Người Hồ Lư Thủy dũng mãnh thiện chiến, đàn ông tập võ từ nhỏ, tính cách toàn bộ tộc nhân Hồ Lư Thủy đều khá kiêu căng khó thuần, là một chi lớn của người Hồ. Bởi vì họ có vẻ ngoài bắt mắt với mái tóc xoăn màu nâu, mắt xanh biếc nên rất dễ dàng phân biệt.
Bắc Ngụy tiêu diệt nước Lương, phần lớn là do người Hồ Lư Thủy tạo thành.
Hạ Mục Lan nói những lời này đương nhiên không phải khoác lác.
Hoa Mộc Lan sống ở năm đầu Thần Gia (428 CN) nhận được lệnh chiêu binh của Thác Bạt Đảo, năm đó Thác Bạt Đảo điểm binh với số lượng lớn để chuẩn bị cho cuộc chiến Nhu Nhiên năm thứ hai.
Nhu Nhiên chủ yếu là người Tiên Ti, Cao Xa, Hung Nô và Đột Quyết – rất nhiều dân tộc và bộ lạc cùng tạo thành nước Hãn, mấy vị quân chủ đời trước của Đại Ngụy luôn lựa chọn chính sách phòng thủ bị động với Nhu Nhiên phương Bắc, dựng thành cao chống đỡ sự công kích của Nhu Nhiên. Đến sau khi Ngụy Đế Thác Bạt Đảo đăng cơ, quốc sách bắt đầu biến thủ thành công, lấy chủ động tiến công thay cho bị động phòng thủ.
Thần Gia năm thứ hai (năm 429), Thác Bạt Đảo vừa tròn hai mươi hai tuổi dẫn quân Ngụy tập kích Nhu Nhiên, Đại hãn Nhu Nhiên đích thân thống lĩnh đại quân nghênh chiến, vây Thác Bạt Đảo hơn năm mươi vòng nhưng vì Thác Bạt Đảo anh dũng chiến đấu, cổ vũ mạnh mẽ cho tinh thần quân Ngụy, sau đó được binh lính xung quanh liều mạng giải vây, Thác Bạt Đảo lại tự tay bắn chết đại tướng Vu Trắc Cân chỉ huy Nhu Nhiên năm đó, khiến quân Nhu Nhiên kinh hãi bỏ chạy.
Năm đó, Hoa Mộc Lan ở Hữu quân cũng bộc lộ tài năng trong trận chiến này, từ kỵ binh tầm thường bắt đầu thăng quan từng bước.
Trận đại thắng vào năm thứ hai Thần Gia này khiến Nhu Nhiên thiệt hại nghiêm trọng, các bộ tộc vốn bị Nhu Nhiên đánh chiếm cũng thừa cơ khởi nghĩa, khiến chính quyền Nhu Nhiên rơi vào khốn cảnh gọng kìm, thực lực vô cùng suy yếu, điều này làm Khả hãn Uất Cửu Lư Đại Đàn buồn bực thành bệnh, ốm chết vào tháng bảy năm đó.
Thác Bạt Đảo thấy Khả hãn Nhu Nhiên đã chết bèn nghe theo ý kiến thừa thắng xông lên của mưu sĩ người Hán, dẫn khoảng mấy vạn kỵ sĩ tiếp tục chinh phạt, đánh chiếm tất cả những khu vực của các bộ tộc vốn nằm dưới sự thống trị của Nhu Nhiên.
Năm đó, bộ tộc Cao Xa am hiểu chăn nuôi, năng chinh thiện chiến bị đánh tơi bời, toàn bộ các tộc nhân đều quy thuận, Vương đình của bộ tộc Cao Xa bị phá, Ngụy Đế thống nhất toàn bộ Cao Xa, mấy trăm ngàn người Cao Xa quy thuận Đại Ngụy, chuyển đến vùng Mạc Nam chăn nuôi ngựa cho Đại Ngụy.
Sau đó Hoa Mộc Lan tòng quân hơn mười năm, chỉ cần trong quân không có đại chiến, bọn họ sẽ đóng giữ Lục Trấn, chống lại một số người Nhu Nhiên không hết lòng tham thỉnh thoảng cướp bóc sát biên giới, mà Hoàng đế chỉ cần bắt đầu chiêu binh, quân lính bọn họ phải thay phiên hộ giá theo Hoàng đế đánh Đông dẹp Tây.
Vì binh sĩ ở chỗ Hoa Mộc Lan phần lớn là người Tiên Ti, lấy kỵ binh cơ động làm chủ nên mười hai năm đó bất kể là chiến đấu với nước Hạ hay thảo phạt Bắc Yên, Bắc Lương, Hoa Mộc Lan vẫn không ngừng nghỉ một lúc nào, quân công tăng đều đều, từ một binh sĩ nho nhỏ không có phẩm cấp nhảy lên thành Uy vũ Tướng quân hàng Ngũ phẩm.
Kéo dài hơn năm năm, Thác Bạt Đảo cuối cùng đã thống nhất lưu vực Hoàng Hà, thật sự trở thành bá chủ phương Bắc, y nghe theo Tư đồ Thôi Hạo chờ kiến nghị của quan viên người Hán, cấm toàn bộ Hồ tộc gọi y là “Đại khả hãn” mà đổi thành “Thiên tử”, lấy “Ngụy” làm dòng chính, thống lĩnh chư tộc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây Mộc Lan tham gia “Khả hãn đang điểm binh”, nhưng sau này thành “Khải hoàn chầu Thiên tử, Thiên tử giữa minh đường”.
Bắt đầu từ lúc này, những trận đánh ác liệt dần ít đi, chi phí quân sự khổng lồ và binh sĩ trong quân quá nhiều, ruộng cày hoang phế là vấn nạn lớn nhất của Đại Ngụy, trọng thần trong triều đua nhau liên danh bẩm tấu lên, nhắc nhở Ngụy đế nếu cứ giữ lại nhiều quân đội Đại Ngụy như vậy sẽ cách ngày tàn không xa, nhất định phải tiến hành lui quân để canh tác.
Cho nên mấy năm nay, Thiên tử luận công ban thưởng, xuất ngũ về quê, Hoa Mộc Lan nhân cơ hội đưa ra yêu cầu cởi giáp về vườn, trải qua một phen khá trắc trở, cuối cùng về tới quê hương.
Mặc dù chỉ mấy câu nói đơn giản, xem có vẻ vô cùng bình thường nhưng cuộc sống tòng quân mười hai năm của Hoa Mộc Lan tuyệt đối không đơn giản như vậy. Thác Bạt Đảo là một vị hoàng đế năng chinh thiện chiến, Hoa Mộc Lan tòng quân trong suốt mười hai năm, binh lính y sử dụng đủ để vượt qua sức tưởng tượng của nhiều người.
Bất kể là người Đột Quyết, Hung Nô, Hồ Lư Thủy, Cao Xa, Tiên Ti hay người Hán, Hoa Mộc Lan đều đã từng “đánh” rồi.
“Uy vũ Tướng quân” Hoa Mộc Lan tuy là người khiêm tốn nhưng tên tuổi trong quân địch lại vô cùng vang dội.
Hiệp khách dám trộm đồ của Hoa Mộc Lan bởi vì bây giờ Hoa Mộc Lan không có thiên tướng cũng không có thị vệ, ăn cắp không được thì cùng lắm nghĩ biện pháp chạy trốn là xong chứ không dám đấu chính diện.
Nhưng xưa nay chưa từng nghe nói có hiệp khách là người Hồ Lư Thủy. Hồ Lư Thủy ở tại vùng Hạnh Thành của biên giới Đại Ngụy, vì anh dũng thiện chiến nên đại đa số đều lấy nghề tương tự như đám lính đánh thuê làm kế sinh nhai, đã nghe giết người bịt đầu mối nhưng chưa từng nghe tới cửa trộm đồ.
Huống hồ Hạnh Thành cách Ngu Thành một quãng đường rất xa, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây trộm đồ của cô, thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hoa Mộc Lan báo tên mình ra, mấy hiệp khách phía sau đều lấy làm kinh hãi. Bọn họ nghe không hiểu tiếng Tiên Ti nhưng phát âm “Hoa Mộc Lan” này bọn họ vẫn hiểu được.
Vẻ mặt những người đi theo thủ lĩnh người Hồ Lư Thủy cũng thế, dường như rất kinh ngạc vì nam nhân Tiên Ti trước mặt chính là Hoa Mộc Lan.
Cùng lúc Hạ Mục Lan thừa nhận thân phận của mình, thanh niên tóc xoăn kia cầm loan đao nhảy lại đây, không nói hai lời bắt đầu công kích cô đang đứng ở cửa.
Keng keng keng keng keng!
Trong nháy mắt, tia lửa bắn ra chiếu sáng lên khuôn mặt hai người. Trong khoảng thời gian cực ngắn, Hạ Mục Lan và thanh niên tóc xoăn đã đấu tay đôi vô số lần.
Mỗi khi binh khí hai người chạm nhau, tia lửa từ binh khí lóe ra làm những người khác vô cùng căng thẳng, giống như tia lửa kia có thể đốt lên trên người bọn họ vậy.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Loan đao là đao pháp mà người Hồ Lư Thủy am hiểu nhất, động tác vừa mềm mại vừa nhanh nhảu khiến người khác sợ hãi.
Thanh niên tóc xoăn cho dù trong lúc giao thủ cũng không kêu một tiếng, Hạ Mục Lan vô cùng phản cảm đối với loại người vào phòng trộm cắp không được lại chuyển sang ăn cướp trắng trợn thế này nên cô ra tay sẽ không lưu tình, dùng sức đẩy đoản đao về phía trước, đoản đao của Hoa Mộc Lan đã đâm nứt vũ khí của tên người Hồ, cuối cùng “xoảng” một tiếng, sau đó nát vụn.
Vốn định dùng đao pháp nhạy bén ép Hạ Mục Lan lui về phía sau, thanh niên tóc xoăn đột nhiên đụng phải đòn đánh nghiêm trọng này của cô làm cho vũ khí vỡ vụn, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi lùi về phía sau.
Mấy tên đồng bọn thấy thủ lĩnh thất bại bỏ chạy cũng không dây dưa, xoay người chạy theo tiếng huýt của hắn.
Hạ Mục Lan không muốn đuổi theo đánh cường đạo, tài sản của cô còn đang ở phía sau, người nhà Hoa Mộc Lan ở cách đó không xa, nếu lúc này là kế điệu hổ ly sơn, vậy cô muốn khóc cũng không kịp nữa.
Trong tích tắc, trên sân chỉ để lại hai tên hiệp khách bị người Hồ Lư Thủy bỏ rơi đang sợ đến hoảng loạn.
Hạ Mục Lan tiến lên đấm một cái, thả nhẹ tay chân, trực tiếp đánh bọn chúng hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Hoa sát vách nghe thấy tiếng đánh nhau bèn khoác quần áo rời giường, hoang mang đốt đèn lên, chờ lúc đến sân Hoa Mộc Lan, mấy tên người Hồ Lư Thủy kia cũng đã sớm chạy mất dạng.
“Mộc Lan, con không sao chứ?” Cha Hoa được Hoa tiểu đệ cõng chạy tới. Năm đó, khi ông tòng quân vượt sông chiến đấu bị lạnh hỏng chân, mỗi khi trời chuyển lạnh thì tổn thương ở chân sẽ phát tác, hơn ba mươi tuổi không thể không về quê làm đồn điền, gặp việc gấp muốn cất bước mà chỉ có thể dựa vào con trai đến cõng.
Phòng thị và Viên thị không ra ngoài mà chỉ đóng chặt cửa sổ ở lại trong phòng. Hạ Mục Lan thấy cô đã kinh động đến ông cụ, trong lòng càng nổi lên tức giận với mấy tên Hồ Lư Thủy kia.
“A gia, A đệ, không sao đâu, mấy tên hại nước hại dân muốn đến trộm đồ mà thôi.” Hạ Mục Lan dùng mũi chân chỉ chỉ hai tên tiểu tặc trên đất, “Đã bắt được chúng rồi, các người chớ hoảng sợ.”
“Bắt được là tốt rồi, bắt được là tốt rồi.” Cha Hoa nhìn dáng vẻ con gái quần áo xốc xếch tay cầm đoản đao, vỗ vỗ Hoa tiểu đệ thả ông xuống.
“Hại nước hại dân sao còn dùng đến vũ khí, vừa nãy ta nghe rất giống tiếng kim loại choảng nhau, bọn chúng động đao hả?” Cha Hoa ngồi xổm xuống kiểm tra bàn tay của bọn chúng, “Là dân trộm đồ, nốt chai đều ở trên đầu ngón tay chứ không có trong lòng bàn tay.”
Hạ Mục Lan lại một lần nữa nhìn cha Hoa với cặp mắt khác xưa.
Sao cha Hoa không đi làm thám tử trong quân doanh, đây chính là hạt giống trời sinh đấy.
Ông thật sự rất giống cha ruột của cô. Cha ruột cô là một cảnh sát thâm niên, có kinh nghiệm phá án phong phú, bình thường cũng im lặng ít lời như vậy nhưng gặp phải chuyện lớn là lập tức trở nên vô cùng đáng tin.
“Còn đám người Hồ Lư Thủy cũng ở đây, xem ra mấy tiểu tặc người Hán này cũng bị mấy tên Hồ Lư Thủy kia uy hiếp. Thực lực của tên cầm đầu không yếu, hẳn đã từng rèn luyện trong quân doanh.”
Thân phận người Hồ Lư Thủy quá phức tạp, chỉ cần cho tiền, bọn chúng có thể chiến đấu vì Đại Ngụy, cũng có thể ra sức vì Nhu Nhiên, khi nước Lương vẫn còn, rất nhiều người Hồ Lư Thủy đang ở Đại Ngụy nhưng lén lút vận chuyển các loại vật tư cho nước Lương, chỉ vì nước Lương là quốc gia do Hồ Lư Thủy thành lập.
Danh tiếng những người Hồ sinh sống ở Đại Ngụy cũng không phải quá tốt nhưng các dân tộc Đại Ngụy rất nhiều, một khi nghiêm khắc trấn áp họ, các bộ tộc khác cũng không khỏi lạnh lòng, chỉ có thể lấy thuế nặng áp chế sự phát triển của bọn họ.
“Tới trả thù sao?”
Hạ Mục Lan tòng quân nhiều năm như vậy, từng giao thủ với người Hồ Lư Thủy cũng là bình thường.
“Cạy cửa kho hàng của con, thấy một đòn không đắc thủ là đi ngay, có lẽ đến trộm đồ. Nhưng vì bị phát hiện nên định cướp đoạt trắng trợn, vừa đánh một cái, thấy đánh không lại đã nhanh chóng bỏ chạy.” Hạ Mục Lan cũng không biết sao hắn lại chạy nhanh như vậy, đa số người gặp tình huống như thế đều muốn ỷ vào nhiều người đối phó một người.
Cô không nói cho cha Hoa rằng cô đã nói tên của mình, nếu nói ra thì ông sẽ càng thêm lo lắng.
“Từ xưa người muốn thành đại sự mới tiếc thân, chỉ sợ mấy tên Hồ Lư Thủy chạy mất này sẽ còn quay trở lại.” Vẻ mặt cha Hoa đầy lo lắng.
“Sau này trong nhà nên nuôi vài con chó đi.”
Tuy nữ nhi nhà mình có tiền tài nhưng không được bình an.
Nếu thực sự không được, vì an nguy của nữ nhi cũng có thể tính đến chuyện quay về quê nhà Hoài Sóc. Chí ít bằng hữu thân thích ở nơi đó đều sống thành xóm, có gì cũng dễ chăm sóc nhau hơn.
Cha Hoa ở nơi đó nghĩ nên đi đâu kiếm vài con chó, Hoa Mộc Thác đã chạy vào trong phòng Hoa Mộc Lan lôi ra mấy cọng dây thừng lớn, trói hai tên trộm thật chặt, sau đó thì khó xử.
“A tỷ, bọn chúng làm sao bây giờ?”
“Chờ bọn hắn tỉnh lại, tỷ hỏi trước một chút xem.” Hạ Mục Lan nhìn hai kẻ xui xẻo bị trói thành cái bánh chưng trên mặt đất, “Chờ hỏi xong những gì mình muốn biết rồi giải bọn chúng đến huyện nha Ngu Thành giao cho Du Huyện lệnh, xem hắn xử trí như thế nào.”
Ngày hôm sau, Hoa Mộc Lan tự mình thẩm vấn hai hiệp khách này. Tuy cô là pháp y nhưng xem qua không ít ví dụ thực tế thẩm vấn phạm nhân nên chẳng mất bao lâu, cô đã hỏi ra điều mình muốn biết.
Những tên Hồ Lư Thủy kia vẫn ẩn nấp trong một ngôi chùa bỏ hoang ở Ngu Thành, mà nơi đó vừa vặn là nơi bọn hiệp khách này kết nối, khoảng thời gian trước, bọn chúng trộm tài vật của Hoa Mộc Lan không được ngược lại còn gặp quỷ, mấy hôm nay đương nhiên là hăng say kể lại trải nghiệm gặp tà với những hiệp khách khác.
Sau đó hai kẻ xui kẻo này bị bỏ lại, đã bị mấy tên Hồ Lư Thủy bắt được, còn bị uy hiếp lại đây dẫn đường mở khóa.
Người Hồ Lư Thủy hung hãn có tiếng, hai tên hiệp khách này còn có vợ con nên đương nhiên không dám làm bừa.
Bởi vì ngôn ngữ không thông, chỉ có tên thủ lĩnh tóc xoăn màu nâu kia biết nói một ít tiếng Hán nên bọn họ cũng không biết mấy tên Hồ Lư Thủy này là ai.
Nhưng nghe phát âm của bọn chúng khi gọi tên thủ lĩnh thì tên của hắn rất có thể là “Cái Hồ” hoặc là “Cái Ngô” gì đó.
HẾT CHƯƠNG 17
Vở kịch nhỏ:
Cho nên chẳng mất bao lâu, cô đã tìm được thông tin mình muốn biết.
Hạ Mục Lan (lạnh lùng tàn nhẫn): Bàn tay đầy đặn của ta, à không, hai bàn tay đầy…
Hai tên trộm: Nữ tráng sĩ, ta nói! Chúng ta nói hết!