải xách túi rác xuống lầu.     

Mặc dù không muốn ăn nhưng cô vẫn mua bữa sáng, xe buýt thường đồng đúc có vẻ thoáng mát hơn vào chủ nhật hôm nay, cô quẹt thẻ để lên xe, dựa đầu vào cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài.

Cảm giác mệt mỏi khó tả khiến cô ngạt thở, sau khi xuống xe, cô cố gắng ưỡn ngực, nặn ra một nụ cười rồi bước vào toà nhà.

Trong công ty luật ngoại trừ cô ra thì không một  bóng người.

Cô đợi nửa tiếng mới nhìn thấy Trần Luật bình tĩnh đến muộn, đối phương đang nghe điện thoại, không một lời xin lỗi cô, trực tiếp ném chiếc cặp đựng tài liệu trong tay vào trong lòng ngực cô, trước khi đi vào cửa thì yêu cầu: “Một ly cà phê.”

Viên Vũ há miệng, muốn nói tôi không phải phục vụ, tôi không phải người giúp việc của anh, tại sao tôi phải pha cà phê cho anh. Nhưng Trần Luật không cho cô cơ hội mở miệng, liền nhấc chân đi vào trong phòng, bóng lưng cách cô càng ngày càng xa, hơi thở của cô nghẹn ở cổ họng, không thể động đậy, khiến bản thân nghẹn đến mức bực mình. 

Sau khi pha cà phê, Trần Luật ném cho cô một chồng tài liệu dày, yêu cầu cô tóm tắt phần quan trọng. Bản thân anh ta thì nhận được cuộc gọi của khách hàng, chuẩn bị đi ra ngoài, Viên Vũ muốn đi theo học tập, nhưng Trần Luật không có ý định đưa cô đi cùng, cô không nhịn được mà hỏi: “Trần Luật, tôi có thể đi cùng anh không?”

“Cô còn phải học nhiều thứ lắm.” Trần Luật tùy tiện cầm một quyển sách trên bàn ném tới trước mặt cô, “Nếu cô nhớ được hết bốn quyển sách này, lần sau tôi sẽ dẫn cô đi.”

Viên Vũ không biết anh ta đang nghiêm túc hay đang cố ý làm khó cô, cô không muốn nghĩ xấu người khác, ôm sách đi ra ngoài, không nói một câu nào.

Điểm thi đại học của cô không cao lắm, cha mẹ phải chi một số tiền để cô vào đại học, chuyên ngành của cô cũng không tốt, dẫn tới không có mấy công việc phù hợp, khi cô nộp đơn vào đài truyền hình, còn bị HR từ chối vì học lực kém.

Sau đó cô tìm một công ty nhỏ, làm lễ tân ở đó, nào ngờ chưa được nửa năm thì công ty đóng cửa, còn nợ cô một tháng lương.

Khi về nhà ăn tết, cha mẹ biết công việc của cô không suôn sẻ nên đã nhờ người thân tìm cho cô một công việc “rất thể diện”, nói nội dung công việc nhẹ nhàng, ai ngờ phải làm việc lặt vặt. Vốn tưởng rằng mình đã có thể kết thúc “kiếp sống cu li” bưng trà rót nước, vậy mà hiện tại chẳng đâu vào đâu.



Trần Luật, người phụ trách hướng dẫn cô không muốn dạy cô cái gì cả, chỉ coi cô như một người giúp việc miễn phí, hoặc kiểu người gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.

Khi mẹ Viên gọi điện thoại đến, vừa lúc sắp đến giờ ăn trưa, Viên Vũ quên ăn bữa sáng, cô ấn nghe điện thoại, cắm tai nghe, đến phòng trà rót một cốc nước, hâm nóng bữa sáng trong lò vi sóng hai phút, lấy ra cắn tạm hai miếng.


“Gần đây công việc thế nào rồi? Có mệt hay không?” Mẹ Viên hỏi.

Viên Vũ nuốt sủi cảo, uống một hớp nước: “Không mệt, nhẹ nhàng lắm mẹ.”

“Vậy là tốt rồi.” Tính tình của mẹ Viên ôn hoà, giọng nói cũng dịu dàng, “Hôm nay là chủ nhật, có phải con định đi chơi với Văn Bác không?”

Viên Vũ lấy giấy lau miệng, mơ hồ nói: “Vâng, con vừa mới dậy, một lúc nữa sẽ đi tìm anh ấy.”

“Tốt lắm.” Mẹ Viên cười nói, “Ở bên ngoài tốt vào, có việc gấp thì gọi điện về nhà, có đủ tiền tiêu không?”

“Không cần đâu mẹ.” Mũi Viên Vũ chua xót, “Con còn nhiều lắm.”

Vừa cúp máy, Viên Vũ tủi thân mà bĩu môi, cô hít sâu một hơi, cắn miếng sủi cảo chiên, nhai rồi nuốt xuống, sau đó rửa sạch tay một lần nữa rồi mới quay lại chỗ làm việc, tiếp tục tăng ca.

Bận rộn đến hơn 5 giờ chiều, cô mới đặt các tài liệu đã in vào văn phòng của Trần Luật. Trước khi về, cô liếc nhìn điện thoại, Kỷ Văn Bác không gửi một tin nhắn nào, tâm trạng của Viên Vũ có phần chán nản, cô bấm vào hộp thoại, muốn nhắn gì đó, nhưng cứ gõ xong rồi lại xoá.

Cô tắt điện thoại, nhét vào trong túi, đứng im tại chỗ nhìn khu làm việc không một bóng người, thở dài một hơi.

Mệt quá.

Cô thật sự rất mệt.