Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 22: Từ bi của Mộc Lan



Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão

Hạ Mục Lan ghét nhất kiểu mệnh đề “Chọn giữa chết một người hay chết một trăm người” này.

Nhiều năm làm cảnh sát, cô từng gặp qua đủ hạng người độc ác vô nhân tính, bắt con tin để yêu cầu này nọ. Đôi khi có những con tin đáng thương mà cuối cùng cũng phải chịu chết, là một pháp y, cô phải kiểm tra xét nghiệm thực hư về cái chết của họ.

Rất nhiều thân nhân người bị hại không thể tiếp nhận được sự thật là nạn nhân chết vì hung thủ nổi máu điên, bọn họ thà tin rằng chính phủ không muốn thỏa hiệp cùng tội phạm, do đó đã bức tử nạn nhân.

Nhiều khi dù đã đáp ứng yêu cầu của bọn tội phạm nhưng con tin không nhất định được bình yên trở về.

Thỉnh thoảng, công việc này lại khiến Hạ Mục Lan chịu dằn vặt khổ sở suốt mấy ngày.

Ở hiện đại, vì để ổn định cảm xúc bọn tội phạm, nếu có thể đáp ứng được yêu cầu của bọn chúng tất nhiên sẽ cố gắng hết sức, nếu không cũng sẽ cố đàm phán để bọn chúng chấp nhận lùi một chút. Thế nhưng mấy yêu cầu linh tinh kiểu như “Cho tôi 500 triệu” hoặc “Các người làm cho XX/YY tự sát”…. đơn giản là không thực hiện được.

Dù ai cũng biết không thể nào đồng ý với yêu cầu kiểu này nhưng vẫn sẽ có nhiều người lấy nạn nhân vô tội đánh cược, hy vọng vào lòng tốt của “người cầm quyền” hoặc dư luận truyền thông lấy tinh thần “chủ nghĩa nhân đạo” nhằm thỏa mãn mấy yêu cầu nực cười đó.

Đám người Hồ Lư Thuỷ này mà ở thời hiện đại là bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố phản nhân loại phản xã hội rồi.

Nếu nói tính mạng của người dân hiện đại ít nhất còn được báo chí và dư luận quan tâm thì ở thời cổ đại – nơi truyền thông không hề phát triển, nếu những người nắm quyền cố tình muốn giấu diếm tin tức tử vong thì dù có chết cả một làng, họ chỉ cần bịa một câu “Giặc cướp nổi loạn” là thoát được trách nhiệm, lại còn thành công đẩy nỗi oán hận lên người bọn “giặc cướp”.

Đám người Hồ Lư Thuỷ này nghĩ hay lắm, tính toán cũng rất chu đáo, thế nhưng bọn chúng có thể đã không tính tới nhóm “chính khách” kia rốt cuộc là kiểu người khốn nạn thế nào.

Hạ Mục Lan vốn không có nghĩa vụ, càng không có mục đích gì để lo lắng chu toàn thay cho cả hai phía, nhưng người nhà của Hoa Mộc Lan lại đang ở đây.

Hạ Mục Lan thừa hưởng tất cả mọi thứ từ Hoa Mộc Lan, không thể không suy nghĩ cho người nhà của thân thể này.

Cô không biết Thôi gia là hạng người nào, cũng không biết Thác Bạt Đảo sẽ hành xử thế nào đối với những kẻ “bắt cóc” dám khiêu chiến uy nghiêm của y, vậy nên cô không thể đánh cược.

Cô không thể cược Thôi gia sẽ “vì việc nghĩa quên tình nhà”, lại không thể cược Thác Bạt Đảo ngoan ngoãn thả hai vị cao tăng ra.

Cô đến đây cứu Thôi Lâm là vì bị Du Khả làm xiêu lòng, nếu nói lúc đầu chỉ định bụng sau khi đánh bại Cái Ngô sẽ bảo hắn “Ngươi hãy thả Thôi Lâm, rời khỏi Ngu Thành”…..

Thì từ lúc Bạch Mã bị cô dọa cho muốn vỡ mật, phun hết kế hoạch kia ra, Hạ Mục Lan đã nhanh chóng tính toán trong đầu nên làm cách nào để ngăn bi kịch sắp xảy ra.

*

Nếu ai đó thích xem chương trình “Con người vs thiên nhiên” chắc chắn sẽ biết đối với loài thú dữ có sức tấn công mạnh mẽ, người dân địa phương nhất định sẽ nghĩ cách săn giết bởi vì một khi nó đã ăn được thịt người, hơn nữa còn phát hiện săn người dễ hơn săn những loài thú khác sẽ bắt đầu thường xuyên tập kích con người.

Mặc kệ con người có súng ống vũ khí, nó cũng sẽ không sợ hãi.

Thế nên đối với những thú dữ đã từng tấn công nhân loại, cho dù không thật sự cắn chết người hay đã ăn thịt người thì đều nhất định phải loại bỏ nó. Nếu không, bầy đàn của loài thú đó sẽ nhanh chóng biến thành một chủng loài đáng sợ, bành trướng thành quái vật ăn thịt người, sẽ uy hiếp tới năng lực và khả năng sinh tồn của nhân loại.

Mà con người là động vật bậc cao, ở một góc độ nào đó mà nói cũng chẳng khác gì mấy so với thú dữ. Nếu để người Hồ Lư Thuỷ nếm được sự ngon ngọt của hành động “Ta vừa lấy tính mạng người dân ra uy hiếp, triều đình Đại Ngụy sẽ thỏa hiệp ngay lập tức” thì những chuyện như vậy sẽ xảy ra càng lúc càng nhiều.

Vì ngăn chặn người Hồ Lư Thuỷ được voi đòi tiên, tất nhiên Ngụy đế chắc chắn sẽ xuất binh đàn áp bọn chúng.

Người Hồ Lư Thuỷ không chỉ có mỗi một chi của Cái Ngô mà tính hết tất cả những người bị Bắc Lương chinh phục, nhân số người Hồ cũng không hề ít.

Nếu nói đại bộ phận người Hồ Lư Thuỷ thoắt ẩn thoắt hiện ở Đại Ngụy là lính đánh thuê, vậy không ít những người Hồ vốn đang sinh sống trong lãnh thổ Bắc Lương đều chỉ là nông dân hoặc làm ăn buôn bán nhỏ lẻ, bọn họ vô tội biết bao nhiêu?

Cũng giống với mấy phần tử Hồi giáo cực đoan càng tập kích khủng bố nhiều bao nhiêu lại càng khiến người bình thường e ngại và chán ghét những người theo đạo Hồi bấy nhiêu, lây nhiễm cảm xúc là chuyện rất khó tránh khỏi, Hạ Mục Lan cũng không muốn Bắc Ngụy vất vả lắm mới ổn định được đất nước lại từ chiến tranh với người ngoài trở thành nội chiến.

Cô tin rằng “Hoa Mộc Lan” không biết đã phiêu diêu tới tận đâu cũng không muốn mọi chuyện thành như vậy.

Hạ Mục Lan được hưởng phúc lợi về hưu của Hoa Mộc Lan, bắt đầu trải qua cuộc sống yên bình nên không muốn lại phải một lần nữa khoác lên chiến bào.

Vậy chỉ còn cách cắt đứt hoàn toàn ý tưởng của Cái Ngô, để người Hồ Lư Thuỷ chưa nếm được mùi ngon đã phải chịu thất bại mới ngăn chặn được hướng đi đáng sợ kia.



Hạ Mục Lan không cần tính mạng Cái Ngô, cũng không cần tính mạng của bất cứ ai.

Cô muốn tất cả mọi người đều được sống sót.

*

Cái Ngô nhìn Hạ Mục Lan chằm chằm, yêu cầu này chẳng khác nào đã bịt kín rất nhiều nước đi của hắn về sau.

“Ngươi giết ta đi.” Cái Ngô cắn răng nói, “Nếu ta đồng ý với yêu cầu đó, vậy sau này bất cứ một người dân thường nào cầm cái cuốc hay lưỡi hái đều có thể giết chúng ta, mà chúng ta lại không thể đánh trả.”

“Ta là thủ lĩnh, không thể quyết định điều đó thay cho thủ hạ của ta.”

“Ngươi có thể.” Hạ Mục Lan mỉm cười, “Ngươi có thể tránh rơi vào hoàn cảnh khiến người dân phải cầm cuốc cầm rìu lên tranh đấu với các ngươi mà.”

*

Đến đây, Du Khả và người Thôi gia mới xem như được thở phào nhẹ nhõm.

Thôi Lâm không có chức quan, lại càng không phải binh lính hay quân hộ, theo định nghĩa “dân chúng bình thường” thì Thôi Lâm đúng là “dân thường” chính cống.

Người Hồ Lư Thuỷ tin Phật giáo hết lòng, họ cho rằng nếu chết bởi chiến đấu hoặc vì chiến đấu mà giết người thì đều là “Người hy sinh”, sẽ lập địa thành Phật(1).

(1)Ý muốn nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là lập tức trở thành người tốt.

Thời này, Phật giáo rất biết uyển chuyển, giống như ở hiện đại tuyên truyền giáo lý chỉ cần miệng niệm “A di đà Phật” và thắp nhang cầu nguyện sẽ giúp nguyện vọng trở thành sự thật còn ở thời này, đối với triều đình khác nhau, dân tộc khác nhau và khu vực khác nhau thì giáo lý tuyên truyền sẽ khác nhau.

Nam triều đều là người Hán, chú trọng “nhân nghĩa”, bọn họ sẽ truyền bá “Từ bi”.

Thời kỳ đầu Bắc Nguỵ phải chinh chiến hàng năm, gánh nặng chiến tranh khiến dân chúng phải chịu sưu cao thuế nặng, cuộc sống cực kỳ vất vả, cửa Phật đã tuyên truyền “Nhẫn nại”, “Chết trận thành Phật” cho người ở vùng phía Bắc.

Bởi vì cửa Phật thường hay nuôi nấng những đứa trẻ mồ côi vì chiến tranh, dạy viết chữ và kiến thức cho dân chúng, cho người Hồ nên càng được đại bộ phận những người ở thế yếu kín ngưỡng hơn.

Trong những năm mà lòng người hỗn loạn, sinh mệnh có thể bị tước đi bất cứ lúc nào thì tín ngưỡng cho người ta dựa vào càng trở nên vô cùng quan trọng.

Cuộc sống của người Hồ Lư Thuỷ còn gian nan vất vả hơn so với binh lính và dân chúng Đại Ngụy, đối với tín ngưỡng, họ còn xem trọng hơn cả tính mạng mình.

Nếu như Cái Ngô chịu thề “Thần Phật vứt bỏ” thì đối với người Hồ Lư Thuỷ mà nói, đó cũng chẳng khác gì người Hán thề “Sau khi chết sẽ không được siêu thoát”, “Chết không có chỗ chôn”.

Trong tay người Hồ Lư Thuỷ có Thôi Lâm, kỵ binh của bọn chúng lại đang cầm vũ khí chĩa thẳng vào người dân Ngu Thành, còn quan viên địa phương và phủ binh giờ này hầu như chẳng có chút tác dụng nào, bọn họ làm “con hổ” trong kế sách điệu hổ ly sơn lần này nên chỉ có thể bị động rơi vào âm mưu của người Hồ Lư Thuỷ, không thể xoay sở gì được.

Nhân vật duy nhất có thể dựa vào vũ lực để ngăn cơn sóng dữ hiện giờ chỉ có mỗi Hạ Mục Lan ngay trước mắt. Hay phải nói là….

—— chỉ có mỗi “Hoa Mộc Lan”.

Bạch Mã và những đồng bọn khác đang liên tục dùng ngôn ngữ Hung Nô tranh cãi điều gì đó, đa số bọn chúng đều không đồng ý với yêu cầu của “Hoa Mộc Lan”.

Cái Ngô mím chặt môi, giữ vững sự trầm mặc vốn có của hắn.

“Ông đây không nhìn nổi nữa….” Giọng nói một người đàn ông đột ngột vang lên.

Chỉ trong nháy mắt đã thấy mấy người đàn ông cường tráng khiêng một thanh niên mặc trang phục sang quý, máu me đầy mặt đi ra từ phía sau chùa Cầu Nguyện, một tên hiệp khách trong đó hô lên:

“Thôi Lâm ở đây! Thôi Lâm ở đây!”

Kẻ nói ra câu “Không nhìn nổi nữa” chính là thủ lĩnh của đám hiệp khách Lương Quận – Cao Kim Long.

Theo câu nói “Thôi Lâm ở đây”, tình hình lại thay đổi một lần nữa.

Người Thôi gia hầu như nhảy cẫng lên khi thấy công tử nhà mình được người ta cõng ra từ ngôi chùa đổ nát kia.

Giờ phút này, mấy tên hiệp khách mặc áo vải tầm thường tưởng như đã trở thành những nhân vật truyền kỳ.

Cao Kim Long để đàn em cõng Thôi Lâm về phía quân Nguỵ, hắn chỉ vào người Hồ Lư Thuỷ mắng toáng lên:

“Tốt nhất các ngươi hãy ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Hoa Tướng quân, sau đó cút khỏi Ngu Thành cho ta, nếu có bất cứ người dân Ngu Thành nào phải chết, sau này tất cả hiệp khách Đại Nguỵ sẽ liên tục đuổi theo tung tích các ngươi, không chết không thôi!”

“Thủ lĩnh nói hay lắm!”

“Đám người Hồ Lư Thuỷ các ngươi mau cút cho ta!”

“Dám chọc vào hiệp khách chúng ta, sau này các ngươi ở đâu, binh mã Đại Nguỵ sẽ nhận được tin tức ở đó!”

Nếu nói “Hoa Mộc Lan” khiến nội tâm Cái Ngô vô cùng kháng cự, vậy đám hiệp khách nói “Thôi Lâm ở đây” chính là muốn làm Cái Ngô nghi ngờ không thôi. Thủ lĩnh hiệp khách vùng này còn tuyên bố “Đuổi theo tung tích các ngươi, không chết không thôi” càng suýt tý nữa khiến Cái Ngô cắn nát hàm răng.

Người Hồ Lư Thuỷ đều là kỵ binh, tới lui như gió, hành động lại nhanh như chớp. Có khi bọn chúng chia thành tốp nhỏ, có khi gom thành nhóm lớn, chỉ cần người thuê yêu cầu, bọn chúng có thể lập tức tham chiến mà không lộ chút xíu tung tích nào.

Bắc Nguỵ lấy kỵ binh làm chủ, lại có nhiều bộ tộc khác nhau, ngựa cũng không phải động vật quý hiếm bị quản lý chặt chẽ nên nếu có vài người cưỡi ngựa xuất hiện các nơi cũng không bị nghi ngờ.

Nhưng nếu bị hiệp khách để mắt tới thì chưa chắc.

Đám hiệp khách chính là lính trinh sát và thám tử tốt nhất, chúng có mặt ở khắp mọi ngóc ngách, theo dõi từng cử động cho dù là nhỏ nhất của ngươi.

Hạ Mục Lan thấy người Hồ Lư Thuỷ đã hơi dao động bèn vung Bàn Thạch trong tay, chỉ kiếm về phía Cái Ngô.

“Đồng ý với điều kiện của ta hoặc là ôm theo quy củ của các ngươi đi tìm cái chết, ngươi chọn đi.”



*

Khớp hàm của Cái Ngô run bần bật, trong mắt Bạch Mã đã ứa nước mắt, trên mặt tất cả người Hồ Lư Thuỷ ở đây đều như bị bao phủ bởi một lớp mây đen.

Giờ Thôi Lâm đã được cứu, cho dù bọn chúng dùng thôn dân của toàn bộ Ngu Thành uy hiếp thì quan quân Quận Lương cũng sẽ không tha cho bọn chúng rời khỏi nơi này.

Con đường đối nghịch cùng Đại Ngụy rất gập ghềnh, bọn chúng bắt cóc Thôi Lâm là đã đắc tội với giới quyền quý, bây giờ nếu còn chọc cả giới hiệp khách giang hồ, chưa nói tới việc cứu hai vị cao tăng mà ngay cả sự sống còn sau này cũng trở nên khó khăn.

*

Vì thế, Cái Ngô chậm rãi mở miệng:

“Ta – Cái Ngô và thuộc hạ của ta xin thề: hễ chúng ta còn sống một ngày sẽ không thương tổn tới tính mạng của bất cứ người dân thường nào….”

Hắn che lấy một bên eo bị thương, hít mạnh một hơi, nói rõ ràng từng câu từng chữ:

“Nếu trái lời thề này, Thần Phật cùng vứt bỏ!”

Hai chữ “vứt bỏ” vừa được nói ra, Cao Kim Long cũng thở một hơi thật dài. Tất cả phủ binh, Huyện lệnh, người Thôi gia ở đây, ngay cả Hạ Mục Lan đều cùng lộ ra vẻ mặt thả lỏng.

“Bảo thuộc hạ của ngươi đưa tin đến mấy thôn làng, thả những người dân đang bị các ngươi khống chế ra….” Hạ Mục Lan nhìn nét mặt cứng ngắc của Bạch Mã, “Ta sẽ đích thân kiểm tra, nếu những thôn làng đó đều bình yên, ta lại trở về.”

“Nếu thuộc hạ ngươi thả người dân ra, tự nguyện rời khỏi Ngu Thành, tất nhiên Du Huyện lệnh sẽ để các ngươi rời đi.”

Cô chỉ về phía hơn hai mươi kỵ binh đang bao vây mấy trăm phủ binh.

Dù sao Thôi Lâm đã được cứu, nếu bọn chúng thật sự muốn đánh cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ.

Cái Ngô xoay đầu nhìn về phía Du Khả, binh tào Lương Quận nhìn như không cam lòng, muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Du Khả đè bả vai lại.

Vị Huyện lệnh trẻ tuổi nhẹ gật đầu một cách trịnh trọng.

“Nếu các ngươi thả dân chúng vô tội ra và rời khỏi Ngu Thành, ta sẽ không để phủ binh Ngu Thành làm khó dễ các ngươi. Về phía triều đình, ta sẽ dâng tấu bẩm rõ nguyên nhân. Bản quan bằng lòng gánh chịu tất cả mọi hậu quả.”

Hắn vừa dứt lời, binh tào kia vốn còn muốn nói gì đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.

Cái Ngô nhìn Du Khả mất một lúc lâu, rốt cuộc cũng dùng ngôn ngữ Hung Nô dặn dò vài câu, sau khi Bạch Mã tức tối dậm chân mấy cái mới không cam lòng móc từ trong ngực Cái Ngô ra một lá cờ nhỏ màu trắng, vừa vung cờ lên đối với hai mươi mấy kỵ sĩ Hồ Lư Thuỷ vừa hô to.

Nhóm kỵ sĩ nhận được mệnh lệnh rõ ràng là hơi ngơ ngác, sau đó bắt đầu ngươi một câu ta một câu, cách đám người mà hét tới hét lui cùng Bạch Mã.

Bạch Mã chỉ chỉ Hoa Mộc Lan rồi lại chỉ chỉ Cái Ngô, nói mấy câu bằng tiếng Hung Nô xong lại phất cờ trắng tiếp. Dù nhóm kỵ sĩ kia có bất mãn tới cỡ nào cũng chỉ có thể quay đầu ngựa, tới từ đâu thì về lại chỗ đó.

Thanh âm bàn tán thỉnh thoảng lại truyền đến, chẳng ai hiểu đám người Hồ Lư Thuỷ này đang nói cái quỷ gì.

Tuy bọn họ không hiểu được tiếng Hung Nô nhưng ở đây lại có người khác hiểu.

Thôi Lâm – nhân vật được đám hiệp khách giao lại cho Du Khả đang dựa trong ngực người bạn thân của mình – khẽ gật đầu.

Du Khả làm bạn với hắn nhiều năm, tất nhiên hiểu được ý hắn muốn nói là người Hồ Lư Thuỷ không có vấn đề gì. Du Khả thở dài, hai mắt đỏ lên, tay chân hơi luống cuống không biết nên để đâu, chỉ có thể an ủi bạn mình một cách yếu ớt:

“Mặc dù huynh phải chịu khổ nhưng cũng may không ảnh hưởng tới tính mạng. Cái gọi là đại nạn không chết tất có phúc về sau….”

Du Khả nói huyên thuyên thật nhiều nhưng không nghe thấy Thôi Lâm đáp trả, chờ khi cẩn thận nhìn lại thì mí mắt bị một đống nước mắt và máu tươi dính lên của Thôi Lâm đã khép chặt.

Dường như hắn nhịn lâu như vậy mà không ngất xỉu chỉ để chờ đến giờ phút này thôi.

*

Hạ Mục Lan thấy chuyện ở đây đã xong bèn xoay người định đi không chút do dự.

“Hoa Mộc Lan.”

Cái Ngô bất ngờ kêu lên một tiếng.

Hạ Mục Lan ngờ vực đứng lại, quay đầu nhìn kẻ “bại tướng dưới tay” này xem hắn còn có cao kiến gì.

Cái Ngô cũng không nói câu nào, chẳng qua là cố nhịn đau, ném về phía Hoa Mộc Lan cái gì đó.

Thuốc nổ à!

Hay ám khí!

Hầu như theo phản xạ có điều kiện, Hạ Mục Lan lập tức rút vũ khí ra!

Lạch cạch, lạch cạch.

Tượng gỗ hình người đàn ông mặc trang phục Tiên Ti bị một kiếm của Hạ Mục Lan chém đứt rơi tán loạn trên mặt đất.

Cái Ngô lộ ra vẻ mặt tổn thương sâu sắc.

Hạ Mục Lan hơi sững sờ nhìn tượng gỗ trên đất, trong tích tắc, cô không hiểu Cái Ngô có ý gì.

Tượng gỗ này khắc xấu vô cùng, hoàn toàn không nhìn ra được mặt mày, như kiểu trường phái ấn tượng vậy.

Chẳng lẽ hắn lại là kẻ tiểu nhân chơi trò nguyền rủa?



Dòng thứ kém sang!

Cô thận trọng cúi đầu nhìn Cái Ngô, sau đó cất Bàn Thạch đi, bước đến cạnh Tia Chớp rồi xoay người lên ngựa, thầm hừ lạnh trong lòng một tiếng.

‘Ngại quá đi, ta hoàn toàn không tin mấy thứ tà thuật đó.’

*

“Hoa Tướng quân, ngài muốn đi….” Du Khả giao Thôi Lâm cho người Thôi gia rồi hô lên với Hoa Mộc Lan.

“Về nhà!” Hạ Mục Lan không thèm quay đầu lại, vội vàng phi ngựa như bay mà đi.

Hiện giờ cô muốn đi đâu trước tiên, không cần nói thì ai cũng rõ.

Không ai trách cô vì sao không đến mấy thôn khác, nếu đổi thành bọn họ, họ cũng sẽ về nhà trước tiên.

Du Khả không yên tâm bèn ra lệnh cho một vài kỵ binh trong nhóm phủ binh cưỡi ngựa đuổi theo Hoa Mộc Lan. Trong chốc lát, tiếng vó ngựa vang lên ầm ĩ, mấy huynh đệ này đều mang vẻ mặt lo lắng đuổi theo bóng dáng Hạ Mục Lan.

Nhanh như điện xẹt.

Hạ Mục Lan thúc nhẹ gót chân vào Tia Chớp.

Đây là một con ngựa quý rất hiểu ý người, nó cảm nhận được sự nôn nóng của chủ nhân lúc này nên dùng hết tốc lực chạy như điên.

Đám kỵ sĩ Hồ Lư Thuỷ mặc áo trắng nhìn bóng dáng Hạ Mục Lan đã đuổi kịp bọn chúng bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, tất cả đều đang đi về phía ngoại ô Ngu Thành. Có lẽ trời sinh những người cưỡi ngựa rất thích tranh đua nên mấy tên kỵ sĩ áo trắng cũng tăng tốc lên, không muốn thua kém danh mã Tia Chớp.

Nhanh lên!

Phải nhanh lên chút nữa!

Đàn ngựa vung ra hai chân trước, hai chân sau mạnh mẽ bật lên, bọn chúng cứ không ngừng lặp lại động tác, nhanh chóng lao về phía Nam Ngu Thành.

Mấy chục người cưỡi ngựa tách ra theo những con đường khác nhau, phân công chạy tới những thôn làng khác nhau, chỉ có tên kỵ sĩ áo trắng nhận nhiệm vụ đến thôn Doanh Quách truyền lệnh và những phủ binh đi theo Hoa Mộc Lan về thôn kiểm tra là vẫn nối đuôi theo Hạ Mục Lan như cũ.

Nhìn từ xa giống như đám kỵ sĩ này muốn đuổi theo Hạ Mục Lan nhưng e sợ uy nghiêm của cô, không thể không giữ khoảng cách bằng mấy thân ngựa nhằm tỏ vẻ tôn kính vậy.

*

Thời gian dần trôi, xuất hiện thấp thoáng trước mắt Hạ Mục Lan là bờ tường phòng thủ của thôn Doanh Quách, hình bóng cha Hoa bất ngờ đâm thẳng vào tầm mắt cô bằng một phương thức không thể tưởng tượng nhất.

Ông lão lưng còng thường ngày mà nay lại khoác lên áo giáp, cưỡi chiến mã, lấy thân mình làm lính tiên phong, đứng nơi lỗ châu mai chỉ huy bà con làng xóm đối đầu cùng người Hồ.

Phía sau bờ tường, người dân thôn Doanh Quách thường ngày chỉ biết cầm cái cào cái cuốc khua khoắng thì giờ đang anh dũng nắm chặt trường thương làm từ những cây trúc, cây gỗ vót nhọn đầu, đứng thành mấy cụm phòng thủ các lỗ hổng trên tường đất.

Thôn Doanh Quách vậy mà lại dùng tường đắp bằng đất thô sơ thế này để chống trả kỵ binh người Hồ Lư Thuỷ.

Hạ Mục Lan lập tức trào nước mắt.

Tình cảm ruột thịt mà chỉ nguyên chủ Hoa Mộc Lan mới có bỗng nhiên ập tới, khiến cô hầu như mang theo tiếng khóc nức nở mà gào to: “A gia!”

HẾT CHƯƠNG 22

Vở kịch nhỏ:

‘Ngại quá đi, ta hoàn toàn không tin mấy thứ tà thuật đó.’

Cái Ngô: Không, không, không….